Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ

Chương 38: Anh Có Mua Một Thứ Ở Siêu Thị


Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ – Chương 38: Anh Có Mua Một Thứ Ở Siêu Thị


Edit: Thanh
Về tiểu khu, vào thang máy, Từ Nghiễn Thanh vừa nhìn Hạ Nhan vừa ấn tầng 16.
Ánh mắt Hạ Nhan đảo qua nút bấm sáng lên, cười cười.
Từ Nghiễn Thanh đưa cô đến tận cửa phòng 1601.
Hạ Nhan mở cửa, trêu chọc anh: “Anh có muốn vào ngồi một chút không?”
Từ Nghiễn Thanh nhẹ nhàng cười: “Em biết anh muốn, có điều bây giờ không thích hợp.”
Anh không nói không thích hợp cái gì nhưng Hạ Nhan hiểu, anh vẫn để tâm đến bệnh tình của Tần Thịnh.
“Ngủ ngon, cảm ơn bữa tối của anh.” Hạ Nhan đi khập khiễng, hôn nhẹ một cái lên môi anh.
Tay Từ Nghiễn Thanh đã đưa lên nhưng cuối cùng vẫn không chạm vào eo cô, kiềm chế để xuống.
Dù sao đi nữa đêm nay cũng là một đêm tốt đẹp.
Mấy ngày sao đó công việc hai người vẫn diễn ra bình thường, đúng giờ cùng nhau ăn cơm, nếu Từ Nghiễn Thanh trực đêm thì Hạ Nhan sẽ đi ăn với Phùng Thiến.
Thứ hai Tần Thịnh làm phẫu thuật, trước đó bác sĩ đã nói chủ nhật sẽ có kết quả phân tích.
Hạ Nhan xin nghỉ chủ nhật, kết quả này rất quan trọng, trước khi lấy được kết quả cả ngày hôm nay cô đều không có tâm trạng để tập trung vào công việc.
Có điều Hạ Nhan cũng không đến bệnh viện đợi trước, cô ở nhà đợi, ngồi trên sô pha xem chương trình truyền hình để di chuyển lực chú ý.
Tối qua Từ Nghiễn Thanh trực đêm, hơn tám giờ sáng, anh gửi một tấm ảnh chụp báo cáo điện tử tới kèm theo giải thích: Không có di căn, không cần điều trị bằng hóa chất hay thuốc, nghỉ ngơi vài ngày liền có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.
Cảm xúc bị kéo căng của Hạ Nhan cuối cùng cũng buông lỏng.
Cô trả lời Từ Nghiễn Thanh một tiếng cảm ơn sau đó nằm xuống ghế sô pha.
Tổn thương hay không cô cũng hi vọng Tần Thịnh khỏe mạnh, cô thà rằng ông còn có tâm tư theo đuổi bạn gái nhỏ cũng không muốn nhìn ông bị cắm các loại ống nằm trên giường bệnh, Hạ Nhan muốn nói gì cũng phải kìm nén, nếu không làm cho bệnh tình ông nặng thêm cô còn phải gánh trách nhiệm.
Thả lỏng đầu óc, bất tri bất giác nằm đến chín giờ rưỡi, Hạ Nhan đi rửa mặt trang điểm rồi ra cửa.
Bên ngoài tiểu khu có cửa hàng hoa, Hạ Nhan nghĩ một chút rồi vào mua một bó hoa.
Lão nam nhân cũng coi như đã đi dạo một vòng ở Quỷ Môn quan, tặng ông một bó hoa để nâng cao tinh thần, ông khôi phục sớm một chút Tần Dương bên kia cũng không cần lo lắng nữa.
Ôm bó hoa đi vào khu nội trú, ở sảnh lớn lầu một Hạ Nhan thấy Từ Nghiễn Thanh, anh đã cởϊ áσ blouse trắng, mặc quần áo thoải mái, trong tay cũng ôm một bó hoa.
Hạ Nhan nhếch môi, anh thật sự muốn biểu hiện trước mặt Tần Thịnh hả?
Từ Nghiễn Thanh đi tới, nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Mấy ngày trước anh dùng y thuật thần kỳ để chữa khỏi cho một ông cụ, ông ấy vừa tặng cho anh cờ thưởng còn có bó hoa này, đúng lúc có tin tốt có tin tốt của chú, anh liền muốn đưa em bó hoa này, em cầm đem tặng cho chú ấy, chúng ta mượn hoa hiến Phật, vừa có tâm ý vừa không cần tiêu tiền.”

