Bạn đang đọc Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em – Chương 28: Chính trị trong tộc Hồ
Mấy tháng không gặp, khuôn mặt Hạ Lan Tĩnh Đình hơi hốc hác, chiếc sơ mi đen khiến cho thân hình càng thêm cao gầy, rắn rỏi. Anh không đeo kính, khuôn mặt thật đẹp, đôi mắt đen trống rỗng vô định, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, hệt như không nhận ra người đứng trước mặt mình là ai.
– “Không hề.”
Tô Mi nhìn ngấn lệ trong vành mắt Bì Bì đầy vẻ nghiên cứu, kể tiếp:
– “Chẳng những anh ấy cương quyết không ăn, mà còn ngay trước mặt mọi ngươì, yêu cầu cha anh hãy giết luôn anh đi. Nếu không, đời này kiếp này, chỉ cần anh ấy còn sống nhất định sẽ trả thù cho Tuệ Nhan. Mọi người đang có mặt, nghe anh nói vậy đều bất ngờ. Vì tính cách của Hạ Lan hoàn toàn trái ngược với cha. Anh ấy có tiếng là người hiền lành, kính trên nhường dưới, chưa đến thời khắc mấu chốt thì chưa bộc lộ sự cứng rắn. Trong tộc, hễ ai có vấn đề gì khó giải quyến đều tìm đến anh, nhờ anh khơi thông. Đột nhiên lúc này anh lại tuyệt tình trở mặt với cha mình, khiến các nguyên lão đều sững sờ, cho rằng sự ngỗ nghịch bất hiếu này chưa bao giờ có. Càng nhiều người nói, Hạ Lan dễ dàng nảy sinh tình cảm với con người một cách bừa bãi như vậy, là do huyết thống của anh có vấn đề, anh ta căn bản không xứng trở thành người lãnh đạo của toàn tộc. Điều đó hiển nhiên khiến Thanh Mộc tiên sinh nổi giận, đã hạ lệnh giam cầm anh ấy một trăm năm, nhưng sau đó lại đổi thành lệnh trục xuất ra khỏi tộc. Thế là cha con họ có hơn hai trăm năm không gặp mặt. Đến khi gặp lại, thế lực của Hạ Lan ở miền nam đã hùng mạnh, đủ vây đủ cánh. Nên mới có cuộc “chân vĩnh chi loạn” kéo dài đến ba năm.”
– “Chân vĩnh chi loạn? Kiểu giống như chiến tranh ấy ạ?” – Bì Bì hỏi, – “Tu hành của Hạ Lan quá ngắn, sao có thể địch lại cha anh ấy được?”
– “Chiến tranh của chúng tôi không phải cảnh hàng nghìn hàng vạn người cầm vũ khí ra chiến trường chém giết nhau. Trong thế giới hồ ly, chiến tranh chỉ diễn ra giữa các thủ lĩnh. Lấy ví dụ, nếu bộ tộc A muốn tấn công bộ tộc B, chỉ cần hai thủ lĩnh của hai bộ tộc khiêu chiến với nhau là được. Thế nên thủ lĩnh của chúng tôi không cần tự kiếm ăn, nhưng luôn có được thức ăn tốt nhất. Dù cả tộc chết đói, phần thức ăn cuối cùng cũng phải dâng lên cho ông ấy. Nhiệm vụ trọng yếu nhất của thủ lĩnh chính là nhận lời thách đấu với kẻ khác, đánh thắng họ, đảm bảo cho sự an toàn và lãnh thổ của cả tộc, đây chính là chiến tranh trong nhận thức của chúng tôi.”
– “Nhưng, chẳng phải Hạ Lan đã bị trục xuất rồi ư? Sao địa vị trong tộc của anh ấy không hề mất đi? Dựa vào đâu mà hiệu triệu người khác?” – Bì Bì hỏi.
