Bạn đang đọc Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em – Chương 32: Thành phố Tây An
Cô nghe thấy rất nhiều âm thanh ồn ào.
Hỗn tạp, lộn xộn, như vừa đến một công trường đang thi công ấy. Có tiếng động cơ khởi động. Sau đó cả người cô bắt đầu nổi bồng bềnh.
Có người luôn nắm lấy tay cô.
Cô đắm chìm trong giấc ngủ sâu vô tận, ý thức chiến đấu bị chôn vùi. Cô muốn mở mắt ra, cố gắng động đậy mi mắt, nhưng phía trước chỉ có một màu tối mịt, không thể trông thấy gì.
Cứ mơ màng, vô tri vô giác như thế qua một khoảng thời gian rất lâu, da thịt cô bỗng bắt đầu có cảm giác.
Cô thấy mình rơi xuống nước, làn nước lạnh băng như những con dao nhỏ cứa vào da thịt cô.
Đột nhiên mở mắt, cô phát hiện người mình đang trôi nổi giữa những khối băng trong một bồn tắm lớn. Cơ thể mềm oặt, yếu ớt, không có chút sức lực nào. Có người đang đỡ lấy người cô từ sau lưng, để cô không trượt vào trong nước.
Cô không thể nói chuyện, cổ họng như bị thứ gì chèn kín, chỉ có thể lớn tiếng thở phì phò.
Sau một lúc, người đó bế cô ra khỏi nước, ôm đến giường, đắp lên cho cô một chiếc chăn dày cộm.
Là Hạ Lan Tĩnh Đình, ngoại trừ anh ta, không có người thứ hai có loại mùi hương của dương xỉ trong núi sâu này.
Vậy nghĩa là, cô vẫn rơi vào tay anh ta.
Cô nằm trên gường, nhưng vẫn chưa nói gì được. Không lâu sau, cơ thể cô nhanh chóng nóng lên, nóng đến nỗi miệng khô lưỡi đắng, lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt, không khác gì đang bị nướng trong lò nướng.
Hạ Lan Tĩnh Đình cặp nhiệt kế cho cô, đồng thời thở dài.
– “Khát không? Muốn uống gì không?” – Anh khẽ hỏi.
Vẫn là căn phòng này, phòng ngủ lớn, nghe giọng nói cứ vang vang.
Cô mở mi mắt nặng trĩu, nhìn anh thất thần, gật đầu.
Anh ra phòng khách rót cho cô ly nước. Cô uống sạch một hơi, đồng thời phát hiện ra trên trán mình có đặt một túi chườm đá, nó to như nửa cái gối đầu. Hạ Lan Tĩnh Đình ngồi trên chiếc sô pha bên giường, nắm lấy một tay cô. Dù không hề siết chặt nhưng vẫn mang lại cho người ta cái cảm giác được dựa dẫm. Bì Bì nhìn anh, khuôn mặt anh lẫn trong bóng tối, không thấy rõ sắc mặt, chỉ nghe thấy hơi thở loáng thoáng như có như không của anh.
– “Bây giờ là lúc nào rồi?” – Cô đột nhiên hỏi.
Trong phòng ngủ, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt tối mờ. Đây là thói quen của Hạ Lan Tĩnh Đình: dù là lúc nào đi nữa, anh cũng không thích thứ ánh sáng quá chói và mạnh. Anh đưa cho cô một chiếc đồng hồ dạ quang, đã mười một giờ hai mươi phút.
– “Có muốn ăn gì không? Cả ngày nay em chưa ăn gì rồi.” – Anh hỏi, ngữ khí rất bình thản.
Cô hơi đói, nhưng không muốn phiền anh, nên đáp:
– “Em không đói.”
Trong phòng ngủ buông những bức rèm thật dày. Thi thoảng có vài ánh đèn xe len qua giữa những khe rèm, chiếu vào trong, như nét bút vẽ loạn trên mặt anh. Những vệt sáng chỉ thoáng qua trong giây lát, nhưng cô cảm thấy thời gian như qua lâu lắm rồi. Cô không nói gì nữa, toàn thân nóng lên hầm hập, mồ hôi túa ra ròng ròng.
