Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh

Chương 30


Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh – Chương 30

“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy…”

Giọng nói máy móc của nữ giới trong điện thoại vang lên, chất giọng dịu dàng và lễ độ như vậy nhưng lại khiến Trình Diệc Ca không khống chế được mà ném điện thoại.

Trình Diệc Ca ngửa mặt lên, tay mò vào trong túi áo lấy ra điếu thuốc, vẻ mặt suy sụp.  

Trong đầu vẫn không thể xua đi được vẻ mặt lạnh tanh của Thì Kỳ khi nói: “Chưa từng.”

Chưa từng?

Trình Diệc Ca không tin.

Lần đầu tiên Trình Diệc Ca nhìn thấy Thì Kỳ là ở đại học Z. Lúc đó Trình Diệc Ca vẫn còn chưa biết Thì Kỳ là con gái của Vu Tiền Chí.

Trình Diệc Ca đến tìm Cố Nghiêm, lại đúng lúc khoa chuyên ngành của bọn họ đang tụ tập ăn uống. Trình Diệc Ca khi ấy là sinh viên của khoa chuyên ngành địa chất.

Tháng bảy nắng gắt, hai bên con đường Ngọc Minh ở thành phố Z trồng những cây đa cao lớn rủ cành lá xum xuê xuống dưới né tránh ánh nắng mặt trời oi bức.

Trình Diệc Ca ngồi dưới tán cây hút thuốc. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Cố Nghiêm, giọng không mấy kiên nhẫn: “Tôi… Cố Nghiêm… Mẹ nó chứ cậu đang đẻ con à hay sao mà chậm rì rì vậy?”

Đầu bên kia không biết nói gì đó, Trình Diệc Ca bên này chỉ nói hai chữ ngắn gọn: “Không đi!”

Cố Nghiêm thúc giục: “Cô gái đó cũng ở đây đấy, chẳng lẽ cậu không muốn tới nhìn người ta một chút sao?”

Cố Nghiêm với Trình Diệc Ca là bạn học cùng lớp thời cấp ba, hai người đều cùng thi được tới đại học Z. Cố Nghiêm để ý tới một cô gái học cùng chuyên ngành nên thường xuyên nhắc tới mỗi khi ở cạnh Trình Diệc Ca.


Cố Nghiêm ngoài miệng cứ nhắc tới như vậy khiến cho Trình Diệc Ca cũng đã sớm cảm thấy nhàm chán.

Cố Nghiêm kéo Trình Diệc Ca tới giới thiệu với mấy người bạn cùng chuyên ngành: “Bạn thân của tôi, Trình Diệc Ca. Bởi vì người này rất đáng ghét thường hay thả bom nên bị người cùng chuyên ngành đá đít rồi. Mọi người nể mặt tôi một chút, cho cậu ta ăn chùa bữa này nhé.”

Mọi người đều biết Cố Nghiêm đang pha trò nên ai cũng phụ họa cười nói mấy câu.

Cố Nghiêm nháy mắt ra hiệu với Trình Diệc Ca, Trình Diệc Ca theo hướng của Cố Nghiêm cũng nhìn qua, liền nhìn thấy Thì Kỳ.

Cô ở giữa đám người, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tôn lên nước da trắng mịn và mái tóc mượt mà, ánh mắt đen nhánh sáng ngời.

Trình Diệc Ca nhìn thấy Thì Kỳ khi ấy vẫn không có chút ấn tượng đặc biệt nào.

Cho tới khi buổi tụ họp kết thúc, Cố Nghiêm vì uống nhiều rượu nên đã có hiện tượng say, đem người ta chặn lại trong nhà vệ sinh.

Trình Diệc Ca coi như là đã được nhìn thấy sự lợi hại của cô gái này, dưới chân như có cơn gió lạnh quét qua, cứ thế đạp thẳng vào cẳng chân của Cố Nghiêm. Cố Nghiêm ngồi xổm xuống dưới đất ôm chân gào khóc, Trình Diệc Ca đi tới giải vây: “Được rồi, cậu ta chẳng qua là uống say mà thôi.”

Thì Kỳ quay mặt sang trợn mắt nhìn anh ta, hai tai đỏ bừng bừng: “Uống say là có thể đùa giỡn người khác giống lưu manh sao?”

