Bạn đang đọc Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em – Chương 31: Câu chuyện và căn phòng
Câu chuyện là gì?
Câu chuyện chính là ở tòa khách sạn này, với kiểu kiến trúc tứ bình bát ổn, năm qua tháng lại vẫn sừng sững nơi đây, mặc gió mặc mưa đợi bạn tiến vào, tiến vào đó và sắm lấy ình một vai.
Bạn nhập vai rồi, tâm hồn và lý trí không ngừng biến đổi, bạn trút ra hết dục vọng của chính mình, và quên mất căn phòng mới là nơi câu chuyện này diễn ra.
Bạn bước vào những căn phòng khác nhau, nghĩa là bạn bước vào những câu chuyện khác nhau.
Giữa Bì Bì và Gia Lân không cần những câu chuyện như vậy. Họ từng gần gũi thân thiết với nhau như thế kia mà, họ có chung tuổi thơ, chung ký ức, chung bạn chung bè. Còn ngay từ lúc bắt đầu, giữa Bì Bì và Hạ Lan đã có một khe nứt vô cùng lớn, phải nhờ đến những câu chuyện quá sức cường thế mới được lấp đầy, cường thế đến nỗi ngoài việc tin tưởng nó ra, không gì có thể khiến người ta nghi ngờ tính chân thật của nó, cường thế đến nỗi khiến người ta dù không tình nguyện, cũng vô thức sa vào đó và nhập vai một nhân vật trong đó.
Nhưng mà, kể từ khi Gia Lân bỏ rơi Bì Bì, có một thứ trong lòng Bì Bì cũng đồng thời vụn vỡ.
Lòng tin.
Mỗi khi có bất cứ một người nào muốn tiếp cận cô, cô đều luôn cảm thấy nghi ngờ.
Lúc hừng sáng, trời bên ngoài bắt đầu mưa. Tiếng mưa tuôn ào ạt, xen lẫn với những tiếng sấm dày.
Bì Bì nghe thấy chuông di động trong túi xách của mình reo lên. Cô quay sang nhìn Hạ Lan Tĩnh Đình bên cạnh, anh vẫn đang ngủ say. Đầu gục trên gối, hàng lông mi rất dài thi thoảng hơi chơm chớp.
Cô rón rén ngồi dậy, ra phòng khách mở di động lên xem.
– “Bì Bì!”
– “A, Bà ạ?”
– “Mẹ con nói con đi Tây An?”
– “Dạ đúng rồi, bà không thấy mẫu giấy con nhắn lại sao?”
– “Bì Bì, đừng trách bà mê tín, con mau về nhà đi, được không?”
– “Sao vậy ạ?”
– “Sáng nay, bà lên chùa Kim Phúc có xin một quẻ cho con. Thầy nói, mấy ngày gần đây con sẽ gặp đại nạn.”
Bà nội Bì Bì sáng nào cũng đi chùa Kim Phúc tập dưỡng sinh, và luôn dành một khoảng thời gian đến tám chuyện với ông già coi tướng trước cổng chùa, khá là thân nhau, thường được cố vấn miễn phí về nhiều thứ kể như chuyện cổ phiếu, sức khỏe, hôn nhân, gia đình, con cái, … thậm chí cả những thông tin kiểu như làm cách nào để tìm được chìa khóa đã mất … và vâng vâng.
– “Ôi bà, bà biết là con không tin mấy chuyện này mà. Bà à, con có việc, con cúp điện thoại đây.”
– “Này, này, chờ chút. Nhà họ Quan chúng ta chỉ có một mình con là độc đinh, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, bà làm sao sống được hả!”
– “Bà lại thế nữa rồi. Lần trước, chẳng phải do bà cả tin vào lời của vị đại tiên ấy, bắt ba phải mua cổ phiếu, kết cuộc thua sạch tiền của cả nhà đó sao? Bà còn tin ông ấy? Còn chưa đủ tổn thất sao?
– “Không phải vị sư phụ lần trước. Vị này là người mới tới, mọi người đều nói là ông ấy coi rất đúng. Bì Bì, người ta nói “thuần âm bất sinh, thuần dương bất trường”, con có bát quái thuần dương, mệnh ngạnh khắc phu. Năm nay vừa đúng năm dương, tháng này là tháng dương, con mang mạng kim, năm nay thổ vượng, thổ vượng chôn kim”
– “Được rồi, được rồi.” – Bì Bì cắt ngang lời bà, nói – “Mấy hôm nay con qua đường sẽ cẩn thận hơn, vậy được chưa?”