Ra giường nhanh chóng ướt đẫm, cô trở người, dịch sang một vị trí khô ráo hơn. Anh lập tức nhận ra, lấy khăn giúp cô thấm bớt mồ hôi, thay áo ngủ, rồi thay ra giường. Trong hành động của anh không có bất cứ sự thân mật nào, chỉ có sự trân trọng, cận thận từng tí từng li. Anh ôm cô tới tới lui lui, coi cô chẳng khác nào đứa trẻ sơ sinh.
– “Trong phòng nóng quá.” – Cô than.
– “Em đang sốt, bốn mươi độ.” – Anh lấy nhiệt kế điện tử bên tai cô ra, “bip” một tiếng, xem nhiệt độ của cô, – “Nếu qua một giờ nữa mà vẫn không hạ sốt, anh chỉ còn cách đưa em đi bệnh viện thôi.”
– “Xin lỗi…” – Cô nói khẽ.
Cằm anh khẽ cử động, nhưng không trả lời cô.
– “Em … không làm anh bị thương chứ?” – Cô rụt rè, không nhớ chính xác đến cùng là có đổ chai máu chó kia không.
– “Thương rồi.” – Anh trả lời, – “Thương đến tim.”
Họ lại rơi vào im lặng.
Trong cái im lặng nhạt nhẽo ấy, Bì Bì phiền muộn mà thiếp đi.
Cơ thể Bì Bì rất khoẻ, sang hôm sau đã hoàn toàn hạ sốt. Sáng sớm tinh mơ, vừa tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, cô cảm thấy đầu hơi ngứa ngáy. Đưa tay lên sờ thử, ngạc nhiên xen lẫn mừng vui khi chạm vào lớp tóc con mềm mại. Vội chạy tới trước gương nhìn thật kĩ, đúng thật là tóc rồi! Lại hơi xoăn xoăn như người Châu Phi ấy.
Cô đi ra phòng khách, phát hiện Hạ Lan Tĩnh Đình đang trán nhăn mày nhíu, ôm một một cái gối ngủ say trên sô pha, nghe thấy tiếng động có hơi giật mình nhưng không tỉnh, chỉ trở mình một cái, suýt nữa đã là rớt xuống đất. Cô nhẹ nhàng bước đến, khẽ di chuyển chiếc bàn gần đó, chặn một bên của chiếc sô pha, rồi đứng lặng nhìn anh. Đáy lòng chợt dịu lại, mềm mại và ngập tràn thương tiếc. Ánh mắt như nước suối mùa xuân, rì rầm tan chảy. Cô rón rén đi lấy một tấm chăn đắp lên người anh. Ngày trước, Hạ Lan Tĩnh Đình không ngủ vào ban đêm như thế, cùng lắm thì luyện công xong, có mệt cũng chỉ nằm hai giờ là dậy. Thế nhưng đến Tây An rồi, đồng hồ sinh học của anh đã quay một ba trăm sáu mươi độ, ngày càng trở nên giống “con người” hơn. Bì Bì lên giường lúc nào thì anh lên giường lúc đó, quấn quýt chơi đùa với cô, sau đó là ngủ thẳng đến hừng đông, đôi khi còn dậy trễ hơn cô nữa.
Nguyên buổi sáng, họ luôn duy trì một khoảng cách lịch sự đúng mực với nhau, chỉ nói với nhau những lời thăm hỏi đơn giản nhất. Ví như: “Dưới lầu có bữa sáng miễn phí, em đi ăn đi.” “Mượn thẻ phòng đi, cái của anh mất rồi.” “Không có tiền lẻ, cho em mượn mười đồng.” “Điện thoại sạc pin đầy chưa?”
Giữa lúc đó, Bì Bì ân cần nói một câu: “Em xuống cửa hàng hoa mua hoa, tiện thể mua một ít mật ong.” Vừa nói xong, mặt đã đỏ bừng bừng, nhớ đến việc họ từng dùng hai thứ này làm … Kết quả thảm hại là tự rước lấy lời từ chối lạnh lùng của Tế ti đại nhân: “Không cần.”
Ôi, có một chút tổn thương không hề nhỏ. Cô co đầu rụt cổ, bi thảm mà nghĩ:
Dĩ nhiên rồi, hôm qua ngay cả ý định giết người ta cũng đã nghĩ đến, người ta có chút phản ứng thế này là dễ hiểu thôi.
