Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Định Mệnh – Chương 26
Dù bị lấy đi không ít máu nhưng anh không muốn nghỉ ngơi,sắc mặt trở nên xanh xao làm Băng lo lắng:
_Thiếu gia,đi nghỉ chút đã,cuộc phẫu thuật chưa xong ngay được.
Anh ngồi im không phản ứng gì là nghe thấy,Ngạo Thiên thấy thế cũng không thể làm ngơ:
_Anh
_Im đi.
Anh khàn khàn lên tiếng,không phải sự ra lệnh thông thường mà giống như sự cầu xin yếu ớt.Ông Hạo Thiên
bỗng lên tiếng:
_Tại sao cậu phải làm thế,cậu đâu phải người gây ra tai nạn cho con gái tôi,tại sao phải quan tâm nó như
thế?
Câu hỏi này ông đã muốn hỏi từ lâu nhưng nay ông mới chắc chắn để hỏi,người con trai trước mặt ông đây
dường như đang rất lo lắng và thống khổ,và trên hết ông thấy sự quan tâm thật lòng của anh với con gái
ông.Nhưng ông không hiểu tại sao anh lại hành động như thế với Tuyết.Ác cảm của ông với anh cũng từ từ
tan biến,chỉ cần mang lại hạnh phúc cho con gái ông mọi thứ ông có thể tha thứ.Anh ngước mắt lên nhìn
ông,2 người đàn ông với 2 ánh mắt xuyên thẳng vào nhau,họ đọc được trong mắt nhau sự lo lắng thật
tâm,nhưng trong đôi mắt anh còn là sự mâu thuẫn cắn xé tới tận tim can.Tất cả mọi người đều chờ đợi câu
trả lời của anh,anh nhìn thẳng vào ông như muốn nói gì đó rồi lại thôi.Khẽ lắc đầu,anh nhìn ra phía khác,chỉ
cần cô tỉnh lại anh nhất định sẽ giữ cô lại bên mình.Nếu cô tỉnh lại dù bảo anh làm gì anh cũng sẽ làm.
Sự im lặng lại bao trùm khiến người ta cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng,bác sĩ vẫn đi ra đi vào làm họ đứng
ngồi không yên.Cho tới khi ánh mặt trời của ngày mới làm anh chói mắt anh mới biết cô đã ở trong đó 12 tiếng
rồi,Nỗi lo lắng càng làm thân hình anh trở nên cô độc và xa cách.Anh đứng tách xa hẳn họ,ánh mắt bỗng
chạm vào 1 khóm nhỏ trồng ly trắng trong khu vườn trước mặt.Những tưởng công việc đã giúp anh quên đi
cô nhưng anh nhầm rồi,chỉ cần cái tên của cô cũng khiến anh khong thể kiềm chế mình,tại sao giờ anh mới
nhận ra mình quá ngu ngốc như vậy.Tại sao cứ để quá khứ làm anh đau đớn thế này?
Đèn đỏ vụt tắt,cửa phòng mở ra nhanh chóng,anh vội quay lại,bác sĩ lau mồ hôi nói:
_Chỉ cần cô ấy tỉnh lại thì mọi chuyện đều tốt đẹp.
Bà Nhược Lan hỏi:
_Ý bác sĩ là sao?
_Não cô ấy bị tổn thương,có thể không tỉnh lại được nữa,chúng tôi đã cố gắng hết sức,việc còn lại phải tùy
thuộc vào cô ấy.
_Không thể nào!
Mọi người đều sửng sốt,nước mắt lã chã trên khuôn mặt mấy người phụ nữ,còn anh như đóng băng trên
hành lang bệnh viện.Không bao giờ tỉnh lại,đôi mắt ấy sẽ không bao giờ mở ra nhìn anh nữa,khóe môi ấy,nụ
cười ấy mãi mãi anh cũng không thể nhìn thấy nữa sao? Không thể nào.Anh gằn giọng:
_Nếu cô ấy không tỉnh lại tôi sẽ san bằng bệnh viện này.