Hạ Nhan nhìn thẳng vào mắt anh: “Cờ thưởng đâu, cho em xem xem.”
Từ Nghiễn Thanh: “Trong phòng làm việc của anh, anh dẫn em đến đó nhé? Vừa vặn giới thiệu em với đồng nghiệp anh, trước đó anh nói anh tìm được bạn gái đặc biệt xinh đẹp bọn họ đều không tin, nói anh vì nóng lòng muốn có bạn gái mà bị hoang tưởng.”
Hạ Nhan:.

.

.
Anh biết ăn nói như thế chỗ nào giống người thành thật?
Hạ Nhan mặc kệ anh, cô vừa muốn đi bỗng nhiên chú ý tới tài xế tiểu Lưu của Tần Thịnh đứng trong góc hành lang, đang trợn mắt há mồm nhìn cô với Từ Nghiễn Thanh, hai mắt nhìn nhau, tiểu Lưu sờ ót, lòng bàn chân như bôi dầu biến mất trong hành lang.

Hạ Nhan nhíu nhíu mày.
Từ Nghiễn Thanh chú ý tới, hỏi: “Người lúc nãy em quen sao?”
Ngữ khí Hạ Nhan nhàn nhạt: “Tài xế của ba em.”
Từ Nghiễn Thanh nắm chặt hoa trong tay: “Vậy quan hệ của chúng ta…”
Hạ Nhan trừng anh: “Thế nào, anh còn muốn cùng em lên lầu?”
Từ Nghiễn Thanh ho khan một cái: “Anh lên hay không lên đều được, chỉ sợ chú hiểu lầm em tìm được một người bạn trai rất kém cỏi, kém cỏi đến mức em cũng không muốn đưa đến trước mặt chú ấy, sợ bị ông ấy cười nhạo.”
Hạ Nhan bị phép khích tướng của anh chọc cười, rút một đóa hoa bị hỏng trong bó hoa của anh, sau đó lại cắm đóa hoa đó vào cổ áo Từ Nghiễn Thanh: “Em yêu đương hay không không có quan hệ với ông ấy, bạn trai thế nào cũng không cần giới thiệu hay báo cáo với ông ấy, nếu anh tan làm thì về nhà đi, hôm nay em nghỉ, đợi lát nữa em sẽ đến chỗ anh ăn cơm.”
Từ Nghiễn Thanh đương nhiên lựa chọn nghe lời bạn gái.
Hạ Nhan nhìn anh đi ra khỏi khu nội trú lúc này mới đến thang máy.
Đến phòng bệnh của Tần Thịnh, xuyên qua cửa sổ thủy tinh trên cửa, Hạ Nhn nhìn thấy tiểu Lưu ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, nghiêng nửa người về phía trước giống như đang báo cáo gì đó với Tần Thịnh.
Hạ Nhan đẩy cửa ra.
Tần Thịnh và tiểu Lưu đồng thời nhìn sang, tiểu Lưu đứng vèo lên, Tần Thịnh ngạc nhiên nhìn hoa trong tay con gái.
“Khách hàng hẹn trước hôm nay đến lấy xe tạm thời có việc nên đổi ngày, uổng công con đặt hoa nên lấy tặng ba vậy.” Hạ Nhan mặt không thay đổi giải thích nguồn gốc của bó hoa, tiện tay bỏ hoa vào tủ.
Cô đang mặc đồ công sở nên lời này rất có sức thuyết phục.
Tần Thịnh vẫn rất vui vẻ, cho dù con gái chỉ là không muốn lãng phí nên đồng ý tặng hoa cho ông, ông cũng thấy đủ rồi.

“Có báo cáo rồi chứ?” Hạ Nhan đứng trước giường bệnh hỏi.
Tần Thịnh để tiểu Lưu đem báo cáo bác sĩ vừa đưa tới cho con gái, vui vẻ giải thích tình huống của mình.
Không khác lắm với Hạ Nhan nghe được ở chỗ Từ Nghiễn Thanh.
“Vậy ba nghỉ ngơi tốt, con về công ty đây.” Hạ Nhan giống như cũng không để ý đến kết quả này, làm xong thủ tục liền đi.
Tần Thịnh gọi cô lại, nửa người trên nâng lên có chút gấp, đụng đến vết thương, ông đau đến hít vào một hơi, vội vàng nằm xuống lại.
Thấy ông như thế Hạ Nhan đành phải đứng lại.