Vì Tế ti đại nhân không tiện đi lại, cô đành phải xuống nhà ăn sáng một mình.
Điểm tâm kết hợp Trung Quốc và Phương Tây, còn có đồ ăn Quảng Đông nữa. Lúc này Bì Bì mới nhớ ra là cả ngày qua mình chưa ăn gì, bụng đã réo ầm ĩ từ bao giờ, liền ngồi xuống bắt đầu ăn một cách nhiệt tình, vừa ăn vừa nói chuyện với một bà chị ngồi đối diện. Dù sao cũng không vội về, về phòng lại phả đối mặt với cái tên Hạ Lan Tĩnh Đình hờ hững lạnh nhạt kia.
Cuối cùng, cô uống hết nửa ly cà phê còn lại, ì ạch lê thân lên tầng năm, lại phát hiện ra trong phòng không có ai cả. Chỉ có một chị nhân viên vệ sinh đang quét dọn phòng. Cô cuống lên, vội vã chạy vào mở tủ quần áo trong phòng ngủ, Tế ti đại nhân không giận quá mà hưu thê đấy chứ?
May quá, không sao, hành lý của hai người vẫn còn đây.
Cô vội lấy điện thoại gọi cho anh:
– “A lô, Hạ Lan, anh đang ở đây đấy?”
Điện thoại reo lên vài hồi mới nghe được giọng nói lãnh đạm của anh:
– “Anh ở sảnh lầu một.”
– “Đợi tí, em lập tức xuống ngay.”
Cô vơ lấy túi, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi phòng, sợ thang máy quá chậm, gần như là nhảy cóc ba bước xuống cầu thang bộ.
Phải tìm khắp đại sảnh, mới trông thấy anh đang đứng trước cửa một văn phòng, mắt mờ mịt nhìn về phía trước, hình như đang xếp hàng làm gì đó.
Lưỡng lự, ngập ngừng một lúc mới từ từ tiến về phía anh, nhưng không dám mạo muội dắt tay anh, chỉ lắp bắp hỏi:
– “Ở đây … bán gì à? Anh, anh đang xếp hàng hả?”
– “Anh đang tìm hướng dẫn viên du lịch.”
– “Không phải có cuộc làm ăn quan trọng sao?”
– “Đối tác làm ăn có việc gấp, hoãn lại rồi, bọn anh đổi sang ngày mai.”
Sắc mặt cô càng lúc càng trở nên thê lương, cắn môi cả buổi mới mở lời thương lượng:
– “Anh muốn đi đâu, em đi cùng anh. Đừng thuê hướng dẫn viên nữa, lãng phí tiền. Huống hồ anh cũng tới Tây An nhiều lần rồi, đúng không nào?”
– “Anh không cần tìm hiểu kiến thức lịch sử, chỉ cần người dẫn đường thôi.”
Cô ngượng ngùng nói:
– “Em dẫn đường cho anh cũng được mà?”
Anh kiên quyết lắc đầu:
– “Không được. Ở cùng một chỗ với em, tính mạng anh sẽ gặp nguy hiểm.”
– “Này, … người ta đã xin lỗi với anh rồi mà “
Anh vẫn kiên quyết, không thèm để ý đến cô, tiếp tục xếp hàng.
Một nữ nhân viên phục vụ đến chào họ:
– “Tiên sinh muốn đi tuyến nào? Chúng tôi có tuyến du ngoạn phía đông một ngày, phía Tây hai ngày, còn có tuyến đặc biệt đi Hoa Sơn”
Bì Bì cảm thấy, cô phục vụ này khá không chuyên nghiệp. Rõ ràng thông thấy Hạ Lan Tĩnh Đình cầm gậy dò đường, mà vẫn nhét một tờ quảng cáo sặc sỡ vào tay anh. Tuyến đông tuyến tây gì chứ, lúc này người ta phân chia đông tây rõ ràng như vậy à?
– “Tôi chỉ cần một hướng dẫn viên dẫn đường cho tôi thôi,” – Hạ Lan Tĩnh Đình không thèm điếm xỉa tới tờ quảng cáo trên tay, – “Đi dạo loanh quanh thành phố đây là được.”
