Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ – Chương 39: Không Ôm Em Ngủ Anh Sợ Em Bị Người Khác Trộm Đi
Edit: Thanh
Điều hòa thổi hơi nóng vù vù, màn cửa kín đáo ngăn ánh sáng bên ngoài, ánh sáng không vào được, âm thanh trong phòng ngủ cũng không thoát ra được.
Hạ Nhan ăn chực ở chỗ Từ Nghiễn Thanh không biết bao nhiêu lần, lần này cuối cùng cô cũng có ảo giác bị rơi vào hang sói.
Thời gian trôi qua, Hạ Nhan thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ tối qua Từ Nghiễn Thanh chỉ trực đêm giả, biểu hiện của anh như một người trốn việc ở nhà ba ngày, tích góp vô số tinh lực chỉ còn chờ con mồi đưa tới cửa.
“Em có đói bụng không?”
Dư âm qua đi, Từ Nghiễn Thanh hôn lên trán bạn gái, cười hỏi, giọng anh có chút khô khốc.
Cả người Hạ Nhan mệt mỏi như mới mát xa toàn thân, chỉ muốn co quắp thành một con cá ướp muối.
Cô không trả lời, Từ Nghiễn Thanh tiếp tục hôn cô.
Hạ Nhan cuối cùng cũng tìm về được chút sức lực, tránh nụ hôn nhỏ vụn của anh: “Mấy giờ rồi?”
Phía trước là anh, phía sau là chăn bông, bộ dạng Hạ Nhan bây giờ giống như một con tằm con bị bạn trai cuộn lại, không thể xoay người nên cô cũng lười xoay.
Trên vách tường phòng ngủ có lắp đồng hồ treo tường, Từ Nghiễn Thanh ngẩng đầu nhìn một chút, còn năm phút nữa là mười hai giờ
Anh mua đồ xong trở về mới khoảng mười giờ.
Từ Nghiễn Thanh thầm may mắn, trận thứ hai đã kéo cao trung bình thành tích của anh.
“Mười hai giờ rồi, anh đi nấu cơm?”
“Anh vẫn còn sức lực nấu cơm?”
“Hạ Nhan thật sự bất ngờ trước tinh thần tốt của anh, nếu để cô trực đêm một buổi, cô có thể ngủ đến chiều ngày hôm sau, cơm cũng không muốn ăn.
Từ Nghiễn Thanh cười một tiếng, một lần nữa đè lên cô.
Mấy giây sau Hạ Nhan không chút khách khí đẩy anh ra khỏi chăn.
Từ Nghiễn Thanh đi tắm trước, sau mấy phút liền đi ra đến phòng bếp.
Hạ Nhan có đói bụng không Từ Nghiễn Thanh không biết nhưng anh đói bụng rồi, cần bổ sung thể lực.
Lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, Từ nghiễn Thanh đột nhiên nhớ tới một việc, rửa tay đi đến phòng ngủ.
Hạ Nhan đang chuẩn bị, nghe được tiếng bước chân lại nằm xuống.
Màn cửa kéo lại, đèn cũng không mở, trong phòng ngủ rất tối, Từ Nghiễn Thanh tới phòng để quần áo tìm một cái khăn tắm mới, quơ quơ với Hạ Nhan: “Chưa dùng qua bao giờ, anh để đây hay treo trong nhà vệ sinh?”
Hạ Nhan: “Ném trên giường đi.”
Từ Nghiễn Thanh nghe theo, quay lại phòng bếp.
Hạ Nhan trùm khăn tắm ôm quần áo ra khỏi phòng ngủ, phòng khách đang mở đèn, Từ Nghiễn Thanh rất chăm chú chuẩn bị cơm trưa.
Hạ Nhan vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh của Từ nghiễn Thanh với bên ngoài là cùng một phong cách, quét dọn rất sạch sẽ.
Anh có vẻ đặc biệt thích chanh, nước giặt, sữa tắm đều là hương chanh.
Hạ Nhan tắm nửa tiếng.
Đợi cô sấy tóc xong ra ngoài Từ Nghiễn Thanh đã nấu cơm xong, hai món rau xào, một canh trứng rong biển.
Hơi nóng làm khuôn mặt trắng nõn của anh có thêm hai vệt ửng hồng khiến bác sĩ Từ ôn hòa thanh tú nhiều thêm mấy phần nam tính chọc người.
