Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu – Chương 151: Trái tim
“Cẩm Lan!” Anh Bằng thấy cô ta bước lên thì thấp giọng trách. Đây không phải trò đùa, nếu phi lệch, hậu quả
đúng là khôn lường, huống chi cô ta nhờ vào gương mặt để kiếm tiền. Hai
người không phải là anh em ruột, nhưng cũng có chút quan hệ họ hàng,
mình đưa người ta đi, có làm sao thì biết ăn nói thế nào? Diệp Cẩm Lan đứng thẳng người, mắt nhìn Doãn Chính Đạc, “Ném đi, em mua bảo hiểm cho khuôn mặt này rồi.”
Tuy rằng chỉ là câu nói đùa để
trấn an anh, nhưng Doãn Chính Đạc lại không hề cảm thấy thoải mái. Cô
nàng kia hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, đội quả táo nghênh đón anh, như
thể đây chỉ là một màn kịch, không tồn tại cảm giác phiêu lưu nào.
Những người xung quanh bắt đầu
căng thẳng. Cô nàng này là ngôi sao đang nổi, nếu thật sự xảy ra chuyện, thì ắt ngày mai sẽ xuất hiện ngay trang đầu.
Tiểu Ngũ đứng bên cạnh, thấy
Doãn Chính Đạc mãi không động đậy, nghĩ anh sợ liền kích, “Anh Đạc, thật ra cái này không khó đâu, anh muốn nghe em kể qua chút kinh nghiệm
không?… Em có thể chỉ cho anh một ít, thoải mái.”
Doãn Chính Đạc không trả lời
cậu ta, chỉ chậm rãi giơ tay lên. Tất cả mọi người đều nghĩ anh sẽ ném
phi tiêu nên đều nín thở, ánh mắt tập trung cao độ. Thế nhưng, anh lại
ném cây phi tiêu vào đĩa, xoay người nói, “Tôi nhận thua.”
“Anh còn chưa ném thử cơ mà!”
Tiểu Ngũ có chút thất vọng, không đánh bại đối phương một cách chân
chính, mà là do đối phương nhận thua, thắng như vậy khiến người ta không có cảm giác thỏa mãn.
Diệp Cẩm Lan thấy anh xoay người tránh đi thì liền hạ mí mắt, lấy quả táo xuống.
Thấy Doãn Chính Đạc nhận thua,
những người xung quanh lập tức nhao nhao cả lên, “Nhận thua thì gọi điện kêu em dâu đến đây! Gọi cô ấy đến!”
Doãn Chính Đạc xoa xoa mi tâm, đi ra ngoài ban công.
Lư Diễn quét mắt qua cả đám, “Gào cái gì! Mấy ông không có vợ à! Đừng có đòi xem vợ người khác!”
“Chẳng qua là chưa nhìn thấy bao giờ thôi, cũng không biết là bảo bối gì mà A Đạc lại giấu kĩ thế.”
Quay đầu nhìn Doãn Chính Đạc đang đứng ngoài ban công, rồi Lư Diễn bảo mọi người tự đi chơi, sau đó cũng đi ra.
Doãn Chính Đạc đặt tay lên lan can, mắt nhìn về phía xa, trông đầy vẻ u buồn.
Lư Diễn khẽ đấm anh, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Ông với Lê Diệp, không phải là có vấn đề gì đấy chứ?”
Doãn Chính Đạc nghiêng đầu nhìn anh ta, mãi lâu sau mới nói, “Bọn tôi chuẩn bị ly hôn.”
Lư Diễn hoảng hốt, anh ta có
thể nghĩ đến chuyện nghiêm trọng nhất, thì chẳng qua cũng chỉ là vợ
chồng cãi nhau, qua giai đoạn này là xong. Doãn Chính Đạc hao tổn tâm
sức thế nào mới cưới được Lê Diệp về, người khác không biết, nhưng anh
ta lại rõ mồn một.
“Không phải đấy chứ.” Lư Diễn
nhìn anh, “Chuyện gì mà lại dẫn đến tình hình nghiêm trọng như vậy? Nhất định phải thế à?”
Doãn Chính Đạc không trả lời, chỉ nhìn vào bóng đêm xa xăm.
