Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh – Chương 31
Chu Mộ Thâm ngồi trong xe liếc nhìn hộp giấy được bọc gói cẩn thận đặt ở bên cạnh.
Hơn nửa đêm còn có thể mang đồ ăn khuya tới cho người ta, đây đúng là lần đầu tiên.
Thật sự là hiếm thấy!
Tòa nhà khu nội trú vẫn còn một số phòng bệnh chưa tắt điện.
Anh dựa người vào lưng ghế, tay đặt trên vô-lăng, không lâu sau trước mắt liền xuất hiện một bóng người nhỏ bé mặc áo khoác dài màu trắng.
Thì Kỳ mở cửa xe, Chu Mộ Thâm liền lấy túi đồ ăn khuya đưa cho cô.
Thì Kỳ cười hì hì nhận lấy, lúc nãy cô tiện tay gửi cho Chu Mộ Thâm một tin nhắn nói rằng mình muốn ăn khuya, vậy mà không nghĩ rằng anh lại tự mình mang tới cho cô.
Chu Mộ Thâm cảm thấy khẩu vị của Thì Kỳ với trẻ con không hề khác nhau, khẩu vị rất nặng, không tốt cho sức khỏe chút nào.
Thì Kỳ ngược lại rất vui mừng, chính là vị cay mà cô vẫn luôn muốn ăn. Cô ăn tới nỗi môi trở nên đỏ ửng, giống như vừa mới bôi một tầng son dày lên vậy.
Chu Mộ Thâm hút thuốc, không nhịn được phải quay qua nhìn cô mấy lần, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác dài đơn giản màu trắng, dáng vẻ đang ăn lúc này lại rất nghiêm túc, ánh mắt hơi hạ thấp, bên cạnh gò má còn có mấy lọn tóc rũ xuống.
Anh giơ tay chạm vào gò má cô, đem mấy lọn tóc kia vén gọn ra sau tai, lúc thu tay lại ngón tay còn cố tình véo má cô một cái.
Thì Kỳ bất giác dừng lại quay sang nhìn anh.
Chu Mộ Thâm khẽ nhướng mày: “Ăn no rồi à?”
Cô đem túi nilon gói gọn lại một chỗ sau đó rút mấy tờ khăn giấy ra lau miệng: “Ừm. Tối nay anh không có tiệc rượu nào sao?”
“Không có.”
Ở trước đầu xe có người đi qua, Chu Mộ Thâm theo bản năng ngước mắt nhìn một cái thì thấy rất quen mắt, anh thoáng suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Người đó là chủ nhiệm Từ của khoa em phải không?”
Thì Kỳ ngước mắt lên nhìn, quả nhiên là đúng.
Từ Sùng cùng với vị hôn thê của anh ta.
Thì Kỳ cũng đã gặp mặt mấy lần, vị hôn thê của Từ Sùng là con gái của viện trưởng.
Chu Mộ Thâm hỏi: “Bên cạnh người đó là?”
Thì Kỳ vừa vặn nắp chai nước vừa nói: “Vị hôn thê của anh ta.”
Chu Mộ Thâm không hiểu nên cười khẽ một tiếng, suy nghĩ rồi nói: “Nhanh như vậy đã đính hôn rồi sao?”
Thì Kỳ ngửa cổ uống một hớp nước rồi mới trả lời: “Đúng vậy, thật sự là quá bất ngờ.”
“Em có suy nghĩ gì?”
Thì Kỳ chớp mắt hai cái: “Gì cơ?”
Trước khi xuống xe, Thì Kỳ dường như đã hiểu ra được gì đó, cô quay lại nhìn anh: “Không phải là anh cho rằng em có ý với chủ nhiệm Từ đấy chứ?”
Trong mắt Chu Mộ Thâm ẩn chứa ý cười, bàn tay đặt trên vô-lăng khẽ gõ nhẹ, anh dò xét: “Thế thì… Người khác thì sao?”
Người khác? Thì Kỳ không hiểu nhíu mày một cái. Vẻ mặt Chu Mộ Thâm vẫn như cũ, anh nói: “Em lên trên đi.”
Giống như câu hỏi vừa rồi chỉ là tiện miệng nói ra mà thôi, cũng không có để vào trong lòng.
Hơn nửa đêm Kiều tam nhi bị Chu Mộ Thâm gọi tới.
Kiều tam nhi đứng dựa vào bên cạnh cửa sổ ghế lái: “Sao lại ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn thế này, anh vừa mới đi đâu đấy?”
“Đưa đồ ăn khuya cho Thì Kỳ.”
Kiều tam nhi không tưởng tượng nổi lắc đầu một cái, chép miệng hai tiếng: “Em gái Thì cũng được lắm!”