Cô nàng kia vội tiếp lời:
– “Xin lỗi ngài, hướng dẫn viên của chúng tôi đều đi chung với xe du lịch cả. Nếu ngài cần một hướng dẫn viên riêng có thể thử đến công ty Thiên Hồng vành đai du lịch phía nam xem. Có điều phí của họ có thể đắt hơn ở đây. Tôi có danh thiếp, ngài cần không ạ?”
Hạ Lan Tĩnh Đình vừa mở miệng chưa kịp nói, Bì Bì đã cướp lời:
– “Không cần không cần. Cảm ơn chị.”
Dứt lời, kéo mạnh anh về phía cửa chính, vừa đi vừa vỗ vai anh, cười hề hề, ân cần nói:
– “Anh nói đi, muốn đi đâu em đưa anh đi, đảm bảo phục vụ chu đáo, chịu thương chịu khó.”
Im lìm một lúc, cuối cùng anh trả lời:
– “Anh muốn đi xem thành cổ Tây An.”
– “Không thành vấn đề! Cẩn thận, phía trước có ba bậc cấp.” – Cô rất tự nhiên nắm lấy tay anh, anh cũng tự nhiên cầm lấy tay cô.
Tường của Cổ thành là tường mới được trùng tu trên nền móng cũ. Những nơi du khách có thể đụng vào, hơn phân nửa đều đã được xây lại bằng gạch mới. Tuy rằng đứng trên đó, có thể nhìn thấy tháp chuông, lầu canh, nhà thờ Hồi Giáo và chùa chiền trong nội thành, nhưng cũng toàn là đồ mới không thôi.
Họ vào cổng phía Nam, lượn lờ trong Ủng thành một hồi, mới phát hiện thành này rất lớn, vượt xa trí tưởng tượng của họ, đi hết một vòng mất ít nhất phải hai tiếng. Bì Bì nghĩ đến lúc đó chân mình chắc chắn sẽ rớt ra luôn. Nhưng Hạ Lan đã bảo là thích rồi, vậy hai tiếng thì hai tiếng thôi chứ biết sao.
Trên đường đi, Hạ Lan Tĩnh Đình luôn theo sát cô, nhưng vẫn một mực im lặng, chỉ chăm chú lắng nghe những lời huyên thuyên không ngớt của cô: “Anh thấy không khí lạnh như thế, chứ thật ra hôm nay là một ngày đẹp trời, đầy nắng, có điều nắng lại rất lạnh. Chẳng còn cách nào, Tây An cuối mùa thu là vậy đấy. Chạm vào đây xem, đây là cổng phía Nam, còn được gọi là cửa Vĩnh Trữ, nghe nói là cổng thành lâu đời nhất ở đây, kiến trúc có từ thời nhà Tuỳ cơ … Đây là lầu quan sát, cửa sổ có hình vuông nhé, sờ xem này, đây là chỗ mà người cổ đại dùng để ẩn náu để bắn tên đấy.”
Không ngờ Tế ti đại nhât thình lình lấy một cái máy ảnh bỏ túi cỡ lòng bàn tay trong túi vải ra, đưa lên phía trước bấm một cái. Bì Bì thấy buồn cười, tên này, không thấy đường mà chụp gì chứ, chắc chắn ngắm không chuẩn rồi. Cơ mà anh chụp riết thành nghiện, chỉ cần cô nói ở đâu có cảnh đẹp, anh quyết phải bấm máy cho bằng được.
– “Cảnh đêm ở Công Nam cũng đẹp lắm đấy, nếu anh thích, buổi tối chúng ta lại đến, anh có thể tha hồ mà chụp.” – Vừa dứt lời, chợt thấy xót xa trong lòng, sương mờ đã giăng kín bờ mi.
– “Cười với anh một cái nào.” – Anh vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra điều gì.
Cô cong môi hết cỡ, ngờ đâu một giọt lệ rơi ra, cùng lúc đó, máy chụp hình nhanh chóng “rắc” một tiếng.
– “Có thể không chụp nữa không?”
– “Chụp nhiều về tối ráp lại” – Anh trả lời bâng quơ, – “Anh thường làm như vậy, dù chỉ là kỹ thuật số.”
Cô cười thoải mái, giúp anh điều chỉnh góc độ tốt hơn.