“Ông thật là…” Liếc mắt một cái đã biết ly hôn không phải là chủ ý của anh, Lư Diễn đưa tay moi điện
thoại từ trong túi anh ra, “Có mâu thuẫn gì, một hai câu giải thích rõ
ràng là được rồi.”
Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn anh chàng lắm chuyện, lại vội giơ tay ra, “Trả di động cho tôi!”
Lư Diễn vừa đẩy anh ra, vừa mở
danh bạ điện thoại ra tìm. Không hề có tên Lê Diệp. Anh ta lại mở những
cuộc gọi gần đây nhất, vẫn không thấy, vừa nhíu mày, anh ta bỗng nhiên
nhìn thấy một từ kì quái… “Coeur”.
Anh ta nghĩ nghĩ, rồi bỗng cười ồ lên, “A Đạc… Ông tưởng là không có ai hiểu tiếng Pháp phải không?”,
nói xong liền chuẩn bị nhấn nút gọi số đó.
Phản ứng của Doãn Chính Đạc có chút mạnh, anh lao đến, “Không được gọi!”
Lư Diễn cũng là người cao to,
tương đương Doãn Chính Đạc chứ chẳng hề kém cạnh gì. Anh ta vừa đẩy Doãn Chính Đạc ra, vừa nhấn nút gọi. Điện thoại tút tút hai hồi thì có người bắt máy.
Doãn Chính Đạc im bặt, đứng cạnh trừng mắt nhìn Lư Diễn, bộ dạng như thể muốn giết anh ta.
“Lê Diệp phải không?” Lư Diễn
vội vàng nói, “Bọn tôi đang chơi ở làng du lịch, A Đạc uống hơi nhiều,
cô đến xem cậu ta thế nào đi.”
Doãn Chính Đạc giơ tay định
cướp, sức lực mạnh như có thể đẩy Lư Diễn xuống dưới. Anh ta cuống quýt
né tránh, mắt thấy chiếc di động sắp bị giật đi, anh ta lập tức ngắt
cuộc gọi.
Quơ quơ chiếc di động, Lư Diễn
nói, “Nếu em dâu đến, chứng minh cô ấy vẫn còn rất quan tâm đến ông… Nếu quan tâm đến ông, thì cớ gì phải so đo với cô ấy nhiều? Hai vợ chồng
sống với nhau, phải nhẫn nhịn nhau một chút.”
Đạo lý đó ai mà không hiểu. Mà
một người đã kết hôn như anh lại nghe được lời thuyết giáo này từ một
chàng playboy coi hôn nhân là nấm mồ chôn thân, quả là kỳ lạ.
Doãn Chính Đạc chỉ vào mặt anh ta, “Trả di động cho tôi!”
Lư Diễn quay ngoắt lại, rời
khỏi ban công. Bên trong đang khiêu vũ, sàn nhảy tối thui, chỉ có mấy
ánh đèn chớp lóa, chẳng nhìn rõ ràng được gì. Doãn Chính Đạc cũng đi
vào, nhìn quanh bốn phía, nhưng chẳng thấy tên kia đâu.
Anh có chút bực mình, không tìm thấy người, đành phải ra ngoài tìm nhân viên phục vụ, mượn điện thoại
gọi cho Lê Diệp. Anh phải nói cho cô biết đó là trò đùa dai của Lư Diễn, cô không cần đến. Doãn Chính Đạc day day mi tâm, lại cảm thấy hành động như vậy thật nhàm chán.
Điện thoại đổ chuông vài tiếng, rồi giọng nói truyền đến không phải Lê Diệp, mà là thím Kim, “Cô ấy ạ?
Cô ấy vừa vội vàng ra ngoài, để quên điện thoại ở nhà rồi… Cậu có việc
gấp tìm cô ấy ạ?”
Doãn Chính Đạc đành ngắt cuộc gọi. Bên ngoài trời tối mịt, một mình cô chạy đến, anh không yên tâm.
Quay đầu đi ra ngoài, anh lên xe, đánh lái đi thẳng.
Nơi này xe đến xe đi không ngừng, anh nghĩ ngộ nhỡ không đón được cô, thế nên đành dừng lại cổng khu nghỉ dưỡng đợi.
Đèn xe sáng rực, anh có thể nhìn thấy người ngồi trong từng xe một.
