Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ

Chương 10: Vô Tình Gặp Ở Thang Máy


Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ – Chương 10: Vô Tình Gặp Ở Thang Máy


Edit: thanh
Giao dịch tạm thời không thành công, hai vợ chồng dì Đổng cùng hai anh em đã sớm rời đi.  
Một nhà này khi tiến vào liền đến chỗ hai chiếc xe hơi đắt tiền nhất sảnh triển lãm, trong cửa hàng có ít nhiều nhân viên đều đang lặng lẽ chú ý, người cùng Hạ Nhan quan hệ tốt thì hi vọng cô có thể ký được hợp đồng này, còn người nhìn Hạ Nhan không vừa mắt, tự nhiên không thể muốn Hạ Nhan có thể ký được hợp đồng lớn này.
Vì vậy, khi một nhà của dì Đổng rời đi, lập tức có người đến trước mặt Hạ Nhan nói bóng nói gió.   
Á quân tiêu thụ tháng trước, Lý Đạt, giả vờ quan tâm hỏi: “Tôi thấy ý muốn mua xe của dì đó rất kiên quyết mà, tại sao lại không thành rồi?”  
Lý Đạt có một khuôn mặt thư sinh trắng trẻo, đẹp trai thì đẹp trai nhưng lại có vẻ hơi bóng dầu, lúc này lại nhếch miệng cười, khó có thể che giấu được sự vui sướng khi người khác gặp họa của mình đối với Hạ Nhan. 
Hạ Nhan cười nhạt: “Dù sao cũng là xe hạng sang.

Dì và mọi người phải cân nhắc kỹ một chút.”  
Lý Đạt: “Cũng phải, nhưng cô phải nhanh lên, cẩn thận con cá lớn này chạy mất đó.”
Hạ Nhan vẻ mặt bình tĩnh: “Không sao, đơn này thành, đối với thành tích tháng này của tôi cũng là dệt hoa trên gấm, không thành, cũng không có ảnh hưởng.”
Cuối tháng sắp đến rồi, thành tích của Hạ Nhan trong tháng này dẫn đầu vượt xa, cho dù đơn của dì Đổng đưa cho Lý Đạt thì Lý Đạt vẫn là á quân.  
Nở một nụ cười ưu nhã với Lý Đạt, Hạ Nhan tiếp tục đi gặp khách hàng mới.
Lý Đạt bị nụ cười của Hạ Nhan làm cho sửng sốt vài giây, liền nghiến răng nghiến lợi, quán quân bán hàng tháng có tiền thưởng, nếu không phải trong cửa hàng đột nhiên xuất hiện một con hắc mã là Hạ Nhan, thì đừng nói đến tháng này, mấy tháng trước, tiền thưởng cũng là của hắn!   
Sự cạnh tranh gay gắt trong cửa hàng đang gia tăng, Hạ Nhan ngược lại rất thích thú với điều đó, không ngừng cải thiện nếu không muốn thua cuộc.

Cô coi mọi sự cạnh tranh là động lực để cải thiện mình. 
Đi xem xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hạ Nhan không chủ động liên lạc với dì Đổng, cô muốn thúc đẩy doanh số bán hàng nhưng cũng phải tính đến áp lực con cái mà khách hàng gặp phải.
Tuy nhiên, sáng hôm sau, dì Đổng và chú Phạm lại xuất hiện trong cửa hàng, Hạ Nhan đang dẫn khách hàng khác đi xem xe nên phải thu xếp để hai vợ chồng vào phòng nghỉ ngơi.
Trà mà cô gái ở quầy bar bưng tới vẫn còn hơi nóng, dì Đồng đang ngồi trên sô pha nhìn bóng dáng Hạ Nhan đi cùng khách hàng, dì Đồng đột nhiên mỉm cười nói với chú Phạm bên cạnh: “Nếu Hinh Hinh của chúng ta có một nửa khả năng của cô Hạ, tôi cũng thấy vui lòng.


” 
Chú Phạm cười khổ một tiếng, không nói gì.
Khi mỗi đứa trẻ được sinh ra, cha mẹ đều hận không thể vì con cái mở đường trong suốt quãng đời còn lại của chúng, nhưng đứa trẻ sẽ trông như thế nào không phụ thuộc vào ý muốn của cha mẹ.

Hai đứa con nhà này, con trai Phạm Tử Văn của ông còn tốt, tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, công việc khá, lương cao, con gái Phạm Hinh NInh thì không thích học, chỉ thi đậu vào trường cao đẳng.