Mà Hạ Nhan trong mắt Từ Nghiễn Thanh, tóc dài xõa xuống, hai gò má đỏ hồng, đôi mắt ướt, giống như một con hồ ly tinh vừa hút dương khí của thư sinh vẫn không thể luyện hóa hoàn toàn.
“Lại đây.” Từ Nghiễn Thanh rủ mi, kéo ghế giúp cô.
Hạ Nhan miễn cưỡng đi tới.
Từ Nghiễn Thanh bưng tất cả đồ ăn ra, lại bắt đầu né tránh giao lưu ánh mắt với Hạ Nhan.
Hạ Nhan đã phát hiện, Từ Nghiễn Thanh lúc bật đèn và tắt đèn có hai bộ dạng, nơi có ánh sáng anh là bác sĩ nhã nhặn, không có ánh sáng anh chính là một con sói hung dữ lúc nửa đêm.
“Buổi chiều anh có cần ngủ bù không?” Hạ Nhan không tin trực đêm không ảnh hưởng tới anh.
Từ Nghiễn Thanh hỏi lại cô: “Em có sắp xếp gì?”
Hạ Nhan: “Em đến cửa hàng, lúc trước xin nghỉ phép một ngày, tưởng rằng phải đợi tới chiều mới có báo cáo.”
Từ Nghiễn Thanh đã hiểu: “Vậy anh ngủ bù, chạng vạng tối đi đón em.”
Hạ Nhan cười anh: “Anh đi bộ đến đón em, sau đó đi nhờ xe em?”
Từ Nghiễn Thanh nhanh chóng nhìn cô: “Đợi lát nữa anh lái xe đưa em đi, chạng vạng lại đi đón em.”
Hạ Nhan suy nghĩ một chút, từ chối: “Anh vẫn nên đi bộ đến đón em đi, em sợ anh lái xe sẽ mệt.”
Lái xe sẽ mệt?
Từ Nghiễn Thanh không biết nghĩ đến cái gì lại cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Ăn xong Từ Nghiễn Thanh đưa Hạ Nhan lên lầu lấy đồ, hai người dựa vào tủ ở huyền quan hôn nhau mấy phút Từ Nghiễn Thanh mới buông cô ra.
Hạ Nhan đi làm, Từ Nghiễn Thanh trở lại 1501, kéo rèm phòng ngủ, chuẩn bị thay ga giường.
Lấy chăn ra, Từ Nghiễn Thanh cúi đầu xuống thì giật mình.
Cho nên dáng vẻ của Hạ Nhan lúc trêu chọc anh rất nhuần nhuyễn, thật ra cô cũng chưa từng có cái gì mà bạn trai ngắn hạn động thân không động tâm.
Từ Nghiễn Thanh cảm thấy vinh hạnh.
Đàn ông theo đuổi Hạ Nhan nhiều như vậy chỉ có anh có được sự ưu ái của Hạ Nhan.
——
Năm giờ chiều, Từ Nghiễn Thanh gửi tin nhắn hỏi Hạ Nhan đại khái lúc nào tan làm.
Hạ Nhan đoán khoảng bảy giờ, chủ nhật lúc nào cũng rất bận rộn.
Từ Nghiễn Thanh làm xong cơm tối trước, khoảng sáu giờ bốn mươi anh đến của hàng 4S, anh đứng dưới tán cây xanh bên cạnh lối ra cúi đầu nhìn điện thoại, giống như một người đi đường ngẫu nhiên dừng lại.
Hạ Nhan lái xe ra, liếc nhìn anh, không cần nhìn mặt, dáng người với khí chất của Từ Nghiễn Thanh cũng đủ để phân biệt anh với người khác.
Nếu phải miêu tả, Hạ Nhan thấy anh giống như chậu trầu bà mà anh đưa cô, chỉ có điều anh là trầu bà tu luyện thành tinh, không những có được hình người còn có được sự tươi mát của trầu bà.
Cho dù trên giường anh vẫn dịu dàng, tầng tầng lớp lớp dịu dàng xếp chồng lại, khiến cho thủy triều dù có báo hiệu trước cũng không thể làm được gì, chỉ có thể tỉnh táo nghênh đón, bị cuốn vào và nhấn chìm dưới cái nhìn chăm chú của anh.
Từ Nghiễn Thanh lúc đó tràn ngập một loại ham muốn khống chế dịu dàng, khiến người ta không có cách nào lên án anh quá bá đạo.