– “Đây, là thế này nè, nhắm về phía đó. Có thể chụp được cái đèn lòng bự kia.”
Có một người chạy xe đạp ngang qua họ. Chắc là người Ấn Độ, nhìn dáng vẻ rất hưng phấn, kêu lên với cô: “Dumitru Paro!”
Bì Bì ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
– “Em nghĩ anh ta không nói tiếng Anh…”
– “Là tiếng Băng la đét.” – Hạ Lan Tĩnh Đình trả lời, – “Anh ta nói chào em.”
Bì Bì kinh ngạc:
– “Anh biết tiếng Băng la đét?”
Anh cười khẽ, không gật đầu cũng không lắc đầu, không đồng ý cũng không phủ nhận.
– “Nếu tiên sinh Trần Dần Cách còn sống, nhất định sẽ vui mừng lắm khi gặp anh đó.” Cô tràn đầy hào hứng nói.
Còn cả những ngôn ngữ cổ đã bị thất truyền này, những mảnh xương – tàn tích của giáp cốt văn này, những văn tự chép tay ở Đôn Hoàng này, chúng đều sẽ rất mực sung sướng khi gặp được anh. Nghĩ thế nhưng cô không hỏi gì nhiều, cô thấy thoả mãn rồi, trong cuộc đời vô vị đằng đẵng của Hạ Lan, cô chỉ hi vọng chiếm giữ một điểm sáng nho nhỏ thôi, ngoài điều đó ra, không còn đòi hỏi xa xỉ gì khác.
– “Từ lúc em đến Tây An, anh rất muốn giới thiệu cho em một tác phẩm của Đạt tiên sinh: “Văn minh Trường An và Tây Vực Đời Đường”, đó là một quyển sách hay, kiến thức phổ thông dễ hiều. Ngay cả Trần Dần Lạc [1] tiên sinh cũng rất khen ngợi ông ấy.” Anh nói một cách nghiêm túc.
[1]: Trần Dần Lạc, Trần Dần Cách: đều chỉ về Trần Dần Khác: nhà nghiên cứu văn học, nhà ngôn ngữ, học giả lịch sử hiện đại của Trung Quốc. Ở đây ba từ Lạc (烙), Cách (格), Khác (恪) có cách nghi gần giống nhau nên không biết là 2 anh chị nói nhầm, hay là người đánh máy nhầm = =!!
Bì Bì nghiêng đầu về trước, cười dịu dàng nhìn anh. Hạ Lan Tĩnh Đình đến cùng vẫn mang tác phong của một học giả – thích luận đàm về sách. Trên giá sách nhà anh có bao nhiêu loại sách, một hồ ly sống tận chín trăm năm, học vấn cao đến chừng nào không biết. Nhưng học vấn cao như thế, lại chẳng thể thể hiện cho người khác xem, đúng là một mất mát vô cùng lớn. Tế ti đại nhân quả là một học giả bình tĩnh, khiêm nhường.
– “Nếu anh cũng viết, chắc chắn sẽ hay hơn ông ấy nhiều, khẳng định đấy!” Cô thật lòng khen.
– “Anh ư?” – Anh lắc đầu, – “Anh chỉ xem chứ không viết.”
– “Thế đã xem nhiều sách rồi, anh thích chuyện gì nhất trong số đó?”
Anh ngẫm nghĩ trong giây lát rồi đáp:
– “Câu chuyện anh thích nhất chính là sáng tác của một tác giả người Pháp.”
– “Câu chuyện anh thích nhất không phải truyện của Trung Quốc ư?” – Bì Bì hơi bất ngờ.
– “Tại sao anh phải thích câu chuyện của Trung Quốc?”
– “Anh không phải Hồ ly Trung Quốc sao?”
– “Anh nói anh là hồ ly Trung Quốc bao giờ? Anh không có quốc tịch.”
Bì Bì cảm thấy ngớ ngẩn đi, tròn xoe mắt nhìn:
– “Đừng cho em biết là em gả ột vị hồ ly ngoại quốc nhé, lẽ nào bắt em phải đến quê anh giám định nữa hả?”
– “À .. Anh cũng không phải người nước ngoài. Nơi anh sinh ra đến giờ chưa được xác lập lãnh thổ.” “Vậy anh là … hồ ly trong sa mạc?”