Cô tốt nghiệp đại học bốn năm chưa tìm được việc làm, suốt ngày đi theo nhóm mấy chị em ăn nhậu chơi bời, bọn họ nếu không liên lạc với con gái, ngoài việc đòi tiền, con gái sẽ không bao giờ nghĩ đến việc liên lạc với cha mẹ.  
Hạ Nhan tiễn một khách hàng đi và ngay lập tức chạy đến để tiếp đãi dì Đổng và chú Phạm.  
Dì Đổng chủ động giải thích sự tình: “Tiểu Hạ, chúng ta đã thương lượng xong sẽ mua chiếc xe địa hình đó.

Hôm nay tới đây ký hợp đồng.”   
Hạ Nhan không lộ ra vẻ ngạc nhiên mà ngược lại lo lắng: “Anh Phạm, cô Phạm…”   
Dì Đổng cười lạnh một tiếng, hình như một cảm xúc nào đó bị đè nén quá lâu, giờ cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết, bà nói với Hạ Nhan: “Tiền là tôi kiếm, tôi để dành, chúng nó dựa vào cái gì mà quản? Tiểu Hạ, con cho dì ý kiến xem, hai đứa nhỏ nhà dì, từ nhỏ đến lớn chúng ta đã làm hết trách nhiệm của cha mẹ phải làm, kể cả sau khi ra trường, giá nhà cao như bây giờ, những người trẻ tuổi không dễ mua nhà, chúng ta cũng mua cho chúng nó mỗi người một căn hộ, biết rằng chúng bận rộn với công việc xã giao, nên ngày thường không có việc gì chúng ta cũng tận lực không phiền toái chúng, kết quả thì sao, chúng ta cũng không cần chúng hiếu thuận, bọn nó thì tốt rồi,  còn không cho chúng ta được phép tiêu tiền của mình để hưởng thụ, chỉ có những người trẻ tuổi tiêu tiền để tận hưởng mới đáng giá, còn chúng ta những người già hưởng thụ chính là lãng phí tiền bạc? “
Con trai nói, xe là vật mất giá, nên đầu tư vào bất động sản, bất động sản nhất định sẽ lên giá.
Con gái nói, bà đã ngoài năm mươi rồi mà vẫn chạy theo xu hướng cái gì, mua xe giá cả hơn trăm nghìn là đủ rồi.
Dì Đổng rất đau lòng.   
Bà biết ô tô mất giá, nhà cửa lên giá, vấn đề là bà đã làm việc chăm chỉ cả đời, cuối cùng về hưu cũng có thể hưởng thụ một phen, ngoài việc nuôi con, bà tiết kiệm tiền để có cuộc sống tốt khi về già, mua xe thì hai vợ chồng bọn họ có thể hưởng thụ mười mấy năm, mua nhà thì bọn họ được hưởng gì? Giá trị căn nhà lên giá, bọn họ có chết cũng không mang đi được, chỉ có con cháu mới được hưởng lợi.   
Những gì nên cho con, dì Đổng đều đã cho, bây giờ bà muốn cải thiện chất lượng cuộc sống của mình.

Bà không nợ các con nữa, chúng muốn có cuộc sống tốt hơn vậy thì tự mình làm việc chăm chỉ, còn hơn nghĩ đến việc bóc lột tài sản của cha mẹ.  
Ngay khi chủ đề này vừa mở ra, dì Đổng đã nói không ngừng, cả Hạ Nhan và chú Phạm đều không có cơ hội chen vào.  

~Truyện được đăng tải trên Wattpadd và WordPress Augustamin~
Hạ Nhan đã rất quen với tình huống này.  
Một người bán hàng tốt chính là giúp khách hàng dễ dàng coi mình như bạn bè, trở thành bạn bè, thì có thể dễ dàng tâm sự, một số người không thể phàn nàn với người thân, bạn bè có thể nói chuyện với bạn bè tạm thời, điều đó không chỉ để giải bày phiền muộn trong lòng, mà còn không cần phải lo lắng về những bí mật nho nhỏ được truyền tới tai người quen.  
Hạ Nhan đã từng nghe khách hàng phàn nàn về sếp, mẹ chồng, vợ chồng, con cái, … dù chỉ là một người bán hàng nhỏ nhưng dường như cô đã trải qua đủ mọi kiếp nạn qua những khách hàng này.  
Khi khách hàng nói chuyện, Hạ Nhan thực sự có thể là một người biết lắng nghe, bạn không thể theo khách hàng phàn nàn về người thân và bạn bè của họ, nhưng bạn có thể kể ra một số phiền não của mình.

