Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 150: Cá cược


Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu – Chương 150: Cá cược

Lê Diệp nhìn anh, dáng vẻ của anh hùng
hùng hổ hổ, cao cao tại thượng, khiến cô cảm thấy có chút chói mắt. Cô
không “lấy cương đối cương” với anh, mà chỉ nói, “Anh đã nói, thằng bé
do cả hai chúng ta nuôi, khi nào nó đến chỗ em, em ắt sẽ chăm sóc tốt
cho nó.” Doãn Chính Đạc lại cực kì cố
chấp, “Nếu em đi làm, lấy đâu ra thời gian chăm sóc nó? Giao nó cho
người làm trong nhà à? Thế thì chẳng thà để nó ở chỗ tôi luôn.”

Lê Diệp nhíu mày, “Doãn Chính Đạc, anh cũng đi làm, anh đâu có hai mươi tư giờ ở cạnh Hi Hi.”

Anh lập tức đứng dậy khỏi sô pha, dáng người cao lớn rắn rỏi như núi tiến đến gần cô.

Lê Diệp nhìn anh, không hề lui bước.

Vẻ cương quyết trong ánh mắt
cô khiến anh càng thêm bực bội, “Em đang tranh cãi với tôi ư?…Công việc
của em và công việc của tôi giống nhau ư?”

Không giống, đương nhiên
không giống. Anh là ông chủ, việc cần làm là điều hành nhân viên, còn cô lại đi làm thuê cho người khác, làm bao nhiêu việc, bao nhiêu thời
gian, chỉ có thể nghe người ta sai bảo.

Con người ta, giai cấp bất đồng, thân phận và địa vị cũng sẽ khác.

Lê Diệp biết sự chênh lệch
giữa mình và anh rất lớn, nhưng cô điềm tĩnh nhìn anh, “Bất kể em làm
công việc gì thì cũng không ảnh hưởng đến việc em chăm sóc Hi Hi, anh có thể yên tâm. Em chỉ muốn mau chóng ổn định cuộc sống của riêng em. Con
người cần phải tự lập, những việc em làm, đều là việc em nên làm.”

Anh lại không đồng tình, “Em
nói cho tôi biết, em ở đây, trong gara có bao nhiêu xe, tháng nào tôi
cũng mua đồ cho em, hà cớ gì em phải nhất quyết đi tìm việc? Tôi cảm
thấy tôi cho em điều kiện tốt nhất như vậy, là để cho em bỏ Hi Hi lại
theo đuổi cái em gọi là tự lập?”

Có lẽ tối nay tâm trạng anh
không tốt, nói chuyện chẳng để ý đến lý lẽ, nên Lê Diệp không muốn cãi
cọ với anh, “Nếu em thật sự chăm sóc Hi Hi không tốt, thì khi đó anh có
thể tìm em hỏi tội.”

Anh lạnh lùng nhìn cô, giọng
điệu không vui chút nào, “Lê Diệp, tôi nhắc cho em biết, tôi đã từng
đồng ý cùng nuôi Hi Hi với em, nhưng đó chỉ là hứa hẹn ngoài miệng thôi, tôi có thể xem biểu hiện của em mà thay đổi ý định bất cứ lúc nào.”

Lê Diệp thấy sắc mặt anh biến đổi, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ, cũng may mà cô đến tìm Tôn
Bách Niên. Anh bảo cô phải dựa vào chính mình, cho dù không đến trường
hợp xấu nhất, nhưng vẫn phải tính toán chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Hiện giờ, cô thấy Doãn Chính Đạc chẳng còn là người “lời nói gói vàng”
nữa, cho dù từng chung chăn gối, nhưng trong lòng anh nghĩ gì, có đôi
khi cô cũng chẳng rõ ràng.

Thấy cô dùng ánh mắt khác
thường nhìn mình, Doãn Chính Đạc tỏ ra không vui, “Tôi không quan tâm em ra ngoài làm việc gì, nhưng tôi cảnh cáo em một lần cuối cùng, tốt nhất là em an phận làm công việc tôi sắp xếp cho em… Còn nữa, người tên Tôn
Bách Niên kia, đừng để cho tôi thấy em với anh ta đi cùng nhau một lần
nữa.”

Thấy anh đột nhiên nhắc đến
Tôn Bách Niên, tuy rằng Lê Diệp có chút ngạc nhiên, nhưng cũng mơ hồ có
cảm giác, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến anh tức giận.

