Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ – Chương 11: Buổi Tối Tôi Mời Cô Ăn Cơm
Edit: thanh
Xác định rằng mình không nhầm, cô gái trong bộ trang phục khiến người ta hai mắt sáng ngời trong thang máy thực sự là Hạ Nhan, Từ Nghiễn Thanh nhanh chóng giảm bớt sự kinh ngạc.
Anh cười với Hạ Nhan: “Thật trùng hợp.”
Nói xong, anh đứng bên cạnh Hạ Nhan, giữ một khoảng cách thích hợp, đủ gần để không giống như một người hoàn toàn xa lạ, cũng sẽ không tạo cho Hạ Nhan cảm giác xâm lược.
Hạ Nhan vẫn chưa phục hồi tinh thần, theo bản năng hỏi: “Anh sống ở đây? Lần trước tôi đưa anh trở về……”
Vào ngày mưa đó, Từ Nghiễn Thanh lên xe, rõ ràng báo một tiểu khu cách đó nửa giờ đi xe.
Từ Nghiễn Thanh cười giải thích: “Lần trước có chuyện muốn về nhà cha mẹ, kỳ thật, từ khi bắt đầu làm việc tôi đều ở đây.”
Hạ Nhan đã hiểu, anh làm việc trong bệnh viện, thực sự không có nơi nào thích hợp hơn Minh Châu Garden này, chỉ vài phút đi bộ là đến.
“Còn cô thì sao, tôi chưa gặp cô bao giờ, mới chuyển tới đây?” Từ Nghiễn Thanh hỏi lại.
Hạ Nhan gật đầu: “Thứ tư tôi mới vừa chuyển đến.”
Từ Nghiễn Thanh hiểu được, mấy ngày trước anh phụ trách đưa đón mẹ, vẫn luôn ở bên kia, chẳng trách không có cơ hội gặp cô.
Thang máy tới sảnh tầng một, hai người cùng nhau đi ra.
“Tôi ở 1501, cô sống ở tầng mấy?” Từ Nghiễn Thanh chủ động giới thiệu nơi ở của mình.
Hạ Nhan nghĩ ngay đến mùi nấu nướng ở dưới lầu tối qua trong bếp, buồn cười nói: “Thật trùng hợp, tôi ở 1601.
Hôm qua tôi ngửi thấy mùi hương từ phòng bếp của các anh.”
Từ Nghiễn Thanh hơi nhướng mày: “Các anh?”
Hạ Nhan vừa đi vừa nói chuyện: “Anh không phải ở cùng bạn gái sao?”
Khuôn mặt của Từ Nghiễn Thanh gần như đen lại, anh lập tức thanh minh: “Tôi không có bạn gái, từ khi sinh ra tới giờ vẫn luôn độc thân, tôi thuê nhà ở một mình, làm sao cô có thể hiểu lầm rằng tôi đang sống với người khác chứ?”
Hạ Nhan không khỏi dừng lại, nhìn anh, có chút lắp bắp nói: “Anh, anh sống một mình sao? Vậy những bức ảnh đồ ăn anh đăng ……”
Khuôn mặt của Từ Nghiễn Thanh thực sự rất đen, anh đăng ảnh chụp đồ ăn là muốn ở trên vòng bạn bè của cô thể hiện ưu điểm của mình, kết quả lại khiến cô hiểu lầm anh có bạn gái? Nếu cô không tình cờ chuyển đến đây, hai người ngẫu nhiên gặp nhau có cuộc đối thoại hôm nay, sau một thời gian, Hạ Nhan có phải bổ não rằng anh có một đứa con luôn không?
Từ Nghiễn Thanh trịnh trọng nói với cô: “Tôi thích nấu ăn, cô Hạ, cô không thể nghi ngờ rằng các món ăn đều do phụ nữ làm chỉ vì sắc thái mùi hương của chúng đều có đủ, đây chính là kỳ thị giới tính.”
Kỳ thị giới tính?
Trong đầu Hạ Nhan “oanh” một tiếng, tất cả chuyện này là sao, tại sao cô lại đột nhiên bị chụp mũ cho là “kỳ thị giới tính”?