– “Tự dưng đột ngột đòi đi du lịch làm gì? Vì học tập quá căng thẳng à?”
– “Đúng rồi ạ.”
– “Vậy chuyện gì cũng phải cẩn thận, ngày nào cũng phải gọi cho bà một cuộc báo bình an đấy, bà rất nhớ con.”
– “Vâng ạ.”
Bì Bì cúp máy, lòng khẽ động, ma xui quỷ khiến thế nào lại lấy di động ra, mở xem mấy chức năng chưa bao giờ dùng tới.
Trong điện thoại này có lịch vạn niên, có thể tra được can chi.
Máy tính nằm trong tay. Bì Bì liền lên mạng tra cứu.
Hôm nay là ngày “Mậu tuất”, thuần dương, đến lúc mặt trời lặn chính là “Bính tuất”, lại là thuần dương.
Đầu cô kéo mây đen.
Quân đô mi nô đột nhiên đổ ngược theo hướng khác. Sự nghi ngờ bắt đầu khởi động, những tình tiết bắt đầu được tổ hợp.
Người mà ngày nào cũng tiếp xúc với các tin tức thời sự đều biết, đằng sau những câu chuyện luôn còn một câu chuyện. Cùng một câu chuyện nhưng không cùng người kể, thì sẽ có những phiên bản khác nhau.
Tô Mi chỉ gặp cô một lần duy nhất, sao lại xuất hiện ở sàn nhảy một cách trùng hợp như vậy? Câu chuyện của chín trăm năm trước kia, sao cô ta lại hiểu tường tận từng tình tiết đến thế?”
Là tình cờ gặp nhau hay là cố ý sắp đặt?
Tế ti đại nhân kết hôn với cô, là vì muốn nhanh chóng có được cô sao?
Tối qua anh ta cố gắng “huy động” cảm xúc của cô như vậy, là vì muốn cô đạt được trạng thái tốt nhất sao?
Còn có, còn có …
Câu chuyện về Tuệ Nhan là thật sao?
Ít ra thì khi lần đầu tiên được nghe, Bì Bì rất xúc động. Bởi vì đó là một chuyện tình rất đau lòng. Về mặt này Bì Bì không đủ khả năng miễn dịch. Bởi cô là kiểu người mà đến xem phim hoạt hình cũng có thể cảm động, nước mắt nước mũi đầm đìa. Nếu là Bội Bội, chắc cô ấy sẽ cho rằng, đó chẳng qua chỉ là một phiên bản tiểu thuyết huyền huyễn nào đó mà thôi. Nếu là Tiểu Cúc, cô ấy lại càng cười chế giễu.
Nghĩ đến đây, Bì Bì thấy rét run tận đáy lòng, toàn thân cũng run lên một cách vô thức.
Lẽ nào hôm nay là ngày tận thế của cô?
Đăng nhập vào baidu, đánh một từ khóa: Cách giết một con hồ tinh.
Baidu cho ra mấy vạn kết quả tìm kiếm có liên quan.
Hồ tinh sợ nhất ba thứ: hùng hoàng, máu chó, và chim hỉ thước chết.
Cô tắt máy.
Sàn nhà bằng gỗ lạnh tanh, khiến cô thấy lạnh bàn chân. Cô bước đến tủ đồ lấy ra một đôi bít tất, đang định mang vào, bỗng trông thấy khuôn mặt mình trong bức tường kính bên cạnh.
Cô hoảng sợ vô cùng, đó là gương mặt của cô sao? Gương mặt trắng bệch, phờ phạc, trán xanh xao, ấn đường tối tăm ảm đạm. Mắt thâm quần đáng sợ. Con ngươi u ám, tròng trắng đầy tơ máu. Ai không quen cô chắc sẽ tưởng rằng cô đang trang điểm kiểu mắt khói mất.
Cô thẫn thờ nhìn người trong lớp kính.
Một đôi tay nhẹ nhàng áp lên đầu cô. Cô đột nhiên quay lại, nghe Hạ Lan Tĩnh Đình hỏi:
– “Bị anh dọa à?”
Tim cô đập thình thịch, cố gắng bình tĩnh lại nói:
– “Không, không có.”