Ngữ khí lạnh như tu la trong địa ngục làm người khác phải đổ mồ hôi lạnh,vị bác sĩ kinh ngạc nhìn người thanh
niên trước măt,cư nhiên là tổng giám đốc Dương thị,người nắm cổ phần nhiều nhất trong bệnh viện này.Vị
bác sĩ vội nói:
_Chúng tôi đã làm hết khả năng của mình.
_Ông nghỉ ngơi trước đi.
Nói xong Băng mới quay sang anh:
_Thiếu gia.
Gương mặt anh lập tức sa sầm lại khi nhìn thấy thân hình nhỏ bé của cô trên băng ca.Làn da trắng xanh xao
càng làm cô trở nên mong manh như biến mất bất cứ lúc nào,đôi mắt nhắm nghiền bình thản trong cơn
mê.Anh đứng đó nhìn cô được đẩy đi xa với những người thân yêu xung quanh,anh hoàn toàn cô độc trong
thế giới này.Đúng vậy,nếu cô không gặp anh có lẽ cô đã không phải đau khổ,không phải rơi nước mắt và im
lìm như bây giờ.Nếu không gặp anh có lẽ 2 người họ sẽ sống tốt hơn.Anh đứng đó cho tới khi trước mắt mình
lên nhưng tim anh như bị dìm vào lớp đá sâu .lạnh thực sự rất lạnh.
Nhìn cô qua cửa kính,ánh mắt anh trở lên đen sậm hơn,quay ngươi bước đi đôi mắt ấy ngập tràn sát
khí.Những kẻ muốn làm hại cô,anh sẽ giết từng kẻ một.Có lẽ giông bão đã bắt đầu kéo tới,thế giới ngầm liệu
1 lần nữa sẽ dậy sóng?
Ngồi trên ghế anh lạnh lùng nhìn kẻ bị đánh tới thê thảm trước măt :
_Ai sai mày làm vậy?
_Tôi không cố ý,là cô ấy lao ra đụng vào xe tôi.
_Tao hỏi mày ai đứng sau mày?
_Không có!
Bộ mặt bị đánh tới không nhận ra,người đàn ông nhăn nhó gương mặt,khó khăn trả lời.
_Có lẽ thế này chưa là gì. Đưa vợ con hắn tới.
-Các người ,các người dám.
_Nếu mày không nói t lập tức cho gia đình mày đoàn tụ dưới đó.
Vừa nói anh vừa đưa tay chỉ xuống đất làm tất cả mọi người đều rùng mình.Ánh mắt tựa hồ muốn giết
người,màu đen bị thay thế bởi màu đỏ khát máu .Con người này bình thường lạnh lẽo như băng nhưng khi
giết người là sự điên cuồng ,dứt khoát tới đáng sợ.
_Nói!
Kẻ bị đáng run rẩy trước đôi mắt đầy sát khí đó,hắn vốn dĩ đã không còn lựa chọn.
_Tôi có điều kiện.
_Giết .
Phun ra 1 chữ,Lãnh trực tiếp đứng lên,kẻ kia vội lên tiếng:
_Chỉ cần bảo đảm mạng sống gia đình tôi,tôi sẽ nói mọi chuyện.
Như cân nhắc điều gì đó anh quay lại ghế nói:
_Nếu mày dám nói sai 1 câu thì tao sẽ làm mày ước gì mình không có trên đời.
Kẻ kia vội gật đầu,anh quay sang trao cho người của mình 1 ánh mắt rồi quay lại hỏi:
_Kẻ nào sai mày làm.
_Tôi không rõ là ai nhưng dường như họ không phải 1 tổ chức,đó là liên minh.
_Liên minh?
_Đúng vậy,họ liên minh lại với nhau để đối phó với Hắc Long.Tôi chỉ có nhiệm vụ đi theo dõi nên không biết gì
hơn.