– “Sao em quan tâm vấn đề này quá vậy? Việc sinh ra ở đâu quan trọng thế à?”
– “Vậy câu chuyện anh thích nhất là gì?”
– “Thần thoại Sisyphus.”
– “Chưa nghe bao giờ. Hay không? Khi nào rảnh em sẽ đi mướn về đọc.”
– “Đối với em nó không có gì hấp dẫn đâu, rất buồn.” – Anh yêu thương xoa mái tóc cô, – “Em đừng nên xem.”
– “Xin anh hãy kể lại một câu chuyện mà anh cho là ấn tượng nhất trong đó.” – Cô nhại giọng giả làm một phóng viên đang phỏng vấn, – “Hạ Lan tiên sinh!”
– “Ừ? Một chuyện.” – Anh ra chiều nghĩ ngợi một lúc, – “Sisyphus là một vị thần trong thần thoại Hy Lạp, ông ta phại sai lầm, các vị thần đã bắt ông ta chịu hình phạt không ngừng lăn một tảng đá lên đỉnh một ngọn núi, nhưng khi đến đỉnh, tảng đá lại bị sức nặng của chính nó kéo rơi xuống chân núi, ông ta lại phải tiếp tục lăn lên. Sự lao động hoài công và vô vọng cứ lặp đi lặp lại như vậy. Nhưng tác giả viết nên câu chuyện không hề coi hành động của anh ta là bi kịch hoặc phi lí. Mà cho rằng Sisyphus đang hạnh phúc, vì anh ta hân hoan và tha thiết với thế giới này, vận mệnh thuộc về chính anh ta, tảng đá là câu chuyện của anh ta, hết thảy mọi thứ, chưa bao giờ đến điểm tận cùng.
– “Ồ, quá thâm thuý, quá triết học, hiểu được là một điều cực kì khó!” – Bì Bì cường điệu.
Ngay sau đó đặt tay lên đầu của mình:
– “Sờ xem, tóc em dài ra rồi này.”
Anh đưa tay sờ sờ, mày cau lại:
– “Không nhiều lắm.”
– “Vậy tối nay anh sẽ giúp em nhé?” – Giọng nói của lộ vẻ rầu rĩ, bộ dạng như đang muốn quyến rũ người nghe.
Lần đầu tiên cô phát hiện ra, ồ thì ra giọng mình cũng có thể gợi cảm đến vậy.
– “Không được, anh phải tìm một vệ sĩ.” – Anh cố tình nói, – “Lỡ như anh sơ ý bị người ta ám sát thì biết làm sao?”
– “Năn nỉ anh đấy …”
– “Em thề với anh đi, từ nay về sau, đều phải đeo Mị châu của anh hằng ngày, ngay cả đến khi em chết đi, cũng phải đeo nó vào trong quan tài.”
À, viên Mị châu đó à.
Bì Bì áy náy lí nhí:
– “Hạt châu đó hả? Ừ thì … là vầy: hôm qua em sợ quá, nên bỏ nó vào phong bì gửi về cho anh rồi, nên bây giờ không có.” – Thấy mặt anh đanh lại, liền vội vàng nói tiếp, – “Em gửi dịch vụ chuyển phát nhanh, loại mắc nhất ấy, chắc chắn không mất đâu. Để sau khi quay về nhà, em sẽ đeo nó, coi nó như bảo ngọc ca ca vậy, không bao giờ mất không bao giờ quên, mãi mãi giữ bên cạnh, không bỏ không rời.”
Ánh mắt anh có vẻ dịu lại, hừ một tiếng,:
– “Được rồi, tạm thời không truy xét tội trạng của em nữa. Đúng rồi, em bảo gần đây có một chòi vọng cảnh đúng không?”
– “Ngay phía trước kia, em đưa anh qua đó.”
Chòi vọng cảnh thoạt nhìn giống một cái đình nhỏ có hai tầng. Mái hình vuông, đuôi cong vút, có treo mấy chiếc đèn lồng. Cô dẫn anh lên lầu hai, vừa đến nơi, còn chưa đứng vững đã bị anh bất thình lình kéo vào một góc tối. Môi lập tức bị anh chiếm giữ.