Cô đến tìm Tôn Bách Niên, dĩ
nhiên không phải để mời anh uống trà nói chuyện phiếm. Anh là luật sư,
cô đến tìm anh chỉ là vì muốn xin sự trợ giúp mà thôi.

Nhưng là mục đích nào, thì với tình huống trước mắt, không nghĩ cũng biết.

Anh biết cô đến tìm Tôn Bách
Niên để nhờ cố vấn việc giành quyền nuôi Hi Hi khi ly hôn, thế nên mới
nóng giận bực mình.

Lê diệp nghĩ, không cần phải
giải thích với anh, cô có tính toán của cô, anh có ý định của anh, hai
người họ, cho dù là chia tay trong hòa bình thì vẫn có xung đột về mặt
lợi ích. Như Tôn Bách Niên nói, có tranh chấp, là có đấu đá.

Thấy cô im lặng, bộ dạng như
đã khuất phục, vẻ tức giận trên mặt anh mới tản đi. Anh cúi đầu nhìn cô, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác mỏng, trong khi ngoài trời hôm

nay vẫn đầy gió lạnh. Người phụ nữ này sao không để ý một cái là lại
mỏng manh như tờ giấy trắng. Anh quay lại nhìn thím Kim đang đứng cách
đó không xa, “Đến tối nấu cho cô ấy chút canh bổ dưỡng.”

Thím Kim liên tục gật đầu…
Thật ra mấy ngày nay, những người làm trong nhà đều chăm sóc Lê Diệp chu đáo, nhưng cô vốn gầy yếu, tâm trạng lại không tốt, nên ăn gì uống gì
cũng không thấy ngon miệng.

Dặn dò người làm xong, Doãn
Chính Đạc lại nhìn Lê Diệp, lấy ví ra, rồi đưa cho cô một xấp tiền,
“Phải ăn mặc theo mùa, em đi mua thêm mấy bộ quần áo nữa đi.”

Tặng một quả táo ngọt, mà cách thức tặng lại có phần thô cứng.

Lê Diệp không nhận tiền, quay đầu đi lên tầng, “Không cần.”

Anh nhìn sấp tiền trong tay,
có lẽ cũng đoán ra là cách thức không thích hợp, liền đặt tiền xuống
bàn, quay đầu đi lên tầng cùng cô.

Đi cả ngày, dù bên ngoài
lạnh, nhưng cô vừa từ trên xe Tôn Bách Niên xuống nên vẫn thấy ấm. Cô
cởi áo khoác, phát hiện cổ tay áo không biết sao lại bẩn, liền cầm áo
vào nhà tắm.

Lúc Doãn Chính Đạc lên tầng,
anh nhìn thấy cô đang giặt quần áo. Trong nhà có người giúp việc, vậy mà cô trước giờ chẳng biết cách sai bảo họ, nếu không phải có anh quản,
thì cơm nước xong có khi cô còn dọn bàn rửa bát không chừng.

Anh tựa vào cạnh cửa nhìn cô
giặt áo. Trước kia còn sống cùng nhau, cô cũng giặt quần áo cho anh.
Không biết có phải anh bị ảo giác hay không, nhưng dường như quần áo cô
giặt có mùi khác với người khác giặt. Cúi đầu xuống, anh ngửi cổ tay áo
sơ mi, chiếc áo do người giúp việc ở nhà họ Doãn giặt, đúng là mùi không giống.

Lê Diệp giặt xong áo liền
mang ra ban công phơi. Doãn Chính Đạc hít lấy mùi hương trong không khí, nhìn cô bận rộn ngoài ban công, bất giác lên tiếng gọi, “Lê Diệp.”

Cô không quay đầu lại, chỉ phủi phủi vạt áo mới phơi.

Anh đứng đó một lát. Bóng
lưng kia rơi vào đáy mắt anh, rất lâu sau vẫn không tan. Anh chợt cảm
thấy trong lòng dâng lên một vài con sóng khó chịu, khiến tinh thần anh
không yên.

Không ở lại thêm nữa, anh quay đầu bỏ đi.

Chỉ chốc lát sau, dưới nhà truyền lên tiếng xe của anh ra khỏi cổng lớn.

Thấy anh đi, trong lòng Lê Diệp cũng dâng lên một cảm giác rất khó hiểu.

Con người anh đúng là đầy
phức tạp, mâu thuẫn, anh có thể dịu dàng đến tận cùng, nhưng cũng có thể lạnh lùng đến tột độ. Cô cần đề phòng, nếu anh thật sự đổi ý không cho
Hi Hi đến đây, thì cô cũng không thể ngồi chờ chết. Dù sao cũng cần có
biện pháp đối phó mới ổn.