Suy xét đến Từ Nghiễn Thanh là khách hàng của mình, Hạ Nhan nở một nụ cười, cố gắng giải thích cho bản thân một chút: “Thật ngại quá anh Từ, tôi thực sự không nghĩ nhiều như vậy, chính là ngày đó tôi thấy anh đăng hình là bữa ăn cho hai người, tôi liền tưởng là bạn gái anh làm, anh đăng ảnh chụp vì muốn khoe ân ái……”
Từ Nghiễn Thanh: “Mẹ tôi là người ăn cùng tôi.
“
Hạ Nhan:……
Được rồi, điểm này cô hiểu lầm rồi, cho nên anh, một đại nam nhân vẫn có thói quen trổ tài nấu nướng? Bình thường đều là các cô gái sẽ chụp chụp vài bức ảnh khi liên hoan hay gì đó….
Suy nghĩ của cô đột nhiên dừng lại, Hạ Nhan cuối cùng nhận ra rằng mình có vẻ hơi kỳ thị giới tính, một bên cảm thấy con gái chụp ảnh đồ ăn rất dễ thương, một bên cô lại cảm thấy đàn ông chụp ảnh đồ ăn thật nhàm chán …
“Xin lỗi anh Từ, hình như tôi đã thực sự rơi vào suy nghĩ hiểu lầm về giới tính rồi.” Hạ Nhan kịp thời thừa nhận sai lầm của mình.
Từ Nghiễn Thanh cũng hậu tri hậu giác mà ý thức được xưng hô của cô đối với anh lại biến trở về xưng hô lịch sự của nhân viên bán hàng đối với khách hàng, rõ ràng mối quan hệ này đã thay đổi từ khi cô khám bệnh ở chỗ anh.
Thấy anh trầm mặc, Hạ Nhan đã bắt đầu phát huy phẩm chất của một nhân viên bán hàng ưu tú, ghen tị nói: “ Trù nghệ của anh Từ nhìn có vẻ rất tốt, không giống tôi, đồ ăn mình làm thì kinh khủng, bản thân cũng không dám ăn, tối qua tôi lấy hết can đảm mua nguyên liệu về nấu, kết quả là muối bỏ quá nhiều làm nguyên liệu bị lãng phí.
“
Từ Nghiễn Thanh nghe cô nói vậy thì hỏi: “Vậy tối hôm qua cô ăn gì?”
Hạ Nhan cười khổ: “Dưa chuột ăn với cơm.”
Từ Nghiễn Thanh mím môi.
Khi nói chuyện, hai người đã tới cửa tiểu khu.
Hạ Nhan muốn tìm một cửa hàng ăn sáng ở xung quanh tiểu khu, sau thất bại đêm qua, cô không còn muốn lãng phí thời gian nấu nướng nữa.
Từ Nghiễn Thanh chào tạm biệt cô, trong khi đứng ở lối đi bộ chờ đèn đỏ, Từ Nghiễn Thanh nhìn lại, thấy cô đã bước vào một tiệm bánh bao.
Lúc tám giờ, Hạ Nhan đến cửa hàng 4s.
Đang chuẩn bị cho một ngày làm việc và họp buổi sáng, lẽ ra là một ngày chủ nhật bình thường và bận rộn như trước, không ngờ tới cửa hàng chưa chính thức mở cửa thì đã có người đến tìm lỗi.
Phạm Hinh Ninh xách chiếc túi hàng hiệu của cô ấy, đi giày cao gót vào cửa hàng liền ồn ào muốn gặp Hạ Nhan, Hạ Nhan nghe thấy giọng nói của cô ấy trong khu vực văn phòng bán hàng, các đồng nghiệp bán hàng khác quăng đủ loại ánh mắt phức tạp.
Hạ Nhan bằng tốc độ nhanh nhất đi tới trước mặt Phạm Hinh Ninh.
“Cô Phạm, đây là nơi công cộng, xin hãy chú ý phép tắc xã giao.” Khách không lịch sự, Hạ Nhan cũng không khách sáo.