– “Không ” – cô sợ tới mức suýt thét lên.
– “Hạ Lan …” Bị anh ôm chặt không chừa một khe hở, cô không thể động đậy được dù chỉ một chút.
– “Yên tâm đi, xung quanh đây không có ai.” – Thấy cô co chân đá đạp lung tung, anh liền ôm cô lên, cong một chân, để cô ngồi lên đùi mình.
Anh hôn một cách cuồng nhiệt, đầu tiên là môi, kế đó là vành tai. Miệng thì thầm những lời vô nghĩa, chẳng biết đang nói gì.
Cô “Ưm” một tiếng, hạ thấp giọng, hoảng hốt nói:
– “Hạ Lan, đây là nơi công cộng!”
– “Đây là vùng thôn quê.”
Môi anh dừng trên xương quai xanh, say mê mút mát hương vị của cơ thể cô, chỉ dừng lại trong chốc lát, lại dời lên đầu vai. Hơi thở anh rất chậm, sâu và nhẹ nhàng, mang theo mùi hương thoang thoảng của cỏ cây rừng rậm và hương hoa xa xôi, dìu dịu.
Bì Bì thầm than, sáng nay trời lạnh, cô khoác vội cái áo choàng. Áo choàng rất ấm, thế nên bên trong chỉ mặc một cái áo len mỏng ôm sát người, lộ vai, phía trước còn có dây kéo.
– “Đừng …” Cô vùng vẫy, “Em nghe có tiếng người.”
– “…”
– “Nhanh dừng lại đi, được không?” – cô phát hoảng ôm lấy đầu anh, đầu anh vẫn đang vân du trước ngực cô, – “Ở đây toàn du khách, ảnh hưởng nhiều không tốt.”
– “Không.”
– “Này, dưới lầu có người … có người thật đó!”
– “Đi ngang qua thôi.”
– “Em cảm thấy có người đến.”
Cô nghe thấy tiếng bước chân, sau đó có người trèo lên cầu thang lên lầu, mặt cô đối diện với cửa cầu thang, hoảng loạn, e lệ, xấu hổ, sỡ hãi, lo đến độ mồ hôi túa đầy. Nhưng môi của Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn tiếp tục dây dưa, không hề mảy may có ý định buông tha cho cô. Việc duy nhất cô có thể làm là túm chặc lấy áo choàng của mình.
Có người lên, đó là hai sinh viên, chắc cũng là một đôi, trên tay còn cầm một lá cờ nhỏ của đoàn du lịch. Vừa đến lầu, đột nhiên chiêm ngưỡng cảnh này, hai người nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm.
Hạ Lan Tĩnh Đình quay đầu lại, bình tĩnh tự nhiên nói:
– “Hai bạn, quan tâm sao?”
Sinh viên nam hiểu ý, vội nói:
– “Không, không, xin cứ tự nhiên. Chúng tôi lập tức di ngay.” – Dứt lời kéo Nữ sinh viên chạy xuống, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Bì Bì tức giận đá anh một đá:
– “Anh không thể dừng được sao, chờ người ta đi rồi hãy nói?”
– “Không thể.” – Anh lại sáp lại, cười tủm tỉm hôn nhẹ lên môi cô, – “Lần sau nhất định chú ý.”
– “Lát nữa cưỡi xe đạp đi, nhé?”
Anh ngẩn ra, liền đáp.
– “Được chứ. Em đi cưỡi, anh chờ em ở đây.”
– “Đồ ngốc, có xe đạp đôi mà, em đưa anh đi hóng gió.”
Xe đạp đôi, Hạ Lan Tĩnh Đình ngồi sau. Bì Bì ngồi trước ra sức đạp, mồ hôi túa ra như mưa, có cảm giác mình như một kẻ đạp xích lô thuê.
– “Cần đạp nhanh thế à?”
– “Anh đạp hỗ trợ em được không? Sao em thấy nặng vậy nhỉ?”
– “Có thể đang lên dốc?”
– “Không, đang đi đường bằng.”
– “Anh đạp rồi, thật đấy.”
– “Anh không dùng lực, đây là xe đạp đôi, hai người đều phải đạp.”
– “Chủ yếu là em đạp.” – Anh nói, – “Em ở phía trước mà.”