Cô thở dài, phòng bị tính toán như vậy, chính cô cũng cảm thấy mệt mỏi, mà lòng lại sinh đầy nuối tiếc.

***

Thứ Sáu.

Điện thoại vang cả buổi, Doãn Chính Đạc mới ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu.

Nghe giọng anh có chút nặng nề, Lư Diễn vội nhắc nhở, “Đại ca à, tối nay có buổi tụ tập đấy, ông không quên chứ?”

Doãn Chính Đạc day mi tâm, “Chỗ tụ tập đã sắp xếp xong rồi, các ông qua lúc nào cũng được.”

“Ông không đi cùng bọn tôi à?” Lư Diễn vội vàng nói, “Bao nhiêu người đến, đều chờ ông cả đấy!”

Nhìn đồng hồ, rồi anh nói, “Tôi sẽ đến.”

“Thế còn được… Ông có thể đưa cả bà xã đi nhé, hôm nay có nhiều người đưa người nhà đi lắm.”

Anh không nói gì, dập điện thoại, tiếp tục vùi đầu vào công việc.


Không còn sớm nữa, anh gọi
điện thoại về nhà. Trần Oanh đang trông Hi Hi, thằng nhỏ khá nghe lời,
thỉnh thoảng có quấy nhiễu một chút.

Thời điểm này, Doãn Chính Đạc chọn cách tránh đi… Anh là người lớn, nhưng cũng sẽ bất lực với một số chuyện.

Thu dọn đồ đạc, anh xuống dưới lấy xe đi.

Công viên được đưa vào hoạt
động suôn sẻ, cả những khách du lịch có khả năng chi tiêu tầm phổ thông
cũng có thể tới. Xây dựng làng du lịch tại vị trí đắc địa nhất, chi phí
lại không quá đắt đỏ, đúng là đủ để thỏa mãn mọi người.

Lúc anh đến, Lư Diễn và mấy
người bạn thân quen đều đã đến. Mấy người đến sớm nhất thì đi dạo quanh
nơi này một vòng, đi mệt rồi thì quay trở lại biệt thự ăn điểm tâm, uống rượu vang. Như vậy đúng thật là quá biết hưởng thụ.

Thấy Doãn Chính Đạc đến một
mình, mấy người bạn đều ngạc nhiên. Theo lý mà nói, nếu tụ tập ở chỗ
khác, anh không đưa vợ đến cũng được, nhưng hôm nay lại ở chỗ của họ, họ là chủ, cho dù không thật lòng chiêu đãi nhưng ít ra cũng phải lộ mặt
ra vẻ hoan nghênh chứ.

Lư Diễn đoán ra được điểm bất thường, nhưng lại không nói trước mặt mọi người mà chỉ ha hả cười nói
chuyện khác. Những người khác cũng lục tục kéo đến. Nhiều năm không gặp
ai cũng thay đổi, đám bạn cũ tề tựu, tiếng cười đùa rôm rả, náo nhiệt vô cùng.

Gần như đã đông đủ, Lư Diễn
lại nhận được một cuộc điện thoại, xong liền quay đầu gọi Doãn Chính
Đạc, “Anh Bằng bảo đi đón ai đấy, đến muộn một chút.”

Mấy người họ chơi với nhau từ nhỏ, sau này cả nhà anh Bằng đi di cư, đã nhiều năm không gặp. Nay anh
ta trở về, nhiều người đều cố bớt chút thời gian để đến tụ tập một buổi
cho đông đủ.

Một lát sau, có một chiếc xe từ từ đi đến, chính là người đang được chờ. Hai người cùng nhau ra đón.

Xe dừng lại, xuống trước là
một người cao lớn thô kệch, người ta chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.
Anh ta cười, giang hai cánh tay ra ôm Doãn Chính Đạc và Lư Diễn.

“Anh Bằng, chẳng phải anh nói là không nuốt nổi đồ ăn tây à, sao chẳng thấy anh gầy đi chút nào thế!” Lư Diễn trêu ghẹo.

“Thì tại vì không thích ăn đồ tây nên nhà anh thuê hẳn ba đầu bếp trong nước đấy…” Anh Bằng cười,
quay đầu nhìn vào trong xe, “Phải rồi, hôm nay tôi đưa em gái tôi đến.”

Rõ ràng anh ta là con một, cướp đâu ra em gái. Một cô gái quen thuộc từ trên xe bước xuống.