Chu Mộ Thâm lấy ra điếu thuốc, Kiều tam nhi mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, ngồi vào trong xe xong thuận tay ném cuốn tạp chí qua cho Chu Mộ Thâm: “Anh nhìn một chút đi.”
Là một quyển tạp chí âm nhạc, Chu Mộ Thâm tiện tay lật giở vài tờ, tới một trang thì ngón tay hơi ngừng lại, phía bên trên là một bài phỏng vấn kèm theo một bức hình, mà người trong hình là người mà anh rất đỗi quen thuộc.
Chu Mộ Thâm đóng lại cuốn tạp chí sau đó ném lại cho Kiều tam nhi.
Kiều tam nhi thật sự muốn từ trên mặt Chu Mộ Thâm xem có nhìn ra được chút thay đổi nào hay không nhưng Chu Mộ Thâm người này từ trước tới giờ vui giận đều không biểu hiện ra ngoài, tâm sự đều giữ kín như bưng.
Kiều tam nhi một chút nhỏ nhoi cũng không nhìn ra được.
Anh tiện tay nhét cuốn tạp chí vào kẽ hở của xe sau đó cũng châm một điếu thuốc.
…
Tháng năm mỗi năm trong mỗi bộ phận đều sẽ sắp xếp kiểm tra sức khỏe một lần.
Chu Mộ Thâm cố tình đổi nơi khám bệnh năm nay thành bệnh viện Hưng Hoa. Những năm trước đều là ở Tổng viện làm kiểm tra sức khỏe, vậy mà lần này lại đổi thành nơi khác khiến cho mấy vị đồng nghiệp hết sức tò mò: “Năm nay sao lại đổi thành chỗ này chứ?”
Bên trong có người biết nội tình, ra vẻ thần bí: “Chẳng lẽ mấy người không biết gì sao?”
“Sao thế lão Chung, cậu biết được chuyện gì thì mau nói cho anh em nghe đi chứ?”
Người nọ đẩy gọng kính lên trên sống mũi, ra vẻ rồi nói: “Chuyện kết hôn của sếp Chu mọi người đều biết mà đúng không.”
“Thì đều rõ như ban ngày cả. Nhưng chuyện đó với chuyện khám sức khỏe của chúng ta có liên quan gì tới nhau?”
Lão Chung ý vị thâm trường nói: “Vợ của sếp Chu làm việc tại bệnh viện này!”
“Ôi! Hóa ra là như vậy.”
Có người hoài nghi: “Không phải chứ! Nhìn sếp Chu đâu có giống người không phân biệt được việc công với việc tư đâu!”
“Cái gì mà không phân biệt được việc công với việc tư! Người ta là lãng mạn, còn một người ế thâm niên như cậu thì sao mà hiểu được.”
Những suy đoán này của mọi người Chu Mộ Thâm đương nhiên không thể biết được.
Hôm nay Thì Kỳ vừa kiểm tra phòng bệnh xong, vừa mới bước chân ra ngoài thì thấy Tằng Thiến đứng ở phía bàn y tá ngoắc ngoắc tay gọi cô, Thì Kỳ liền nhấc chân đi qua, Tằng Thiến thấy cô tới thì cười rất gian xảo: “Cậu đoán xem vừa nãy mình nhìn thấy ai nào?”
“Ai vậy?”
Tằng Thiến hắng giọng: “Chính là sếp Chu đó!!!” Cô ấy còn cố tình kéo dài âm cuối cùng.
Vẻ mặt của Thì Kỳ giống như không biết gì về việc này, cô liền truy hỏi: “Chẳng lẽ cậu không biết gì sao?”
“Mình không biết thật mà.”
Thì Kỳ đang muốn hỏi lại thì có y tá tới gọi cô: “Bác sĩ Thì! Chủ nhiệm Trương nói chị mang bệnh án của Chương Thành tới đưa cho cô ấy.”
Thì Kỳ gật đầu đáp lại một tiếng: “Được.”
Thang máy tới tầng hai vừa mới mở cửa ra cô đã không may đụng phải một người, người nọ thấp giọng nói câu xin lỗi xong sau đó lại chặn cô lại rồi hỏi: “Cô có biết phòng làm việc của Trịnh Sâm ở khoa tim mạch ở đâu không?”
Thì Kỳ giơ tay lên chỉ một chỗ: “Đi thẳng tới gian phòng cuối cùng.”
Người nọ gật đầu nói cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi. Thời tiết tháng năm rất nóng vậy mà người nọ lại mặc một bộ đồ thể thao dài tay màu xám, Thì Kỳ sinh lòng nghi ngờ nên phải ngoái lại nhìn mấy lần.