Phạm Hinh Ninh liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, phát ra một tiếng cười lạnh: “Hạ Nhan đúng không, tôi thấy cô là muốn kiếm tiền tưởng đến điên rồi, thế nhưng lại lừa dối một đôi vợ chồng hơn 50 tuổi mua xe loại này, tôi nói cho cô biết, nhân lúc mẹ tôi mới đặt hàng ngày hôm qua, ngân hàng có thể chưa bắt đầu xét duyệt khoản vay, cô phải hủy giao dịch càng sớm càng tốt, nếu không tôi sẽ liên lạc với phóng viên vạch trần tiệm đen của các người và kiện cô tẩy não người già để bán hàng! “
Hạ Nhan cười: “Tất cả các mẫu xe ở cửa hàng này đều dành cho dân công sở.
Chỉ cần bạn đủ 18 tuổi và có khả năng chăm sóc bản thân là có thể đến cửa hàng này mua xe, miễn là người mua xe có giấy phép lái xe hợp lệ, họ có quyền lái xe ô tô riêng theo quy định.
Dì Đổng và chú Phạm đều đã học qua đại học, có thể đưa ra những quyết định hợp lý.
Tuổi 50 không phải là độ tuổi bị hạn chế lái xe.
Tại sao họ không thể lái những chiếc xe địa hình sang trọng? “
Phạm Hinh Ninh hoàn toàn không có kiên nhẫn để nghe Hạ Nhan lý luận, nhìn quanh phòng triển lãm, cô cầm điện thoại di động lên và đe dọa: “Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết, chỉ cần việc này bị lên báo, lý lẽ của cửa hàng cô cũng trở nên vô lý, nếu nghiêm trọng thì cô thậm chí sẽ bị mất việc, nếu cô biết điều thì hãy làm thủ tục hủy hợp đồng ngay cho tôi.”
Hạ Nhan vừa muốn nói chuyện, Phạm Hinh Ninh trào phúng mà đánh gãy, qua mặt Hạ Nhan nói: “Cô muốn kiếm tiền hoa hồng đúng không? Cô có thể nhận được bao nhiêu tiền hoa hồng từ đơn hàng của mẹ tôi? Hừ, trong cô lớn lên cũng không tồi, tùy tiện lừa gạt mấy ông chủ lớn là có thể kiếm được bộn tiền, hà cớ gì phải đi đào hố những người già đã về hưu? “
“Có chuyện gì vậy?”
Lãnh đạo trực tiếp của Hạ Nhan, trưởng phòng Trần Anh ra khỏi văn phòng đi tới.
Hạ Nhan giải thích ngắn gọn tiền căn hậu quả.
~Truyện được đăng tải trên Wattpaad và WordPress Augustamin~
Trần Anh cười, nói với Phạm Hinh Ninh: “Phạm tiểu thư thật sự muốn liên hệ với phóng viên? Hiện tại phóng viên am hiểu nhất chính khai quật những điểm nóng của xã hội để châm ngòi dư luận tranh chấp, Cửa hàng chúng tôi bán xe đúng quy định, bao nhiêu phóng viên cũng không bới móc được gì, ngược lại cô Phạm còn cố hết sức ngăn cản bố mẹ cô ấy bỏ tiền ra để hưởng thụ, đem chuyện ba mẹ đến cửa hàng để gây rắc rối, nếu đưa nó cho các phóng viên, tôi có thể tưởng tượng họ sẽ biên tập thành dạng hot search như thế nào đối với vụ việc này, ‘Con gái cố gắng ngăn cản, người già cũng xứng mua xe sang.’
Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Phạm Hinh Ninh đỏ bừng ngay lập tức.
Cô ấy nói tìm phóng viên, chỉ muốn hù dọa Hạ Nhan, nhưng theo lời Trần Anh nói, khi phóng viên đến, Phạm Hinh Ninh vẫn lo lắng sẽ bị mắng.
Trần Anh không có thời gian để thưởng thức vẻ mặt đang thay đổi của cô ta, quay trở lại văn phòng.
Hạ Nhan cười nói với Phạm Hinh Ninh: “Tôi còn có việc phải giải quyết.
Nếu cô Phạm không có việc gì khác, tôi liền xin lỗi không tiếp được.”
“Đứng lại!”
Phạm Hinh Ninh ngăn Hạ Nhan lại, giễu cợt nói: “Lời nói của cô thật hay, vậy thì cô trả lời tôi bằng lương tâm của mình.
