Cuộc Hôn Nhân Định Mệnh

Chương 27


Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Định Mệnh – Chương 27

15 năm trước khi Dương Lãnh vẫn là 1 đứa trẻ 10 tuổi,nỗi đau mất mẹ đã làm đứa trẻ ấy thay đổi 1 cách
đáng sợ ,luôn lầm lì.Chỉ có 2 người mới có thể nói chuyện thân thiết với Lãnh đó là bác Trương và 1 cô gái
xinh đẹp hiền dịu với cái tên Ngọc Lan.Cũng có lẽ cô ấy được phu nhân đưa tới khi sinh ra thiếu gia nên đối
với Ngọc Lan,Dương Lãnh mang 1 tình cảm như đối với chị gái.Trong những tháng năm tuổi thơ Lãnh chỉ biết
đến má,bác Trương và chị Ngọc Lan,nhưng số phận lại 1 lần nữa cướp đi người mà Lãnh yêu quý.Ngày hôm
ấy trời mưa rất lớn như trút nước xuống vạn vật,Ngọc Lan nói cần ra ngoài gặp 1 người,Lãnh thực sự rất lo
lắng,cậu yêu cầu chị phải đi cùng 1 vài người nữa nhưng sự phản đối từ chị làm Lãnh phải chịu thua,đó cũng
là giây phút cuối cùng Lãnh nói chuyện với chị Lan, mấy tiếng sau trước mặt cậu là chị với đôi mắt nhắm
nghiền và vết đạn ngay giữa tim.Lần thứ 2 cậu mất đi người thân yêu của mình,từ đó cậu càng sống khép kín
hơn trước và có lẽ những quá khứ đau khổ đó đã tạo lên 1 Dương Lãnh lạnh lẽo như ngày hôm nay.Trái tim
ấy không phải băng giá chỉ là nó không muốn trở nên mềm yếu nữa.
Anh đứng đó nhắm chặt đôi mắt mình để nhớ lại từng mảng ký ức đau thương,ánh mắt tuyệt vọng của má
trước khi ngã xuống,nụ cười buồn cuối cùng của chị Ngọc Lan luôn ám ảnh anh trong những giấc mơ,chưa
bao giờ anh có thể ngủ 1 giấc ngủ đúng nghĩa vì quá khứ luôn sống lại trong giấc mơ của anh.Anh đã buông
tay cô ra nhưng sao cô vẫn chịu sự thương tổn này,hay đơn giản những người mà anh yêu quý đều bị ông
trời trừng phạt vì những tội lỗi của anh.Gặp anh là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của cô,cô ra nông nỗi này

cũng chỉ vì anh,nếu cô không tỉnh lại nữa thì anh sẽ sống thế nào đây? Anh phải làm gì đây? Đã 3 ngày nay
anh như sống trong địa ngục với ý nghĩ đó,từng giờ từng phút anh mong mỏi tin cô đã thức dậy,anh bỗng
khao khát ánh mắt,nụ cười của cô ghê gớm.Nhưng anh không muốn nhìn cô vào lúc này,như vậy anh sẽ lại
tham lam giữ lấy cô bên canh mình,như vậy cô sẽ càng bị tổn thương hơn.Tay anh khẽ chạm vào bông hoa ly
trắng đang tắm ngập ánh trăng kia,đôi tay to lớn run rẩy 1 chút rồi vội rời ra như sợ điều gì đó.Một bóng
người tiến tới làm anh phải ngước nhìn.Họ im lặng nhìn nhau cho tới khi ông Hạo Thiên phá vỡ không gian im
ắng bằng giọng nói trầm ổn:
_Sao cậu không vào?
_Cháu nghĩ bác không muốn điều đó chứ?
Thở dài 1 tiếng ông nhìn anh nói:
_Cậu đã đuổi con bé đi,tại sao giờ lại quan tâm tới nó như thế?
Lãnh im lặng trước câu hỏi này nhưng ông Hạo Thiên có thể nhìn ra sự đau đớn trong đôi mắt đen sâu thẳm
kia.Có lẽ họ cùng sống trong sự lo lắng,chờ đợi và cùng yêu quý 1 người nên ông có thể nhận ra nỗi đau
thống khổ nơi chàng trai cao lớn đang đứng trước mặt mình.Ông nhẹ nhàng lên tiếng:
_Có lẽ tôi đã không hiểu được con người thực sự của cậu.
Anh nhìn ông với đôi mắt dò hỏi và nghi ngờ nhưng vẫn tuyệt đối im lặng.Thở dài lượt nữa ông nói tiếp.ánh
mắt nhìn vầng trăng trên cao:
_Ta đã từng nghĩ con bé đã quên tất cả để trở lại cuộc sống bình thường nhưng cho tới mấy ngày trước cậu
biết ta đã bắt gặp chuyện gì không?
Anh khẽ lắc đầu,gương mặt càng trở nên khó coi,nhưng ông Hạo Thiên vẫn tiếp tục:
_Nửa đêm hôm ấy ta không ngủ được,nhờ vậy mới biết con bé đứng bên vườn ly trắng thất thần nhìn ánh
trăng,miệng lẩm bẩm cái gì đó, con bé mải mê tới nỗi ta tới gần mà không biết,và lần đầu tiên ta biết con bé
đã yêu 1 người sâu đậm tới mức nào!
Quay sang anh,ông mỉm cười nhẹ:
_Con bé sẽ tỉnh lại thôi đúng không?
_Cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại!
Anh thốt lên mà không cần suy nghĩ,ánh mắt kiên định nhìn người trước mắt,nụ cười của người cha thật sự
rất hiền hậu.Trái tim anh bỗng trở nên mền yếu hơn.