– “A! Chân người ta mỏi lắm rồi.”
– “Rèn luyện thân thể rất tốt cho sức khoẻ.”
Bì Bì đèo anh một tiếng đồng hồ, chạy vòng quanh tường thành tròn một vòng. Hạ Lan Tĩnh Đình chiễm chệ ngồi sau thật sung sướng, như đang ngồi xích lô thuê vậy.
– “Xuống xe đi, đến rồi, giáp một vòng rồi.”
Bì Bì vừa chạm chân xuống đất, mệt đến độ há miệng thở phì phò.
– “Bì Bì, ngồi sau xe em thật thoải mái, đạp vừa nhanh vừa ổn định.” – Hạ Lan vẫn chưa vơi cảm xúc cảm thán, cảm thấy chưa thoả nguyện – “Lại một vòng nữa được không?”
– “Hiếm thấy hôm nào anh vui như hôm nay, bản cô nương đây sẽ đưa anh đi một vòng nữa, ngồi cho vững.”
Bì Bì tu nửa bình nước, lại tiếp tục đưa anh rong ruổi trên đường, lần này cô đạp ngược chiểu kim đồng hồ, có một đoạn sườn dốc dài, gió thổi vù vù bên tai, suýt nửa thổi bay cả áo choàng của cô, cô vui sướng kêu to.
– “Ôi – thích quá! Hạ Lan!
Phía sau không ai đáp lời.
– “Hạ Lan?”
– “Đừng ngoảnh lại.” – Anh nói, – “Hiện giờ anh đang hiện nguyên hình.”
– “Hả … Ôi chao!”
Cô mang cả người và xe đâm sầm vào một bức tường thành. Trên trán u lên một cái u to. Cố nhịn đau, hai tay che mắt, run giọng hỏi:
– “Hạ lan, anh biến trở lại đựơc không?”
Ngón tay mát rượi sờ lên mặt cô, anh nói:
– “Có nguyên hình gì đâu, chỉ đùa chút thôi.”
– “Làm em sợ muốn chết.” – Tim cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
– “Xin lỗi.” – Vẻ mặt anh hơi là lạ, – “Đầu em rướm máu rồi.”
– “Không sao, xước tí da thôi.” – Cô lục túi tìm được miếng băng dán, liền dán lên.
– “Nói thế.” – Giọng anh có phần thiếu tự nhiên, – “Em rất sợ nguyên hình của anh?”
Chạm phải đề tại nhạy cảm rồi.
– “Không, em không sợ.” – Cô ra sức cầm tay anh, – “Em chỉ đột nhiên nhớ đến chuyện trong “Lưu Trai.”
– “Chuyện gì?”
Cô im lặng một hồi, không trả lời ngay. Bầu không khí giữa họ thoáng chốc như bị đình trệ, một sự căng thẳng đáng sợ bao trùm, như cách nhau thiên sơn vạn thuỷ. Nhưng tay họ đang nắm lấy nhau, tưa như chiếc cầu bắc ngang giữa dải ngân hà, chốc lát trở nên lạnh lẽo.
– “Không nhớ cụ thể chuyện nào.” – Cô cười khổ, – “Chỉ nhớ sau khi hiện nguyên hình, chính là sinh ly tử biệt.”
– “Em cho rằng, chúng ta cũng như thế sao?” – “Em không có niềm tin như vậy?”
– “Không phải. Nếu không có sinh ly tử biệt, câu chuyện làm sao cảm động được lòng người? Giữa chúng ta cũng chẳng có chuyện xưa gì – chỉ là em chưa bao giờ thấy hồ ly thật. Nếu lúc vừa rồi, em đột nhiên biến thành con thỏ, anh cũng sẽ sợ mà nhảy dựng lên, đúng không?”
– “Không.” – Anh khẳng định, – “Dù em biến thành gì, anh đều không sợ.”
Tranh luận cùng Tế ti đại nhân đúng là phí công vô ích, Bì Bì nhìn anh, cười gượng, không kìm được đành buông tiếng thở dài.
Ngừng một lát, Hạ Lan Tĩnh Đình nói tiếp:
– “Quên nói với em, lần này đến Tây An chính là đến xem hồ ly thật đấy. Rất nhiều, rất nhiều.”