Một chiếc xe đến, một chiếc đi, anh cứ quan sát như vậy, dần dần ánh mắt đã có chút chậm chạp. Mãi
không thấy người đâu, anh phát hiện ra mình đang sốt ruột, rồi lại đợi
thêm lúc nữa, trong lòng dâng lên cảm giác cực kì khó hiểu.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc đi qua một quãng xa, anh mới có phản ứng, vội vàng lên xe, lái về phía đó.
Cách đó không xa, Lê Diệp vội
vàng xuống xe, đang định chạy vào trong nhà thì từ đằng sau truyền đến
giọng nói của anh…
“Lê Diệp!”
Nghe thấy tiếng anh, Lê Diệp lập tức dừng bước, rồi vội quay đầu lại.
Trong ánh đèn, anh hớt hải chạy về phía cô, Lê Diệp cũng bước đến chỗ anh.
Thoạt nhìn, trông anh vẫn rất ổn, mặc dù trên người có thoang thoảng mùi rượu, nhưng không đến nỗi sực nồng.
Hai người lẳng lặng đứng nhìn
nhau, rõ ràng là chia cách không lâu, nhưng trong khoảnh khắc tái ngộ
này, lại có cảm giác như đã xa nhau rất lâu rồi.
Biết anh vừa lái xe đến, Lê Diệp không nhịn được, chợt nói, “Uống rượu rồi thì bảo người khác lái xe cho anh chứ.”
Anh bị tên Lư Diễn hại, chỉ biết cúi đầu nói khẽ, “Tôi không uống nhiều, chỉ có nửa ly, Lư Diễn nói linh tinh đấy…”
Thấy anh đúng thật không có vẻ
say, Lê Diệp cũng đoán là đám bạn anh đang đùa dai. Cách đó không xa, có mấy người đang nấp ở đuôi xe, thò đầu ra nhìn, chắc chắn là đang quan
sát cô và Doãn Chính Đạc.
Thấy cô nhìn về phía đó, Doãn
Chính Đạc quay đầu lại, chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra Tiểu Ngũ và mấy người trong nhà, anh lập tức cởi chiếc áo choàng ra, bọc lấy cô rồi đưa cô lên xe.
Anh lái xe ra khỏi khu nghỉ
dưỡng. Đoạn đường ra có đi qua một biển hoa, Lê Diệp nhìn ra bên ngoài.
Nơi này đúng là đẹp đến không chân thực, cô áp má vào cửa thủy tinh,
nhìn chăm chú.
Vốn định đưa cô về nhà, nhưng
thấy cô hứng thú với cảnh trí bên ngoài, anh liền đánh lái lên đài ngắm
cảnh. Anh xuống xe, gọi cô, “Xuống xem đi.”
Lê Diệp từ trên xe bước xuống, bóng đêm bao phủ, biển hoa lại mang một sắc thái khác.
Gió đêm thoảng qua, Doãn Chính
Đạc thấy cô vẫn chỉ mặc chiếc áo khoác mỏng, anh liền cởi nốt chiếc áo
vest của mình ra, khoác lên vai cô.
Chiếc áo còn nguyên hơi ấm, Lê
Diệp lại nhìn thấy anh chỉ mặc độc một chiếc sơmi thì lấy chiếc áo xuống trả lại cho anh, “Em không lạnh.”
Anh khoác chiếc áo lên vai cô lần nữa, “Mặc vào.”
Nếu cảnh này xảy ra vào mấy
tháng trước, họ sẽ cảm thấy đây hẳn là khoảnh khắc tĩnh lặng mà ấm áp
trong cuộc hôn nhân của họ. Nhưng hiện giờ, lòng họ đã sinh dải ngăn
cách, rốt cuộc cũng không thể vượt qua được.
Trước khi ly hôn mà còn “tương kính như tân” như vậy, thật khiến người ta không hề vui vẻ, mà chỉ cảm thấy thổn thức.
“Lư Diễn cướp điện thoại của tôi gọi cho em, cậu ta nghịch ngợm chút, đừng để ý.”
Vốn là giải thích, nhưng nghe ra lại như càng giải thích càng sai…
Họ chơi đùa, cô lại cho là thật, còn lập tức đến, ngẫm lại xem, ngốc thật.
Lê Diệp chỉ gật đầu, “Anh về chơi với họ tiếp đi… Em tự về là được.”
Anh đi về phía chiếc xe, “Tôi đưa em về.”