Lư Diễn thầm thở dài, thế
giới này bé thật, hoặc là, gặp phải người có tư tâm, thế giới có lớn thì cũng sẽ thành nhỏ.

Cô ta bước tới, dáng điệu thướt tha, vẫy tay với Doãn Chính Đạc, “Đã lâu không gặp… A Đạc.”

Đúng là đã lâu không gặp cô ta, Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn Diệp Cẩm Lan, “Đã lâu không gặp.”

Biết là chỗ quen biết, nên
anh Bằng cũng không giới thiệu nhiều, mà đi theo Doãn Chính Đạc vào
trong. Đám bạn bè đang hàn huyên sôi nổi, không khí vô cùng náo nhiệt.

Bữa tối đã chuẩn bị xong, bạn lại đưa thêm bạn đến, áng chừng phải ngồi những ba bàn lớn mới đủ.

Đang ăn cơm, uống rượu, kể
cho nhau nghe về tình hình hiện tại của mình, nghe đến tin Doãn Chính
Đạc đã kết hôn, hoành tráng hơn nữa là lấy tên bà xã đặt cho khu nghỉ
dưỡng này, nhưng chưa từng thấy mặt cô, nên ai ai cũng đều cảm thấy tò
mò. Có người hỏi, Doãn Chính Đạc cũng chỉ cười cười cho qua. Mọi người
cho rằng anh kín tiếng, nhưng cảm giác trong lòng anh thì lại chẳng ai
biết được.

Quá ba tuần rượu, mọi người bắt đầu “high”, cơm rượu no nê là liền chơi bời hò hát.


Dù là chủ nơi này, nhưng Doãn Chính Đạc chưa bao giờ chơi ở đây. Một lần duy nhất, là trước khi khai
trương, anh đưa Lê Diệp tới đây ăn cơm.

Bên ngoài biển hoa rực rỡ,
ánh đèn xán lạn. Đây quả là một nơi tươi đẹp, nhưng anh ngồi cạnh cửa
sổ, tâm tình không hề tươi sáng chút nào.

Có người bỗng ngồi xuống bên cạnh, anh nghiêng đầu, người kia liền đưa cho anh một điếu thuốc.

Anh nhận lấy, là một điếu thuốc rất mảnh, anh liền nhíu mày, “Cái này cho phụ nữ hút mà.”

Diệp Cẩm Lan cũng nhìn anh,
“Thuốc của em đương nhiên là cho phụ nữ hút rồi… Có điều loại này không
mạnh lắm đâu, không hại sức khỏe.”

Anh hờ hững, “Hút thuốc đừng có nghĩ đến chuyện có lợi cho sức khỏe.”

Diệp Cẩm Lan châm lửa cho
anh, “Thế nên em rất ít khi hút, hại da, hại răng, công ty mắng em đầy
lần, thỉnh thoảng em hút trộm một điếu thôi.”

Doãn Chính Đạc rít một hơi, chẳng có vị gì, anh lại nhả một ngụm khói, xung quanh một khoảng mơ hồ.

Diệp Cẩm Lan nhìn anh chằm chằm…

Hình như cô ta chưa bao giờ
nhìn thấy anh hút thuốc, cũng nghĩ là anh không hút, nhưng giờ nhìn thế
này thì chắc chắn là anh biết hút. Hơn nữa, động tác của anh vô cùng dễ
nhìn, ngón tay dài sạch sẽ kẹp điếu thuốc mảnh, vậy mà lại rất có sức
quyến rũ.

Cô ta cúi đầu vuốt vuốt tóc, “A Đạc, tối nay, hình như anh không mấy vui vẻ.”

Quả thật tâm trạng anh không tốt, muốn vui cũng không vui nổi, làm gì cũng cảm thấy không có hứng.

“Em lắm chuyện hỏi một câu…” Cô ta thấy anh vẫn còn đeo nhẫn cưới, “Vợ chồng anh, có phải có vấn đề gì không?”

Doãn Chính Đạc nhíu mày, tuy
rằng chưa nói gì, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ cực kỳ chuẩn xác,
Diệp Cẩm Lan biết mình đã đoán đúng. Cô ta không hỏi nữa. Buổi tụ tập
vui vẻ như vậy, mà lại chạy ra ngoài ngây ngẩn một mình, không phải có
tâm sự thì là gì. Hình như ai cũng cảm thấy anh công thành danh toại, là người sinh ra đã toàn thắng, nhưng vì sao lại khiến cô ta phát hiện ra, anh rất cô đơn.