Anh đâu có bé nhỏ, sao lại di chuyển không nghe thấy tiếng động nào. Anh ôm cô từ phía sau, dán mặt trên hõm vai cô, dụi dụi. Trước ngực ngập tràn hơi thở của anh, vừa ngọt ngào vừa bềnh bồng. Cô hốt hoảng, muốn vùng ra, lại bị anh ôm càng chặt. Ngoài màng mưa tí tách rơi, ý thu đã tàn. Những giọt nước trút trên lá cây, từng giọt lại từng giọt, phát ra những âm thanh khe khẽ giòn tan nhưng đơn điệu chán ngắt. Cô theo bản năng nhìn vào gương, ánh mắt yếu ớt mông lung, trông như một hồn ma trong kính. Hạ Lan Tĩnh Đình bất chợt hôn lên gáy cô, tay vòng ra trước, cởi nút thắt trên chiếc áo ngủ của cô. Cô bị khiêu khích khẽ rên lên một tiếng, ngã nhào vào tấm gương, như ngã vào một đầm nước sâu hun hút. Bóng người trong kính vỡ tan ra như những mảnh xếp hình li ti, từng đợt hơi thở như đám sương mù vây quanh, trong khoảnh khắt lại bị mồ hôi cuốn trôi hết. Cô như cái cần gạt nước bị anh đẩy tới đưa lui, ảo ảnh trong gương bị dày vò đến độ biến hình đổi dạng, cơ thể túa mồ hôi, như làn gió ấm nóng vừa lướt qua mặt hồ lạnh lẽo. Thân thể anh mang đến cho cô sự dễ chịu không sao tả được, khiến cô lại một lần nữa đắm chìm vào trong đó.
Họ như hai đứa trẻ thuở ấu thơ nô đùa nghịch ngợm, tiêu phí buổi bình minh ngắn ngủi trong tấm gương.
Đúng vậy, thân thiết nhau có thể là giả, nhưng những vui sướng đem đến cho nhau khi đó nhất định là thật.
Họ siết chặt lấy nhau, yên lặng đợi hơi thở của nhau bình tĩnh lại.
Một lát sau, anh hỏi:
– “Ngoài trời đang mưa?”
– “Đúng, mưa rất to.”
– “Anh đi tắm.” – Anh buông tay ra, nhặt áo ngủ trên đất lên, khoác lại cho cô.
– “Em ra cửa hàng hoa dưới lầu xem có bán hoa gì không.” – Cô vội thay quần áo, vờ bình tĩnh đi ra cửa.
Anh bất chợt bắt lấy tay cô:
– “Đừng đi, ở lại đây với anh.”
Giọng anh nhỏ nhẹ, xin xỏ như trẻ con.
– “Em có thể có thai không? Hạ Lan?” – Cô đột nhiên hỏi.
– “Đương nhiên là không,” – Anh có thể dễ dàng ngửi được hàm lượng hooc – môn trên người cô, – “Hôm nay không phải ngày.”
– “Anh đi tắm đi.” – Cô nói.
– “Phòng tắm ở hướng nào? Anh không nhớ.” – Anh vươn tay ra, lần mò trên mép cửa.
Vào ban ngày, Hạ Lan Tĩnh Đình không nhìn thấy gì. Cô có phần nhẹ nhõm. Lúc này khẩn trương quá nên quên mất điều này.
– “Ở bên cạnh.” – Cô nắm tay anh, dẫn anh vào cửa phòng tắm.
– “Em biết không, Bì Bì,” – Anh kéo tay cô, không chịu buông, – “Dùng bình nước nóng sẽ hao phí 20% lượng điện sử dụng của mỗi gia đình.”
– “Không, không biết. Ý anh là … anh muốn tắm nước lạnh sao?”
– “Không phải. Ý anh là chỉ cuộc sống sau này của chúng ta phải có ý thức bảo vệ môi trường.” – Anh cười cười, – “Nếu chúng ta cùng tắm, sẽ tiết kiệm rất nhiều nước, sẽ góp phần vào việc bảo vệ môi trường, đúng không?”
– “Không, anh tắm một mình đi.” – Mặt Bì Bì tái ngắt, cảm thấy giọng điệu mình quá lạnh lùng, sợ anh sinh nghi, lại cười vang hai tiếng.
Anh quả nhiên có phần hơi xấu hổ, ngừng lại một chút rồi hỏi:
– “Bì Bì, hôm nay là ngày mấy?”
– “Ngày 30.”
– “Vậy à.”
– “Sao lại hỏi cái này?”
– “Có cuộc hẹn bàn chuyện làm ăn, sợ nhầm ngày.”
Tiếng nước chảy vang lên, Bì Bì mang theo chiếc túi nhỏ với các đồ đạc tùy thân chạy ra khỏi khách sạn.