Tâm lý con người thật kỳ lạ, nghe nói đến hoàn cảnh của người khác còn éo le hơn, thì hoàn cảnh của chính mình lại dễ dàng chấp nhận rồi.
“Cháu thật sự ghen tị với anh Phạm và cô Phạm, có bố mẹ quan tâm, bố mẹ cháu đã ly hôn từ lâu rồi.

Từ nhỏ đã tự nhủ mình phải làm việc chăm chỉ, tự nuôi bản thân mình.

“Hạ Nhan vẫn tiếp tục mỉm cười.

Trong nụ cười của cô có một chút bất lực và tiếc nuối.
Dì Đổng đột nhiên thoát khỏi cảm xúc phiền não của mình, bắt đầu an ủi Hạ Nhan.
Dưới sự dẫn dắt thông minh của Hạ Nhan, chủ đề dần trở lại trên xe.
Dì Đổng có thái độ kiên quyết, không cần biết bọn trẻ nghĩ gì, bà chính là muốn mua xe.  
Chú Phạm dường như lạnh tâm vì sự ích kỷ của lũ trẻ, hoàn toàn đứng về phía Hạ Nhan.   
Xác định mua xe rồi, tiếp theo là nói về phương thức thanh toán.  
Dì Đổng muốn trả hết một lần, tự lái xe đi mà không cần trả góp.   
Chú Phạm thì lại muốn trả góp. 

Hạ Nhan cười nói với dì Đổng: “Thực ra, con khuyên dì nên trả góp một khoản, như vậy sẽ để lại một ít tiền mặt, nếu sau này gặp được bất động sản tốt, dì sẽ không chậm trễ trong cả hai việc mua xe và đầu tư.

Vừa lúc có thể xoa dịu mối quan hệ của dì với anh Phạm và cô Phạm, dù sao cũng là một gia đình, mâu thuẫn quá gay gắt sẽ khiến tâm trạng kém đi, không tốt cho sức khỏe của dì.

” 
Chú Phạm cũng khuyên dì Đổng như vậy.  
Dì Đổng cũng đồng ý trả góp.   
Hạ Nhan mỉm cười đi làm thủ tục.  
Chú Phạm khẽ nói với dì Đổng: “Chúng ta mua xe trả góp, Tiểu Hạ cũng được hoa hồng nên mới đề nghị như vậy.”  
Dì Đổng hừ một tiếng: “Vậy mà ông vẫn khuyên tôi trả góp? Nhất định là đối với chúng ta cũng có lợi, nếu không thì ông có thể đồng ý sao? Đôi bên cùng có lợi, tôi thích Tiểu Hạ, rất vui khi thành tích của con bé có thể tăng lên.”   
Chú Phạm nghĩ đến việc Hạ Nhan tốt bụng nhường ghế cho bọn họ trong bệnh viện, cười cười, không bắt bẻ vợ nữa.   
Cuộc họp buổi tối hôm nay do quản lí Giang của bộ phận tiêu thụ chủ trì.

Quản lí Giang đã khen ngợi Hạ Nhan và khuyến khích các nhân viên bán hàng khác cũng nên học hỏi về việc tìm kiếm khách hàng tiềm năng như Hạ Nhan, phải luôn luôn duy trì nhiệt tình, không thể lơ là vì đã hoàn thành KPI* hàng tháng trước thời hạn.
(*KPI trong tiếng Anh gọi là “Key Performance Indicator” là chỉ số đo lường và đánh giá hiệu quả hoạt động của một bộ phận trong một công ty hoặc sự vận hành của cả công ty.

Mỗi bộ phận trong công ty sẽ có những chỉ số KPI khác nhau.)
Hoa hồng mà đơn này của dì Đổng trích cho Hạ Nhan khiến Lý Đạt đỏ mắt ghen tị.   
Hạ Nhan chắc chắn cũng quan tâm đến tiền hoa hồng, nhưng điều cô thích hơn là cảm giác hoàn thành công việc ký hợp đồng, nếu cô thực sự chỉ quan tâm đến tiền, mẹ cô sẵn sàng cho cô một tấm thẻ, ngay cả Tần Thịnh, một người cha cặn bã, cũng muốn đưa tiền cho cô ấy.   
Cuộc họp buổi tối kết thúc, Hạ Nhan thu dọn bàn làm việc, lái xe đi siêu thị.   
Mặc dù cơ thể đã khỏe hơn, không còn cảm giác khó chịu nhưng trước mắt Hạ Nhan vẫn không dám ăn uống bừa bãi, cô định mua nguyên liệu rồi tự mình nấu ăn.   
Hạ Nhan giỏi nấu đồ ăn nhanh, cô không có nhiều kinh nghiệm nấu nướng, sau khi mua nguyên liệu cho ba ngày theo thực đơn bữa sáng và bữa tối đã tìm kiếm, Hạ Nhan về nhà thử tay nghề.  
Thang máy từ ga ra đi thẳng lên tầng mười sáu, sau khi vào nhà, Hạ Nhan thẳng đến phòng bếp.   
Tối nay cô sẽ làm món cần tây xào tôm, món này thanh đạm, bổ dưỡng, ăn trong thời gian bệnh dạ dày hồi phục.   
Mở điện thoại trên trang công thức, Hạ Nhan tuân thủ nghiêm ngặt các bước công thức, vẫn đang chế biến cần tây, đột nhiên tiếng xào nấu từ bếp dưới lầu vang lên, chẳng mấy chốc, cùng với làn gió buổi tối, một mùi thơm hấp dẫn của rau theo cửa sổ đang mở của Hạ Nhan bay vào, khiến Hạ Nhan nuốt nước bọt.   