Mới xoay người đi được mấy bước liền nghe thấy đằng sau có tiếng xôn xao, sau đó nghe thấy tiếng hét: “Giết người rồi!”
Thì Kỳ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy người đàn ông mặc bộ quần áo thể thao dài tay màu xám vừa nãy, trong tay đang nắm chặt con dao nhọn, lưỡi dao đang chảy những giọt máu tươi xuống dưới sàn.
Thì Kỳ nhấc chân chạy vội tới.
Kinh động tới bảo vệ, người đàn ông kia đã được giữ lại nhưng vẫn không ngừng chống cự.
Có y tá nhanh chóng đẩy xe giường bệnh tới, Trịnh Sâm được đưa đến phòng cấp cứu.
Trên nền đá cẩm thạch trắng tinh lúc này xuất hiện một vũng máu lênh láng, trên chiếc áo khoác blouse trắng của Thì Kỳ bây giờ cũng dính đầy máu, y tá thấy Thì Kỳ vẫn còn đứng ở bên trong, nhẹ giọng hỏi: “Bác sĩ Thì, chị không sao chứ?”
Thì Kỳ phục hồi lại tinh thần, khẽ lắc đầu: “Tôi không sao, cô mau đi làm việc đi.”
Cô cúi đầu xuống nhìn bàn tay mình, trên tay dính đầy máu, lúc nãy vì xử lý vết thương cho bác sĩ Trịnh nên mới bị dính phải.
Bên cạnh là người nhà của các bệnh nhân đang thi nhau tranh luận khiến cô nhức đầu không chịu nổi.
Cô đứng sững trước vũng máu, trên mặt là một nét mờ mịt.
Chu Mộ Thâm vừa mới kiểm tra xong sức khỏe liền nghe thấy có người nói ở dưới tầng hai có bác sĩ bị người nhà của bệnh nhân đâm bị thương.
Chân mày của anh cau chặt lại vừa định xuống dưới xem một chút thì cửa thang máy lúc này được mở ra.
Áo khoác blouse trên người Thì Kỳ toàn là máu, anh nhấc chân đi tới, quan sát tỉ mỉ trên dưới mấy lần, thấy cô không bị thương lúc này anh mới yên tâm, anh cầm cổ tay cô rồi hỏi: “Phòng vệ sinh ở đâu?”
Chu Mộ Thâm cầm lấy tay cô để xuống dưới vòi nước.
Những vết máu được nước rửa sạch sẽ, nước bị máu nhuộm đỏ thẫm rồi theo đường chảy dần dần biến mất.
Chu Mộ Thâm vặn lại vòi nước, rút khăn lông ra nhẹ nhàng lau tay cho cô.
Thì Kỳ ngước mắt lên nhìn anh, lẩm bẩm: “Lúc nãy người đó hỏi em phòng làm việc của bác sĩ Trịnh ở đâu, là em đã chỉ cho anh ta.”
Cách một lớp khăn lông, Chu Mộ Thâm cầm lấy tay cô lau cẩn thận, động tác hết sức dịu dàng tỉ mỉ. Anh liếc nhìn đôi mắt đang ủ rũ của cô, không nhanh không chậm lau khô mỗi một ngón tay, sau đó để khăn lông lên trên bồn rửa: “Đây chẳng qua là điều không ngờ tới mà thôi.”
Thanh âm của anh trầm thấp rõ ràng, khiến người nghe cảm thấy tin tưởng và an toàn.
Thì Kỳ cúi thấp đầu, hít mũi một cái.
Chu Mộ Thâm khẽ thở dài, bàn tay vòng qua sau gáy cô đem cô kéo vào trong lồng ngực mình ôm chặt.
Hốc mắt như có một làn nước nóng hổi trực trào, Thì Kỳ xiết chặt vạt áo âu phục của anh, dần dần bình ổn lại tâm trạng.
Cửa phòng cùng lúc bị một lực đẩy rất khẽ đẩy ra.
Chu Mộ Thâm nhạy bén phát hiện, anh ngước mắt lên nhìn.
Tằng Thiến đứng ở ngoài cửa thấp thỏm.
Chu Mộ Thâm vỗ nhẹ vào tay Thì Kỳ, Thì Kỳ ngẩng đầu lên anh liền hất cằm về phía ngoài cửa: “Có người tìm em kìa.”
Thì Kỳ nghiêng đầu nhìn liền thấy Tằng Thiến đang cười đầy vẻ xấu xa: “Thì Kỳ, bên ngoài có cảnh sát muốn tìm cậu hỏi chút chuyện.”
Thì Kỳ gật đầu một cái rồi nói: “Mình biết rồi.”
~Hết chương 31~