Nếu cha mẹ cô đã quá lớn tuổi để tiêu tiền mua một chiếc xe hai trăm vạn, trong lòng cô có vui sướng không?”
Đứng đối diện với lối vào của phòng triển lãm, Hạ Nhan liếc mắt nhìn một người đã đến gần, Hạ Nhan cười hỏi: “Trước khi trả lời câu hỏi này, tôi muốn hỏi cô Phạm, lớn tuổi là ám chỉ độ tuổi nào?”
Phạm Hinh Ninh ậm ừ: “Hơn năm mươi là người lớn tuổi”.
Hạ Nhan:“Người hơn 50 tuổi có thể yêu đương, vì cái gì không thể mua xe? Hay cô Phạm nghĩ rằng mọi người không cần quan tâm đến việc hưởng thụ vật chất hay tinh thần sau năm mươi tuổi? Nhưng tôi nhớ rằng người đàn ông cùng cô Phạm đi mua ô tô lần trước, thoạt nhìn cũng đã 50 hay 60? Cô xem, dì Đổng không phản đối chuyện cô hẹn hò với người đàn ông lớn tuổi, tại sao cô lại phản đối việc dì Đổng mua xe? “
Phạm Hinh Ninh tức giận với lời nói của Hạ Nhan: “Cái gì mà năm mươi sáu mươi, bạn trai của tôi mới bốn mươi chín! Ồ, cô quả nhiên ghen ghét với việc bạn trai tôi có tiền, không thể so sánh với tôi, liền lừa mẹ tôi đến mua xe cho cô.
“
Hạ Nhan không nói nên lời đến muốn cười, đồng thời cũng buồn cho vợ chồng dì Đổng mà lại nuôi nấng ra đứa con gái như vậy.
Lời thoại không hợp nhau, Hạ Nhan đã định bụng chuẩn bị đi rồi.
Phạm Hinh Ninh còn muốn ngăn cô lại, cổ tay đột nhiên bị nắm từ phía sau, Phạm Hinh Ninh trừng mắt quay đầu lại.
“Hai người tại sao lại cãi nhau?” Tần Thịnh trầm mặt hỏi.
Phạm Hinh Ninh kinh ngạc không biết Tần Thịnh đã tới đây, liền sinh nghi, hất tay Tần Thịnh ra, chỉ vào lưng Hạ Nhan hỏi: “Hai người các người? Anh có quen cô ta sao? Hay là đã cấu kết với cô ấy từ lâu rồi…”
“Hạ Nhan là con gái của tôi, con ruột.” Tần Thịnh lạnh lùng ngắt lời cô.
Đôi môi anh đào xinh đẹp của Phạm Hinh Ninh mở ra như một quả trứng.
Theo như cô biết, gia tài của Tần Thịnh ít nhất cũng có mấy trăm triệu, con gái của hắn thật sự đi bán ô tô?
“Anh lừa ai vậy, anh họ Tần, cô ta họ Hạ…”
Nói được một nửa, Phạm Hinh Ninh lại im lặng, họ Hạ, người vợ đầu tiên rất có tiền của Tần Thịnh chính là họ Hạ!
“Tôi không quan tâm hai người xảy ra mâu thuẫn gì, tóm lại cô về sau đừng tới làm phiền Nhan Nhan nữa.” Tần Thịnh chỉ vào cửa muốn tiễn Phạm Hinh Ninh đi trước, tự mình đi tìm Hạ Nhan.
Phạm Hinh Ninh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của Tần Thịnh, chỉ cảm thấy hỗn loạn trong gió*.
(*Hình minh họa:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Hạ Nhan là con gái của Tần Thịnh và Hạ Cẩn, cô còn châm biếm Hạ Nhan vì muốn kiếm tiền hoa hồng của cha mẹ cô?
Hạ Nhan biết đồng nghiệp đang lén ăn dưa nên đến bên ngoài sảnh triển lãm.
Tần Thịnh hỏi con gái chuyện gì đã xảy ra, không bận tâm rằng vừa rồi con gái đã châm chọc ông là một ông già.