Cũng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Trải qua lần đó, Trình Diệc Ca tự nhiên lại rất để mắt tới Thì Kỳ.

Quan hệ của hai người đều là do Trình Diệc Ca chủ động lại gần tiếp cận nên tình hình đã dần dần được xoa dịu.


Cho đến khi buổi tốt nghiệp đại học năm thứ tư, Vu Tiền Chí đến gặp Thì Kỳ, Thì Kỳ lúc đó cũng biết được thân phận của Trình Diệc Ca, cho nên quan hệ của hai người khi đó mới cứng ngắc lại không thể phát triển được nữa.

Ngày thứ hai Trình Diệc Ca nhìn thời gian rồi sau đó đi tới nhà họ Vu. Vu Tiền Chí hiếm lắm mới thấy có hôm được ở nhà nghỉ ngơi, mấy ngày trước vì bị đau dạ dày mà phải tới bệnh viện, những ngày nay nếu có buổi tiệc rượu nào có thể từ chối thì đều từ chối hết.

Quan hệ giữa Vu Chiêu và Trình Diệc Ca không tệ, ở trong phòng ngủ nghe thấy tiếng động cơ của xe hơi liền ngay lập tức quăng sách vở chạy xuống dưới nhà.

“Cậu.”

Trình Diệc Ca giơ tay lên xoa đầu Vu Chiêu: “Có phải tháng sáu này cháu đi thi không?”

Vu Chiêu vừa nghe thấy Trình Diệc Ca nhắc tới chuyện này thì liền cau mày, vô cùng bất mãn: “Haizz, cậu khó khăn lắm mới tới đây một chuyến, cũng đừng nói mấy chuyện phá hỏng tâm trạng vậy chứ.”

Trình Tâm Nhu từ trên lầu đi xuống: “Thi không tốt lại còn ở đấy nói cái gì mà phá hỏng tâm trạng hả!”

Vu Chiêu lòng đầy căm phẫn: “Mọi người đúng là không có tình cảm gì cả.”

Trình Tâm Nhu đi tới bên cạnh Trình Diệc Ca, nhẹ nhàng nói: “Chồng chị ông ấy đang ở trong thư phòng, lên trên đi.”

Trình Diệc Ca đang làm việc tại một Sở nghiên cứu, Vu Tiền Chí gọi anh tới cũng là vì vấn đề công việc. Hai người trò chuyện mấy câu, Trình Diệc Ca nói: “Anh rể, Sở nghiên cứu nơi em ở cũng có nề nếp, trước tiên hay là cứ đợi đã, sau đó quan sát thêm một chút, còn ý tốt của anh em xin ghi nhớ.”

Vu Tiền Chí gật đầu một cái, cũng không có miễn cưỡng.


Bình nước được đun sôi, Vu Tiền Chí giơ tay cầm lấy quai bình nhưng Trình Diệc Ca đã nhanh tay cầm lấy trước: “Để em.”

Nước sôi rót vào ly trà, lá trà xanh non nổi lên trên mặt nước, Vu Tiền Chí mở miệng nói: “Chuyện Thì Kỳ kết hôn chắc là chị em đã nói cho em biết rồi chứ.”

Trình Diệc Ca im lặng không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu một cái, sau đó đem bình nước đặt về chỗ cũ.

Vu Tiền Chí quan sát anh một lúc, không nhanh không chậm nói: “Em với con bé Thì Kỳ này không có duyên phận. Thằng nhóc Mộ Thâm kia cũng không tệ, em…”

Trình Diệc Ca cười cười, chặn lại câu chuyện đang nói giở của Vu Tiền Chí: “Anh rể, anh không cần lo lắng, em tự có chừng mực.”

Vu Tiền Chí hiểu rất rõ tâm tư của Trình Diệc Ca, hôm nay gọi anh tới, ngoài chuyện làm ăn ra thì còn cả chuyện của Thì Kỳ nữa, dù sao bây giờ Thì Kỳ cũng đã kết hôn, nếu như vẫn còn dây dưa với Trình Diệc Ca, vậy thì Thì Kỳ ở bên nhà chồng cũng không biết phải ăn nói kiểu gì.