Hạ Nhan càng thêm tin chắc anh căn bản không phải người thành thật gì.
Xe dừng bên cạnh anh, Từ Nghiễn Thanh cất điện thoại, cười mở cửa xe ngồi vào.
Trải qua một buổi chiều để tiêu hóa, Từ Nghiễn Thanh mới dám nhìn cô lần nữa.
“Giữa trưa ăn đồ kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi, cơm tối tương đối thanh đạm, không biết em thích hay không.” Từ Nghiễn Thanh thắt dây an toàn, kể tên ba món ăn.
Hạ Nhan nhìn đường xá: “Em không kén ăn, ăn ngon là được.”
Từ Nghiễn Thanh: “Buổi tối có muốn ra ngoài đi dạo với anh không?”
Hạ Nhan: “Quá lạnh, em không có hứng thú, thà rằng làm tổ ở nhà xem tivi.”
Từ Nghiễn Thanh: “Cũng được, anh xem với em.”
Hạ Nhan nghiêng qua anh một chút: “Ai nói muốn xem với anh?”
Từ Nghiễn Thanh sờ đầu.
Lái xe vào tiểu khu, lên thang máy, Hạ Nhan đến 1501 ăn cơm trước.
Vào phòng khách, Hạ Nhan nhìn thấy trên ban công có phơi một tấm ga giường quen thuộc, cô làm như không thấy, vào bếp lấy chén đũa.
Cơm nước xong xuôi, Hạ Nhan với Từ Nghiễn Thanh tách ra, cô có mấy tài liệu ô tô phải tìm hiểu.
Từ Nghiễn Thanh biết cô bận rộn công việc nên cũng không lên đó.
Hạ Nhan đọc tài liệu đến mười giờ, cô vừa vươn vai hoạt động gân cốt Từ nghiễn Thanh như có gắn camera ở chỗ cô, gửi tin nhắn hỏi cô có muốn ăn khuya không.
Hạ Nhan: Bữa khuya có gì?
Từ Nghiễn Thanh: Canh cá trích, rất tươi, tốt cho tiêu hóa dễ hấp thụ, không lo sẽ béo.
Trừ chữ còn có hình minh họa, nước canh màu trắng sữa còn có mấy miếng đậu hũ.
Hạ Nhan: Em không muốn động đậy, anh đem lên đây cho em đi.
Từ Nghiễn Thanh: Đợi một chút.
Lầu trên lầu dưới, Từ Nghiễn Thanh tới rất nhanh, Hạ Nhan đi qua mở cửa, Từ Nghiễn Thanh hai tay bưng canh còn bốc hơi nóng.
“Khá nóng, anh bưng vào giúp em.” Từ Nghiễn Thanh vừa đi vào trong vừa nói.
Hạ Nhan nhíu mày, không vạch trần mánh khóe nhỏ của anh.
Hạ Nhan không thường dùng phòng ăn nên cô cũng không trang trí thêm gì, trông nó có vẻ khá lạnh lẽo.
Từ Nghiễn Thanh ngồi đối diện nhìn cô ăn.
“Chỉ làm cho em, anh không ăn sao?” Hạ Nhan nhìn cá trích nguyên vẹn trong tô hỏi.
Từ Nghiễn Thanh cười: “Anh uống canh rồi, em ăn cá trước, ăn không hết để anh giải quyết.”
Hạ Nhan hừ một tiếng vào bếp lấy một cái chén ra, lấy đũa dùng sức gắp nửa con cá chia cho Từ Nghiễn Thanh, còn múc cho anh mấy muỗng nước canh.
Canh cá ăn rất ngon, uống xong cả người đều nóng hổi.
Từ Nghiễn Thanh rửa bát ở chỗ Hạ Nhan.
“Em bận xong chưa?” Bưng bát đã lau khô ra khỏi bếp, Từ Nghiễn Thanh nhìn bạn gái ngồi trên sô pha hỏi.
Hạ Nhan đang tìm chương trình gật đầu.
Từ Nghiễn Thanh đặt bát lên bàn ăn rồi đi đến chỗ ghế sô pha, như không có việc gì mà ngồi xuống: “Em muốn xem gì?”
Hạ Nhan nhìn anh một cái: “Phim kinh dị, anh dám xem không?”
Từ Nghiễn Thanh: “Không nên đánh giá thấp sức chịu đựng bác sĩ.”
Hạ Nhan đúng thật là muốn thử xem sức chịu đựng của anh, cố ý chọn một bộ phim ma.