Cô cởi áo xuống, trả lại cho anh, “Thật sự không cần đâu…” Nói xong, cô liền lên chiếc taxi trống vừa tới.
Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn
theo chiếc taxi. Tài xế có vẻ là một chú tuổi trung niên. Lê Diệp lên
xe, còn chẳng vẫy tay tạm biệt với anh, mà chỉ nói địa chỉ cho tài xế
rồi đi luôn.
Đứng một mình trong chốc lát,
Doãn Chính Đạc cũng chẳng còn tâm trạng mà ở lại nữa, nên liền lên xe,
trở lại khu nghỉ dưỡng.
Bên trong, mọi người vẫn đang
chơi đùa vui vẻ. Nhìn thấy Lư Diễn đang dỗ dành một cô em ở tít một góc, Doãn Chính Đạc lập tức bước đến, xếch cổ áo anh ta lên, lần mò trong
túi quần anh ta rồi rút điện thoại của mình ra.
Lư Diễn thấy sắc mặt anh không
tốt lắm, biết cuộc gặp mặt vừa rồi không thuận lợi thì thở dài, “A Đạc
à, sao ông lại trì độn thế nhở, ngày xưa ông có thế đâu hả? Ngày trước
á, bất kể trên phương diện nào, ông đều là tướng quân toàn thắng!”
Vẻ lạnh lùng trên gương mặt
người đàn ông, tuy rằng mang theo hàn ý khiến người ta phải lùi bước,
nhưng lại không che lấp được nỗi cô đơn của anh. Thấy anh cất điện thoại đi, Lư Diễn cười cười, “Coeur?… Trái tim cơ đấy. A Đạc, nếu cô ấy là
trái tim của ông, thì ông phải bảo vệ cho tốt, bằng không ông lấy gì mà
sống đây.”
Liếc xéo anh ta, rồi Doãn Chính Đạc quay đầu bước đi.
Cô nàng đứng bên cạnh kéo tay Lư Diễn, “Anh với bạn anh cãi nhau à?”
Lư Diễn ngồi trở lại chỗ, nhìn
theo bóng dáng kia cho đến khi biến mất, rồi lắc đầu, “Không phải là cãi nhau, mà là đang giao lưu tình cảm để thấu hiểu nhau.”
“Anh hiểu được cái gì rồi?” Cô nàng tựa sát vào người anh ta.
Lư Diễn nắm lấy cái cằm gầy của cô nàng, “Hiểu ra… dính vào cái gì cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng
dính vào tình yêu.”
Cô nàng tét anh ta một cái, “Hiểu ra cái gì thế không biết!”
Lư Diễn cười cươi, nâng ly rượu lên uống.
Say rượu có thể tỉnh, hút thuốc có thể cai, chỉ có tình yêu, nếu dính vào, không phải chết một lần, mà
là không có cách nào hoàn toàn quên được.
Nhìn vào tình hình của Doãn
Chính Đạc hiện giờ, hiển nhiên là đang ngấp nghé trong ranh giới sinh
tử. Thế nhưng, đứng trên lập trường của người quan sát, anh ta cá là hai người kia không chia tay nhau được. Nếu trải qua nhiều chuyện như vậy
mà còn có thể chia xa, thì trên đời này, chẳng còn gì đáng tin nữa.
***
Rời khỏi làng du lịch, Lê Diệp về thẳng Hạm Bích Các.
Thật ra khi nhìn thấy tảng đá
có khắc tên mình trên đài ngắm cảnh, trong lòng cô hỗn loạn đủ mọi cảm
xúc. Nơi đó dùng tên của cô, nhưng khi cô và Doãn Chính Đạc chia tay, có khi nào nơi đó sẽ đổi tên?
Cô về đến nhà, thím Kim vội vàng ra đón, “Cô à, cô để di động ở nhà, cậu ấy gọi điện cho cô đấy.”
Lê Diệp gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi thím Kim lại nói, “Còn có một người xưng là người của xưởng phim tìm cô nữa.”
Lê Diệp vội vàng chạy vào lấy
điện thoại, gọi lại số đã gọi đến. Đúng là số của chỗ cô đến phỏng vấn,
họ bảo cô mai đến, chuẩn bị thử giọng lần hai.
Lê Diệp cực kỳ vui mừng, lập tức về phòng ngủ chuẩn bị.