Hạ Nhan nhìn xe cộ trên đường, thản nhiên nói: “Không liên quan gì đến ông, nếu ông thật sự quan tâm tôi thì mau đưa bạn gái nhỏ của ông đi đi, tôi không muốn mỗi ngày đều làm trò cười.”
Nói về bạn gái nhỏ của mình, Tần Thịnh liền đuối lý, thỏa hiệp: ”Được, được, được, ba đưa bạn gái cũ đi ngay.
Ba tới đây để nói cho con biết.
Ba sắp đi công tác hơn một tháng.
Trong khoảng thời gian này, ba không ở Giang Thành.
Có thời gian thì con đến thăm Tần Dương đi, dù sao hai đứa cũng là chị em, đừng nên xa lạ như vậy”
Hạ Nhan không từ chối cũng không đồng ý, còn không quan tâm Tần Thịnh gọi Phạm Hinh Ninh là bạn gái cũ có ý gì.
Cô bước vào sảnh triển lãm.
Tần Thịnh thở dài, mang Phạm Hinh Ninh đi, còn phải tốn tâm tư kết thúc đoạn tình yêu ngắn ngủi này.
Hạ Nhan tâm trạng không tốt, sau cuộc họp buổi tối, Trần Anh đã yêu cầu cô đến phòng làm việc để nhắc nhở cô không được để cuộc sống riêng tư làm phiền công việc của mình.
Mặc dù Trần Anh chỉ nhắc nhở chứ không có ý chỉ trích cô, nhưng Hạ Nhan vẫn rất chán nản, nhất là lúc này tất cả đồng nghiệp trong cửa hàng đều biết rằng bố cô có một người bạn gái trạc tuổi cô, một cô gái cực phẩm càn quấy không nói đạo lý.
Điều này nói lên cái gì? Vật hợp theo loài, cho thấy bố cô cũng là một người đàn ông siêu cấp cực phẩm.
WeChat “đinh” một tiếng, có thông báo mới.
Hạ Nhan mở máy.
Từ Nghiễn Thanh: Cô tan làm chưa? Buổi tối tôi mời cô ăn cơm.
Trên hình là một túi đựng nguyên liệu mà anh vừa mua.
Hạ Nhan khó hiểu: Tại sao muốn mời tôi?
Từ Nghiễn Thanh: Đầu tiên, là một bác sĩ, tôi không thể chịu được việc bệnh nhân của mình ăn dưa chuột với cơm.
Thứ hai, cô đã chở tôi về nhà trong cơn mưa hôm trước, tôi vẫn còn nợ cô một ân huệ.
Thứ ba, là một người hàng xóm khá quen thuộc, bữa ăn này xem như là một bữa tiệc mừng cô đến nhà mới.
Thứ tư, nếu cô cảm thấy không an toàn khi đến nhà tôi ăn, tôi có thể gửi phần của cô lên tầng trên, chúng ta sẽ ăn riêng.
Hạ Nhan: ….
Ba lý do mời khách là đủ rồi, đến cái thứ tư,Từ Nghiễn Thanh đều đã nói ra, nếu cô thực sự yêu cầu chia ra ăn, quả thật rõ ràng là nói cho Từ Nghiễn Thanh rằng cô nghi ngờ nhân phẩm của anh.
Đúng là Hạ Nhan không biết nhiều về nhân phẩm của Từ Nghiễn Thanh, nhưng theo trực giác, Hạ Nhan nghĩ rằng Từ Nghiễn Thanh không phải loại người như vậy.
Nghĩ đến những bức ảnh chụp đồ ăn mà Từ Nghiễn Thanh đăng trước đó, Hạ Nhan xấu hổ mà chảy nước miếng.
Dựa vào ghế văn phòng, Hạ Nhan chậm rãi đáp từng chữ một: Được rồi, cảm ơn bác sĩ Từ, ở nhà anh ăn là được, không phiền phức.
Từ Nghiễn Thanh trả lời bằng một biểu tình bao “xin đợi đại giá” *
(*Nó có nghĩa là bạn sẵn sàng chào đón sự đến của bên kia bất cứ lúc nào;
Đó là biểu hiện lịch sự, thể hiện sự tôn trọng đối phương.)
Là trước đây anh đến mua xe, Hạ Nhan gửi cho anh..