Hai người lẳng lặng ngồi đó, một điếu thuốc cuối cùng cũng cháy đến gốc.

“A Đạc!” Phía sau truyền đến
tiếng gọi của Lư Diễn, anh ta vỗ vai Doãn Chính Đạc, “Bọn Tiểu Ngũ đang
hò ông kia kìa… Nghe nói ông chơi phi tiêu siêu lợi hại, nên đòi quyết
đấu với ông.”

Doãn Chính Đạc rụi tàn thuốc, đứng dậy đi vào trong.

Lư Diễn quay đầu lại nhìn
Diệp Cẩm Lan, rồi vỗ vai Doãn Chính Đạc, “Anh bạn thân, nhắc nhở ông một câu, bất kể thế nào, kết hôn rồi là không giống với lúc độc thân nữa,
huống hồ, ông lại còn có con trai rồi.”

Doãn Chính Đạc liếc xéo anh ta một cái, “Tôi cần ông nhắc nhở?”

Vỗ vỗ anh, Lư Diễn lại nói,
“Không cần tốt nhất. Cô nàng kia nhìn thì tưởng là đơn giản, nhưng mà
trong cái chốn giải trí phức tạp đấy, cô nào chẳng tranh thủ tình cảm
như hậu cung tranh sủng.”

Doãn Chính Đạc mím môi. Anh chỉ hút một điếu thuốc, chứ chưa nói với Diệp Cẩm Lan câu nào dư thừa.

Tới cạnh cái bàn lớn, mọi
người nhao nhao đòi cá cược. Doãn Chính Đạc chẳng quan tâm đến chuyện
chơi cùng họ, con người anh cái gì cũng thích học một chút, cho nên cái
gì cũng biết.

Tiểu Ngũ cởi áo khoác, chỉ
mặc độc chiếc áo ba lỗ, để lộ ra vóc dáng khiến đám nữ giới có mặt đều
phải xuýt xoa. Anh ta nhìn Doãn Chính Đạc, “Mỗi người năm phát, ai trúng hồng tâm nhiều thì thắng.”

Doãn Chính Đạc cầm khăn lau tay, bình tĩnh nghênh chiến, “Không thành vấn đề.”

“Thua thì thế nào?” Những người xung quanh ầm cả lên, càng chơi to càng phấn khích.

“Cậu nói đi.” Doãn Chính Đạc nhìn Tiểu Ngũ, cậu ta nhỏ hơn anh, lại là khách.

Tiểu Ngũ cũng không khách
khí, “Ai thua…” Con ngươi đảo một vòng, rồi cậu ta nói, “Thua thì tìm
một cô nàng ở đây, đưa lên phòng trên tầng ngủ một đêm! Thế nào?”

Có người nhao nhao lên, cũng có người nhắc nhở, “Tìm cái gì mà tìm! A Đạc lấy vợ rồi đấy!”

Tiểu Ngũ lập tức cười, “Thế thì đưa chị dâu đến ngủ trên tầng một đêm đi! Bọn em đều muốn nhìn thấy chị dâu đấy!”


Lau khô bàn tay ẩm ướt, Doãn Chính Đạc liếc cậu ta, “Hay là cậu chọn trước đi… Anh không cho là mình sẽ thua đâu.”

Đây là đòn phủ đầu, Tiểu Ngũ
cười, “Anh Đạc quyết đoán đấy… nhưng mà bọn em đều mỏi mắt trông chờ, em cũng không nghĩ là mình sẽ thất bại!”

Những người xung quanh đều
bâu lại góp vui. Hai người đều sẵn sàng, tay cầm năm cây phi tiêu, đứng
vững, tư thế chuẩn bị.

Doãn Chính Đạc giơ tay, nhìn Tiểu Ngũ. “Cậu trước.”

“Em đây không khách sáo!”
Tiểu Ngũ cười ranh mãnh, “Anh Đạc, hôm nay em nhất định sẽ cho anh và
chị dâu động phòng lần nữa.”

Cả đám cười ầm lên, thi nhau bảo cậu ta cố gắng phát huy để thắng Doãn Chính Đạc.

Thấy cây phi tiêu thứ nhất
của cậu ta trúng hồng tâm, khóe miệng Doãn Chính Đạc cong lên, thần sắc
không chút thay đổi.