Xem chút tài liệu, cô xoa xoa
đôi mắt cay xè, lại nhìn chiếc đồng hồ trước mặt. Đã đêm rồi, không biết hội Doãn Chính Đạc còn đang tụ tập không? Muộn như vậy rồi, anh lại
uống rượu, không thể lái xe đi lung tung được.
Cô định xuống bảo thím Kim gọi
điện thoại báo bình an cho Doãn Chính Đạc, nhưng nghĩ nghĩ một lúc lại
thôi. Nếu đã quyết định chia tay nhau, mà vẫn như trước thì sẽ có cảm
giác mất tự nhiên.
Trên phương diện tình cảm, phải học cách coi nhau là người lạ.
Đến đêm vẫn không ngủ ngon được, giấc ngủ chập chờn, cô cứ chốc chốc lại trở mình.
Cô nhìn đồng hồ, lại nhìn di động, chẳng có tin nhắn nào cả…
Không có tin nào, tức là tin tốt.
Cô nghĩ vậy.
***
Sáng sớm hôm sau, Lê Diệp chuẩn bị kĩ càng rồi xuất phát đến nơi thử giọng.
Lần thứ hai còn thuận lợi hơn
lần thứ nhất, cô có kinh nghiệm, biết nên điều chỉnh sao cho thích hợp.
Lần này, đối phương vô cùng hài lòng với cô. Đến giờ về, đối phương báo
cho cô kết quả, về chờ thông báo là có thể đi làm.
Tìm được công việc, Lê Diệp
liền đi xem nhà. Quanh chỗ đi làm cũng không mấy náo nhiệt, tiền thuê
nhà tương đối phải chăng, bởi vậy cô cũng bớt được chút áp lực.
Tôn Bách Niên nói với cô, nếu
có nhà ở ổn định, công việc ổn định, vậy thì sẽ tăng khả năng giành được quyền nuôi con. Dù sao cô cũng là mẹ đẻ, mà mẹ đẻ sẽ có những ưu thế
nhất định.
Xem qua mấy chỗ, đều khá được, cô thầm cân nhắc trong lòng chứ chưa quyết định ngay lập tức.
Đi xem nhà xong, lúc đi ngang
qua sạp báo, ánh mắt cô thoáng lướt qua một tờ báo, mà cũng chỉ cần một
cái nhìn lướt thôi cũng đủ để thấy tiêu đề nổi bật trên trang bìa…
Tuy rằng ánh đèn không quá sáng, tuy rằng rất nhiều người, nhưng cô vẫn nhận ra được.
Người phụ nữ đội quả táo trên
đầu, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí ánh mắt còn rất sáng, cô ta nhìn người
đàn ông đứng trước mặt mà không mảy may sợ hãi. Mà người đàn ông cầm phi tiêu đứng trước mặt cô ta, là Doãn Chính Đạc.
Thì ra, tối hôm qua, Diệp Cẩm Lan ở đó.
Cô ta là một ngôi sao sáng giá, mà lại dám chơi một trò nguy hiểm như vậy, là vì quá ham muốn tìm kiếm
cảm giác kích thích, hay là vì tin tưởng người đàn ông trước mặt? Phụ nữ với phụ nữ, bình thường chẳng cần lí do, chỉ bằng cảm giác đã nhìn ra
được đối phương nghĩ gì.
Diệp Cẩm Lan là người của giới
nghệ thuật, nghề chính là diễn, nhưng lúc cô ta nhìn Doãn Chính Đạc, ánh mắt luôn mang theo một tia sáng chói ngời, ánh nhìn đó không thể nào
giả vờ được.
Trước đây, Lê Diệp và Doãn
Chính Đạc đi đến hôn nhân không xuất phát từ sự tự nguyện. Có nhiều lúc, cô luôn xem nhẹ những bóng dáng bên cạnh anh. Nhưng hiện tại, vì phải
rời bỏ, nên có thể nhìn thẳng vào rất nhiều chuyện.
Cô phát hiện ra, Doãn Chính Đạc và Diệp Cẩm Lân thật ra rất xứng đôi, đứng cạnh nhau quả là trai tài gái sắc.
Nghĩ quá xa xôi, cô vội vàng thu lại dòng suy nghĩ, đặt tờ báo bị mình miết nhàu mép xuống, rồi vội vàng rời đi.
20) { content.eq(midLength).after(Loading…]]>