Phim bắt đầu chiếu, khoảng cách giữa Hạ Nhan ngày càng gần, khi một bức vẽ đáng sợ đột nhiên xuất hiện, Từ nghiễn Thanh cuối cùng cũng cúi đầu, hỏi thăm bạn gái: “Có thể tạm dừng không?”
Hạ Nhan cười phối hợp: “Anh sợ rồi?”
Từ Nghiễn Thanh nghiêng đầu, thoải mái thừa nhận: “Anh chưa từng xem loại phim này.”
Hạ Nhan: “Vậy anh đi đi.”
Từ Nghiễn Thanh: “Hành lang quá tối, em đưa anh xuống dưới.”
Hạ Nhan:.
.
.
Cô có tính là tự đào hố chôn mình không?
Từ Nghiễn Thanh thấy cô không động đậy nhìn qua nói: “Em không đưa cũng được, đêm nay anh ngủ ở đây, em ngủ ghế sô pha.”
Hạ Nhan suy nghĩ một chút, cười nói: “Được, anh vào trong ngủ đi, đợi lát nữa em xuống lầu tới chỗ anh ngủ.”
Từ Nghiễn Thanh: “Vậy bây giờ em xuống dưới xem đi, anh không muốn nghe thấy tiếng.”
Hạ Nhan tiếp tục phối hợp tắt tivi, mặc một bộ áo ngủ mùa đông thật dày rồi ra cửa.
Kết quả Từ Nghiễn Thanh đi theo cô ra ngoài, trước ánh mắt dò hỏi của Hạ Nhan, Từ Nghiễn Thanh nghiêm mặt nói: “Anh đưa em xuống dưới, tránh cho em sợ tối.”
Hạ Nhan: “Vậy lúc anh đi lên một mình không sợ?”
Từ Nghiễn Thanh: “Không sợ.”
Hạ Nhan không đùa với anh nữa: “Vậy bây giờ anh tự xuống đi.”
Nói xong cô lấy chìa khóa trong túi ra quay đầu đi mở cửa.
Từ Nghiễn Thanh ôm lấy cô từ phía sau, ỷ vào Hạ Nhan đối mặt với cánh cửa mà không nhìn thấy anh, anh cúi đầu hôn lỗ tai cô: “Cùng nhau ngủ.”
Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai Hạ Nhan, làm mềm nhũn trái tim cô.
Cô mở cửa, hai người cùng đi vào, đèn đều bị Từ Nghiễn Thanh tắt đi.
Bốn phía đều đen như mực, Từ Nghiễn Thanh quả nhiên lại biến thân, đứng trước cửa đỡ lấy Hạ Nhan bắt đầu hôn.
Hạ Nhan niết lỗ tai anh: “Lúc nãy anh sợ thật sao?”
Từ Nghiễn Thanh trả lời đứt quãng: “Không sợ phim, chỉ sợ em đuổi anh đi ngủ một mình.”
Hạ Nhan cười: “Anh ngủ một mình hai mươi bảy năm rồi có gì không quen?”
Từ Nghiễn Thanh: “Trước kia chưa có bạn gái, bây giờ có bạn gái rồi, không ôm em ngủ, anh sợ em bị người khác trộm đi.”
Hạ Nhan: “Ai sẽ trộm em?”
Từ Nghiễn Thanh: “Không biết, bên ngoài có nhiều con ruồi chưa bị em đánh dấu qua như vậy.”
Hạ Nhan cũng không nhịn được nữa, nhéo anh một cái, với miệng lưỡi như vậy anh làm bác sĩ gì chứ, đi làm bán hàng với cô còn được.
Sau nụ hôn nóng bỏng, Từ Nghiễn Thanh ôm Hạ Nhan vào phòng ngủ.
Đêm nay anh không chỉ mang theo một bát canh cá, Hạ Nhan thuần thục móc túi anh, lần này cuối cùng cũng không phải kẹo cao su.
Cô ngạc nhiên với số lượng anh chuẩn bị: “Anh…”
Từ Nghiễn Thanh cười: “Không phải số lượng cho một đêm, ở chỗ anh còn một hộp, những cái này đều để ở chỗ em.”
Hạ Nhan:.
.
.
Anh chuẩn bị cũng thật đầy đủ đó!
Tần Thịnh bao nhiêu tuổi? (Viết số, gợi ý: pass nằm trong chương 35-38)