_Từ khi nào.
_Khi cô ấy trở về nhà,tôi được lệnh phải theo dõi vì có thể đó chỉ là âm mưu của Dương thiếu gia.
_Mày là người của tổ chức nào?
_Thanh Long.
_Tốt.
Lấy được thông tin anh nhàn nhã đứng lên,khóe môi nở 1 nụ cười của địa ngục:
_Chuẩn bị tàn sát.
_Rõ,thiếu gia.
Trong căn phòng u ám khác Andy đi đi lại lại với sự lo lắng trên khuôn mặt:
_Ngu đần,Thanh Long hóa ra cũng chỉ thế.Lập tức phong tỏa mọi tin tức với chúng,xóa sạch mọi dấu vết với
Thanh Long.
_Thiếu gia,tại sao phải làm thế?
_Hừ,theo như tin báo về có lẽ cô gái đó là báu vật của Dương Lãnh,vậy thì cứ để 2 con rồng đánh
nhau,chúng ta đứng xem cuộc vui.Ha ha Hắc Long và Thanh Long,ngươi đoán xem con nào sẽ chết trước.
Trong 1 căn phòng khác Trác Dạ vôi dập máy,cầm vội áo vest anh lao nhanh tới bệnh viện,con tim thắt
lại.Tuyết bị tai nạn,nếu anh không về trước thì sẽ không có chuyện này,nếu anh ở lại với cô chỉ 1 chút nữa cô
đã an toàn.
Trên giường bệnh,Tuyết vẫn chìm trong hôn mê, ở 2 nơi khác nhau cũng có 2 kẻ đang điên cuồng vì cô.1 chữ
tình thực khiến người ta đau khổ.
_Thiếu gia,nếu đã tới thì vào thăm cô ấy đi.
Băng chua xót nhìn anh im lặng đứng ngoài hành lang.Từ chập tối tới giờ anh đều như vậy,không lên tiếng
chỉ đứng bất động đã mấy tiếng đông hồ.3 ngày nay Tuyết vẫn chưa tỉnh lại,3 ngày này mọi người thay
nhau vào với cô và 3 ngày này anh chỉ đến đây lặng lẽ chờ cô tỉnh lại.
-Tôi có thể nói chuyện với anh không?
2 người quay lại,ánh mắt Băng thoáng sự ngạc nhiên,nhưng nhìn thái độ của Lãnh cô im lặng rời đi.
_Thật không ngờ cô ấy lại là vợ sắp cưới của anh, Dương thiếu gia.
_Trác Dạ,ngươi muốn gì?
_Dương Lãnh,chắc hẳn ngươi biết quan hệ của 2 người bọn ta.
Ánh mắt anh se lại ,sao anh lại không biết,người trong ảnh chụp cùng cô anh đã điều tra , cư nhiên là bang
chủ Dạ Lôi.Anh lạnh lùng lên tiếng:
_Thì sao?
_Không có gì,tôi chỉ muốn nói,khi cô ấy tỉnh lại tôi sẽ nói với cô ấy tình cảm của mình,tôi sẽ làm cô ấy yêu tôi.
Bàn tay siết chặt tới bật máu nhưng gương mặt anh không chút thay đổi:
_Cô ấy không còn là người của tôi.
_Dương Lãnh,anh làm tôi thực thất vọng,không ngờ cô ấy lại yêu 1 kẻ nhu nhược như anh.
_Trác Dạ,ngươi lập tức câm cho ta.
Trác Dạ lạnh lùng nhìn lại Lãnh,gương mặt thoáng qua tia đau khổ:
_Tôi luôn ước mình gặp cô ấy trước,như vậy có lẽ cô ấy sẽ yêu tôi.Tôi rất ghen tỵ với anh vì anh có tình yêu
của cô ấy.
Dương Lãnh chết lặng với câu nói đó,trong bóng đêm tấm lưng rộng lớn càng trở lên cô độc tới đau lòng.