Hạ Nhan không thể không tăng tốc hành động của mình. 
Mười lăm phút sau, cơm đã được nấu chín, đĩa tôm xào cần tây đầu tiên của Hạ Nhan cũng đã ra khỏi nồi, cần tây hơi cháy và tôm cũng hơi đen, bất quá mùi thơm cũng không tệ lắm, Hạ Nhan cầm đũa lên gắp một con tôm, sau khi thổi vài cái, bỏ vào miệng, chưa kịp nếm thử cẩn thận, Hạ Nhan đột nhiên chạy đến thùng rác, nôn ra.  
Mặn quá!   
Hạ Nhan nếm thử cần tây với một chút hi vọng, nhưng hóa ra nó lại có vị còn mặn hơn!
Là một bệnh nhân đang hồi phục sau bệnh dạ dày, Hạ Nhan không dám thử thách cơ thể mình với món ăn này, cô lấy một quả dưa chuột trong tủ lạnh ra, rửa sạch và gọt vỏ, sau đó vừa ăn cơm vừa cắn dưa chuột.  
Khó nuốt, Hạ Nhan xem điện thoại để chuyển hướng sự chú ý của mình. 
Tiết mục đầu tiên trong vòng bạn bè là buổi biểu diễn bữa tối đầy yêu thương của bác sĩ Từ, khá lắm, cá kho, thịt lợn xào tiêu xanh và một bát canh.

So với bàn ăn của bác sĩ Từ, bữa tối của Hạ Nhan còn không ngon bằng đất.   
Nếu là lúc khác, Hạ Nhan sẽ cảm thấy bác sĩ Từ có một cuộc sống rất vui vẻ, nhưng cô thảm như vậy, bác sĩ Từ lại dễ chịu như vậy, Hạ Nhan có chút mất cân bằng.  
Trong khi xem đồ ăn của bác sĩ Từ, Hạ Nhan thầm mắng, cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào thích thể hiện tình cảm đến vậy, đặc biệt là người vẻ ngoài dịu dàng và tao nhã như bác sĩ Từ.  
Hạ Nhan nhấp vào vòng bạn bè của bác sĩ Từ, phát hiện trước kia anh không thể hiện quá nhiều, mấy bức ảnh chụp đồ ăn đều là trạng thái trong vòng nửa tháng gần đây.   
Có thể là do bác sĩ Từ mới yêu đương, hoặc có thể là anh mới chuyển đến với bạn gái của mình gần đây? 
Do dự vài giây, Hạ Nhan vẫn không kéo đen* vòng bạn bè của bác sĩ Từ.   
(*kéo đen: có thể hiểu là block hay chặn)
Mặc dù trông có vẻ rất kích thích người khác, nhưng dù gì thì đó cũng là một khách hàng kiêm bác sĩ, có thể về sau sẽ còn tiếp xúc.
Ngày hôm sau, Hạ Nhan thay đồ công sở, xuất phát đi làm.  
Bước vào thang máy, sau khi xuống một đoạn ngắn, thang máy dừng lại ở tầng 15.  
Trong thang máy đã có hai người khác rồi, Hạ Nhan vô thức lùi về phía bên trái thang máy nhường chỗ cho người chuẩn bị bước vào.  
Cửa thang máy mở ra, có người bước vào, Hạ Nhan cúi đầu nhìn điện thoại liền chú ý tới một đôi chân dài.  
Theo lẽ thường, chủ nhân của đôi chân đó nên quay mặt về phía cửa thang máy, nhưng người kia thậm chí còn không di chuyển, và nó chính xác là hướng về phía Hạ Nhan.   
Hạ Nhan ngẩng đầu.   
Từ Nghiễn Thanh không giấu nổi sự ngạc nhiên, đúng là cô ấy!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.