Tần Thịnh liếc nhìn tài xế tiểu Lưu đã chuyển qua cửa phòng bệnh, cười hỏi con gái: “Tiểu Lưu mới nói thấy con đứng chung với một người trẻ tuổi rất đẹp trai, trong tay còn cầm bó hoa, hai người đến cùng với nhau sao? Con có bạn trai rồi?”
Hạ Nhan cười nhạt: “Người trẻ tuổi? Vậy khẳng định không phải bạn trai con, bạn trai con sáu mươi tuổi, con gái bây giờ đều thích yêu đương với đàn ông lớn tuổi.”
Tần Thịnh suýt nữa bị lời này của cô làm tắc nghẽn mạch máu não.
Hạ Nhan ngược lại hài lòng với biểu cảm của ông, cười hỏi: “Còn gì nữa không?”
Tần Thịnh khẽ nói: “Không còn không còn, con đi đi, bảo người đàn ông lớn tuổi đó chờ đấy, đợi ta có thể cử động rồi ta chắc chắn phải đi tìm hắn.”
Chỉ dựa vào câu nói này của ông, Hạ Nhan có thể đá kích ông một trăm câu, chỉ là cân nhắc đến ông còn đang trong giai đoạn hồi phục nên Hạ Nhan mới bỏ qua cho ông.
Cô rời khỏi phòng bệnh thấy tiểu Lưu đang trốn ở đằng xa.
Hạ Nhan không làm khó tiểu Lưu, rời bệnh viện đi về phía tiểu khu.
Trên đường cô gửi tin nhắn cho Từ Nghiễn Thanh: Anh đến nhà chưa?
Từ Nghiễn Thanh: Anh vừa đến siêu thị, em nhanh như vậy đã muốn về rồi?
Hạ Nhan: Vâng, đang qua đường.
Từ Nghiễn Thanh: Vậy em đến nhà anh ngồi đi, anh mua đồ xong liền về, em còn nhớ mật mã chứ?
Hạ Nhan cười: Còn nhớ, ngày anh với em ký hợp đồng mua xe.
Nói xong, Hạ Nhan còn gửi ảnh chụp màn hình khung chat của hai người.
Từ Nghiễn Thanh lúc này mới biết tài khoản chính của mình được Hạ Nhan đặt biệt danh như thế nào.
Mua đồ xong, Từ Nghiễn Thanh nhanh chóng rời khỏi siêu thị, về đến phòng 1501, anh chỉ thấy Hạ Nhan đang thoải mái dựa trên ghế sô pha xem tivi.

Từ Nghiễn Thanh vừa đổi giày vừa thăm dò nhắc nhở cô: “Em có phải nên sửa đổi biệt danh của anh một chút hay không?”
Hạ Nhan ánh mắt lơ đãng nhìn anh: “Đổi thành cái gì?”
Từ Nghiễn Thanh cụp mắt đổi dép lê: “Bạn trai hay chồng chẳng hạn.”
Hạ Nhan nhìn qua.
Từ Nghiễn Thanh như bỗng nhiên phát hiện cần phải sắp xếp tủ giày liền ngồi xổm xuống.
Hạ Nhan không nhìn thấy mặt anh nhưng có thể tưởng tượng ra bộ dạng của anh, ít nhất lỗ tai chắc chắn đỏ lên rồi.
Cô tiếp tục xem TV.
Qua hai ba phút, Từ Nghiễn Thanh xách theo hai túi mua sắm đi tới, mắt nhìn thẳng đi vào bếp dưới ánh mắt nghiền ngẫm của Hạ Nhan.