“Anh Đạc, anh cũng lên đi!”
Tiểu Ngũ dạt dào hưng phấn, “Đừng áp lực, mới có cây thứ nhất!” Cậu ta
còn đang nói thì đã thấy Doãn Chính Đạc giơ tay lên, viu một cái, cây
phi tiêu cắm trúng hồng tâm.

Ai nấy đều hoan hô, Tiểu Ngũ
thấy anh cũng không kém cạnh gì, bèn hít một hơi thật sâu, ngắm ngắm một lúc, rồi giơ tay, lại một cây trúng giữa.

“Anh Đạc, mời!” Cậu ta ôm cánh tay nhìn người đàn ông bên cạnh.

Doãn Chính Đạc từ tốn giơ tay, cũng trúng giữa.

Trận quyết đấu như vậy thật
khiến người ta hưng phấn, những người xung quanh xôn xao khiến bầu không khí cực kì rôm rả. Tiểu Ngũ quét ánh mắt một lượt quanh phòng, “Sao tôi lại cảm thấy, vừa rồi là nói ngược nhỉ! Đáng ra là thắng thì mới được
đưa phụ nữ lên phòng chứ!”

Mọi người lại ầm cả lên, Tiểu Ngũ cười, “Hay là đổi thành, ai thua, thì đưa đàn ông lên qua đêm đi!”

Mọi người cười vang, Doãn Chính Đạc chợt nhìn cậu ta, “Thì ra cậu có khẩu vị này.”

Tiểu Ngũ kinh ngạc, lại cười
ha hả, “Anh Đạc, chơi to rồi, liệu chị dâu có phạt anh quỳ ván giặt
không? Hay là mình cứ giữ nguyên luật cũ đi, anh thua thì gọi chị dâu
đến cho bọn em nhìn mặt cái, thế không quá đáng chứ?”

Anh vẫn thong thả như cũ, “Cậu có thể nghĩ cho mình một lần nữa.”

Tiểu Ngũ thấy anh không chịu
thua, bèn âm thầm phân cao thấp… Cậu ta chơi phi tiêu nhiều năm, nhiều
lần chơi cùng dân chuyên nghiệp cũng không sợ xuống phong độ, còn Doãn
Chính Đạc có lợi hại đi nữa thì cùng lắm cũng chỉ là chơi với bạn bè,
chắc chắn không trụ được đến cùng.

Cây thứ ba bay đi, Tiểu Ngũ
vẫn dạt dào đắc ý, nhìn đối phương. Doãn Chính Đạc cũng không hề khiếp
sợ, giơ tay lên. Cứ thế, cây thứ tư, thứ năm, vẫn như vậy.

Thấy không phân được thắng bại, Tiểu Ngũ có chút sốt ruột, còn tưởng rằng chỉ hai ba tiêu là có thể hạ gục anh.

“Chơi thế này chả vui gì cả!” Thanh niên hừng hực, Tiểu Ngũ nhìn bạn gái mình, đưa tay ra vẫy, “Em lại đây!”

Cậu ta và bạn gái chơi với
nhau nhiều lần, biết ý cậu ta, cô nàng liền cầm quả táo đến, đặt lên
đỉnh đầu rồi đứng trước bia ngắm.

Mọi người lập tức hiểu ra, liền đứng cạnh nói, “Tiểu Ngũ, chơi thế này lớn quá đi?”

“Không lớn.” Tiểu Ngũ đưa mắt quan sát thái độ của Doãn Chính Đạc, tung tung cây phi tiêu trong tay,
“Xem có dám chơi hay không.” Nói xong, đột nhiên cậu ta vung tay lên. Ai nấy đều hít vào một hơi, rồi chợt thấy cây phi tiêu cắm vào quả táo
trên đầu bạn gái cậu ta.

Người đứng xem sợ toát mồ hôi, vậy mà Tiểu Ngũ với cô bạn gái lại làm như không có chuyện gì.

“Thế nào, anh Đạc… Anh cũng thấy trận này đánh to ư?”

Doãn Chính Đạc nắm cây phi tiêu trong tay, một tay khác đút vào túi quần, thần thái ung dung như ban nãy.

Không phải không muốn xem trò kích thích, nhưng quả táo kia lại nằm trên đầu một cô gái, xem ném phi
tiêu thì hay, nhưng chẳng ai muốn người sống làm bia ngắm.

Còn đang trầm mặc, bỗng có
người bước ra khỏi đám đông, tự mình cầm quả táo, đứng trước mặt Doãn
Chính Đạc làm bia ngắm.

20) { content.eq(midLength).after(Loading…]]>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.