_Ta và Nhược Lan cần về nhà 1 chút,cậu không phiền khi trông con bé giùm tôi 1 lúc chứ?
Anh ngạc nhiên nhìn ông,người này mới mấy hôm trước còn muốn giết anh mà hôm nay cư nhiên nói thế.
_Ta tin cậu.
Nói xong ông quay người bước đi để lại anh vẫn đang ngỡ ngàng với những gì vừa nghe.Như cố ý dừng lại
ông nói:
_Con bé đã thì thầm tên cậu vào đêm ấy.
Mọi biểu cảm trên gương mặt anh trở lên cứng đờ,nếu ai đó nhìn thấy sẽ nghi hoặc anh là 1 tuyệt tác điêu
khắc.Cho tới khi tiếng ồn ào bên ngoài vọng vào làm anh bừng tỉnh,trái tim anh thực sự đã bị lời nói cuối cùng
đánh gục,giờ phút này đây anh biết mình phải làm gì rồi.Bước nhanh vào phòng bệnh anh không để ý 1 ánh
mắt buồn đang nhìn theo mình.
_Dương Lãnh,nếu anh buông tay lần nữa toi sẽ cướp cô ấy đi.
Trác Dạ đau đớn thốt lên với thân ảnh đang đi xa kia,đôi tay nắm chặt lại,lần này anh đã thua,không phải
anh thua Dương Lãnh mà anh thua cô,thua tình yêu của cô.
_Bang chủ,tôi thực sự rất tôn trọng anh.
_Cô là người bên cạnh Dương Lãnh?
Băng gật đầu,ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng giọng nói có chút độ ấm:
_Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho họ.
Trác Dạ cay đắng lên tiếng:
_Tôi đang nghĩ mình ngu vì đã quá cao thượng đây.Hừ cô đừng cảm ơn tôi sớm,nếu cô ấy không yêu anh ta
nữa tôi sẽ không hành động như thế này đâu.Và nhắn giùm với hắn hãy đối xử với cô ấy cẩn thận vào nếu

không Dạ Lôi sẽ nhúng tay vào đó.
Băng chỉ mỉm cười nhẹ trước lời đe dọa đó,chị từng nghe Dạ Lôi hành động rất minh bạch và rõ ràng,hôm nay
gặp mặt bang chủ của họ chị mới tin tưởng tin đồn đó.
Anh chần chừ đứng trước phòng cô 1 lúc mới dám mở cửa,trong phòng không có ai ngoài cô đang nằm im
trên giường.Nhìn thấy cô trái tim anh bỗng thắt lại,nhìn cô gầy và xanh quá.Gương mặt yên bình của cô nổi
bật trên nền trắng của giường bệnh,Đôi má gầy đi nhiều nhưng vẫn rất xinh đẹp,đã bao ngày anh nhớ
nhung khuôn mặt này,tay anh miết nhẹ từng đường nét trên khuôn mặt cô,cảm nhận hơi thở của cô trên
ngón tay của mình,lần đầu tiên gương mặt anh trở nên nhẹ nhõm hơn.Ngồi xuống bên cạnh cô,tay anh tìm
đến đôi tay nhỏ bé của cô,1 sự ấm áp lan tỏa trong cả căn phòng.Gạt nhẹ lọn tóc trên trán cô anh thì thầm:
_Anh rất nhớ em!
Đôi môi ấm áp chạm nhẹ lên mu bàn tay cô,1 giọt nước mắt trong suốt rơi trên mu bàn tay ấy,trong suốt và
mặn đắng.Anh khóc.Dù chỉ là 1 giọt nước mắt nhưng đó là lần đầu tiên anh khóc kể từ 15 năm nay.Anh ghé
sát vào tai cô nói:
_Tỉnh lại đi,anh còn chưa nói là anh yêu am mà!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.