Anh lấy rau củ, thịt chia ra bỏ vào tủ lạnh, tiếng túi nhựa vang lên rất lâu, một lát sau, Từ Nghiễn Thanh để một tay sau lưng đi tới ghế sô pha.
“Anh có mua một thứ ở siêu thị.” Anh nhìn Hạ Nhan nói, “Tặng cho em.”
Cái đầu tiên Hạ Nhan nghĩ tới chính là vật dụng dùng cho kế hoạch hóa gia đình mà anh muốn mua, nhưng lúc này Từ Nghiễn Thanh điềm tĩnh như vậy thậm chí còn mang theo vẻ mỉm cười, hiển nhiên không phù hợp với tính cánh thỉnh thoảng ngây thơ nhát gan của anh.
Nhưng Hạ Nhan vẫn hỏi anh: “Áo mưa?”
Như cô dự đoán, gương mặt trắng nõn của Từ nghiễn Thanh đỏ lên nhanh chóng, đỏ hết cả khuôn mặt.
“Em có thể trong sáng một chút hay không.” Hết xấu hổ, Từ Nghiễn Thanh dùng giọng phê bình nói.
Hạ Nhan tâm tình vui vẻ xem tivi, không đoán với anh nữa.
Từ Nghiễn Thanh đưa tay ra, đưa tới một cái vợt đập ruồi — màu hồng, vẫn là kiểu dáng kinh điển đã lưu truyền mấy chục năm.
Nói thật đàn ông theo đuổi Hạ Nhan có thể lấp đầy cả hai phòng này, quà tặng cũng đủ loại, nhưng quà của Từ Nghiễn Thanh tuyệt đối là món độc nhất.
Từ Nghiễn Thanh giơ vợt đập ruồi của anh, vẻ mặt nghiêm túc: “Đầu tiên, anh sẽ không biến thành con ruồi, nhưng nếu như một ngày nào đó anh bị người khách hạ độc công nghệ cao gì đó mà biến thành con ruồi, em không cần đánh dấu anh, cứ trực tiếp đập chết anh, anh nhất định sẽ không trốn.”
Hạ Nhan:.

.

.
Cô cầm vợt đập ruồi, vỗ vai Từ Nghiễn Thanh một cái trước: “Được rồi, anh đã chết.”
Từ Nghiễn Thanh phối hợp ngã về phía cô.
Hạ Nhan muốn tránh đi nhưng bị Từ Nghiễn Thanh chặn ngang bắt trở về, đặt cô trên lưng ghế sô pha.
Hạ Nhan nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt này, cười nói: “Lúc nãy còn không dám nhìn em, bây giờ gan lớn hơn rồi?”

Yết hầu Từ Nghiễn Thanh lên xuống một chút, lỗ tai đỏ lên nói: “Anh còn có thể càng lớn gan hơn.”
Hạ Nhan hơi ngạc nhiên.
Nụ hôn của Từ Nghiễn Thanh đã phủ lên, Hạ Nhan giật mình, lập tức nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy cổ anh.
Còn chưa ôm vững, Từ Nghiễn Thanh đột nhiên chống người dậy chạy khỏi sô pha, chạy ra ban công kéo rèm của lại, chặn tầm mắt có thể từ tầng đối diện nhìn tới, sau đó từng bước đi về phía cô.
Tia nắng mặt trời gần như bị ngăn cách hoàn toàn, ánh sáng trên màn hình TV u ám mờ ảo.
Từ Nghiễn Thanh ngồi cạnh Hạ Nhan, lấy điều khiển, đứng quay lưng về phía cô hỏi: “Anh tắt đây?”
Hạ Nhan cười: “Tắt làm gì?”
Từ Nghiễn Thanh không trả lời, tắt TV, lần nữa đè xuống.
Người trưởng thành yêu đương, một khi có những tiếp xúc thân mật sẽ dễ phát triển theo chiều hướng không trong sáng hơn.
Từ Nghiễn Thanh ôm lấy Hạ Nhan đi tới phòng ngủ.
Dù sao đây cũng là phòng thuê, anh sợ chủ thuê nhà đột nhiên tới, mặc dù điều đó có khả năng rất nhỏ.
Trên người anh chỉ còn một cái quần, Hạ Nhan đưa tay nhéo túi quần anh, quả nhiên có hộp gì đó.
“Tối qua không phải anh trực đêm sao? Còn có tâm tư mua cái này?” Hạ Nhan thấp giọng trêu chọc anh.
Từ Nghiễn Thanh cảm thấy mỗi câu mỗi hành động của cô đều đang châm lửa.
“Em lấy ra nhìn xem.” Anh khàn giọng nói.
Lấy thì lấy, Hạ Nhan sao phải sợ anh?
Nhưng thứ lấy ra lại là một hộp kẹo cao su sáu màu.
Hạ Nhan:.

.

.
Đến phòng ngủ, Từ Nghiễn Thanh khóa trái cửa, kéo rèm cửa, đặt Hạ Nhan lên giường, anh đè lên cô, tay tìm dưới gối lấy một hộp đồ ra.
Hạ Nhan ngây người.
Từ Nghiễn Thanh hạ thấp xuống, vừa hôn cổ cô vừa nói: “Sáng thứ hai đã mua rồi.”
Là cô đã đánh giá thấp sự vội vã của anh.
——————-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.