Sáng nay lúc Thì Kỳ tỉnh dậy thì thấy đã muộn giờ, hấp ta hấp tấp từ trên giường nhảy xuống khiến cho Chu Mộ Thâm đang nằm ngủ bên cạnh cũng bị giật mình tỉnh dậy theo.

Cô ở trong nhà vệ sinh tức tốc nhanh chóng, mãi sau mới nhớ ra là mình được nghỉ hai ngày thế là lại lủi thủi quay lại giường nằm xuống.

Chu Mộ Thâm thấy cô cứ binh binh bang bang một hồi xong sau đó lại thấy cô đi ra từ trong nhà vệ sinh nhưng lại không thấy vội vàng nữa. Anh đẩy gối lên cao, một tay kê ra đằng sau gáy: “Không phải là đang vội sao?”

Thì Kỳ cầm lấy điện thoại chơi trò chơi, hờ hững nói: “Hôm nay em được nghỉ vậy mà lại quên mất.”

Thì Kỳ đột nhiên quay đầu, sát lại gần anh: “Tối hôm qua giống như có vật gì đó bị rơi vỡ thì phải.”

Chu Mộ Thâm không lên tiếng, như cười như không nhìn cô. Thì Kỳ cũng im lặng, đột nhiên nhớ ra vật bị rơi vỡ hình như là vì lúc rút thắt lưng của anh ra rồi quăng đi mới khiến đụng chúng. Tối hôm qua cô như người phát bệnh điên, Thì Kỳ yên lặng liếc tầm mắt lên trên màn hình điện thoại.

Đêm qua người đàn ông này thật là mạnh mẽ.


“Nhớ ra rồi à?”

Thì Kỳ “Ừ” một tiếng, giọng nói như tiếng muỗi kêu vo ve. Cô hơi xấu hổ nên đang định vén chăn lên đứng dậy thì cổ tay liền bị giữ lại.

Cô nghiêng đầu nhìn, khóe mắt chân mày đều là ý cười, anh lãnh đạm nói: “Ngủ thêm một lúc nữa.”

Thì Kỳ không suy nghĩ nhiều nhưng ngủ cũng chỉ ngủ được tới 12 giờ trưa.

Cuối cùng, Thì Kỳ nắm chặt chăn nhìn người nào đó đang ung dung thong thả đứng ở cuối giường mặc áo sơ mi, hừ khẽ một tiếng rồi nói: “Đúng là mặt người dạ thú mà!!!”

Trải qua một đêm kia Chu Mộ Thâm tự khắc cũng đã dọn đồ về phòng ngủ chính.

Hai người sống chung, so với trước kia thì hiện tại lại càng tùy ý hơn, giống như giữa nam nữ nếu đã có bước đột phá lớn trong mối quan hệ thì sẽ ngay lập tức tiến triển rõ ràng.

Đối với Thì Kỳ mà nói, cô đang rất hưởng thụ cảm giác sống chung, trừ những lúc nghỉ ngơi cô nằm trên giường cầm điện thoại xem video thì người nào đó ở bên ngoài sẽ nói cô mấy câu, còn lại tất cả đều rất tốt.

Một tuần nay Thì Kỳ đều trực ca tối, giơ ngón tay lên đếm một chút thì thấy đã ba ngày cô với Chu Mộ Thâm không gặp nhau rồi.

Cô ngồi trong phòng trực lấy điện thoại ra gửi cho Chu Mộ Thâm một tin nhắn.

Giờ này bệnh nhân cũng đều đã ngủ hết nên khu nội trú rất yên tĩnh.

Thì Kỳ cầm lấy ly nước chuẩn bị đi lấy nước thì điện thoại đột nhiên vang lên, cô xem tin nhắn xong thì mặt mày hớn hở, đem ly nước đặt lại xuống dưới bàn y tá: “Thiến Thiến, trông coi giúp mình một chút, mình đi xuống dưới một lát rồi lên.”

~Hết chương 30~

*Xin lỗi mọi người rất nhiều vì lâu rồi mới đăng được chương mới. Dạo này thật sự mình rất bận, lúc có thời gian thì lại không có máy ở bên cạnh. Mong mọi người thông cảm cho mình nha T_T


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.