– “Ngay khi Hạ Lan vừa sinh ra, Thanh Mộc tiên sinh đã lập đàn cầu trời, công bố vị trí người kế nhiệm của anh ấy. Đây là lời cam kết với trời, cải danh đổi mệnh sẽ bị trời trừng phạt. Ngoài ra, chức vị Tế ti là chức vị chung thân, suốt đời không thể thay đổi được.” – Tô Mi nhấp một ngụm rượu, tiếp tục kể, – “Năm cuối cùng của Chân vĩnh chi loạn, trận chiến giữa cha con họ đến giai đoạn căng thẳng nhất. Thật ra hầu hết thời gian, Hạ Lan đều bị vây khốn vào thế bất lợi, luôn bị cha anh phái sát thủ truy đuổi rất gắt gao, bị thương rất nhiều lần, có mấy lần suýt mất mạng. Nhưng trong trận chiến cuối cùng đó, Hạ Lan lẻn vào huyệt động của ông ấy, phát động đợt tập kích đêm. Thanh Mộc tiên sinh bị thương nặng, bị anh ấy bắt giữ. Dường như Hạ Lan đã nắm được điểm yếu của cha mình. Ba ngày sau đó, cha con họ đạt thành hiệp nghị: họ chia hai miền Nam – Bắc để trị. Lấy vĩ độ 30 độ B làm ranh giới, từ đó về phía Bắc là địa bàn của Thanh Mộc tiên sinh; từ 30 độ B về phía Nam là địa bàn của Hạ Lan tiên sinh. Ông ấy giữ lại mọi quyền hành xử lý những công vụ quan trọng trong tộc và quyền thừa kế đã ban ra trước đó.”
– “Thế nên, ” – Bì Bì hỏi, – “Cha con họ không bao giờ gặp lại nhau, cũng như nói chuyện với nhau?”
Cô cảm thấy chiến tranh của tộc Hồ sao mà bi đát quá. Cha con lại đi đấu đá nhau, tập kích nhau, tranh đoạt lãnh thổ của nhau, phân chia phạm vi thế lực của nhau, đây chẳng phải là thế giới ngầm sao? Chẳng phải cũng giống với đám người bang đen bang đỏ ở bến Thượng Hải sao?
– “Không gặp. Mấy trăm năm nay đều chưa gặp.” – Tô Mi xăm xoi mấy móng tay xinh đẹp của mình, – “Nghe người ta nói, Thanh Mộc tiên sinh đã hoàn toàn thất vọng về Hạ Lan, hận thù giữa họ đã phát triển đến mức căm ghét nhau, coi nhau như nước với lửa. Sau thời kỳ Chân Vĩnh, Thanh Mộc tiên sinh đã dốc sức bồi dưỡng ình một đệ tử – tên là Triệu Tùng, đặc biệt còn lập ra chức Tả Tế ti ban cho hắn ta, chuyển cho hắn ta không ít quyền lực, hòng chống đối với Hạ Lan.”
Bì Bì cúi đầu trầm tư, im lặng hồi lâu. Chính trị trong tộc Hồ phức tạp quá nhỉ. Cũng chẳng khác mấy so với nền lịch sử lâu đời của loài người, – đều không phải thể loại mà một kẻ tầm thường như cô có thể trong nhất thời là tỏ tường được.
Tô Mi nhìn cô đầy thú vị, một lúc sau đột nhiên hỏi:
– “Bì Bì này, em đến từ vùng núi nào?”
– “Em … em là dân bản địa.”
– “Không thể nào,” – Tô Mi chau mày, – “Từ vĩ độ 30 về phía Nam chỉ có hồ tiên sinh sống, không có hồ ly.”
Bì Bì đành thành thật thú nhận:
– “Em không phải hồ ly.”
– “Em ….” – Tô Mi đã tròn miệng thành chữ O, như chưa tin vào tai mình hỏi – “Em không phải hồ ly?”
– “Không phải.”
– “Nhưng Hạ Lan đã cho em biết thân phận thật sự của anh ấy?”
– “Ưm … anh ấy không nên cho em biết sao?”
Tô Mi nhìn thẳng vào Bì Bì với một vẻ mặt quái dị, muốn nói gì lại thôi.
– “Em nghĩ là vì anh ấy coi trọng lá gan của em,” – Bì Bì nói, – “Em có bát tự thuần dương.”
Tô Mi bắt đầu sửa sang lại cái túi nhỏ của mình, vừa thu dọn vừa cười mỉa mai:
– “Có vẻ như Hạ Lan che giấu em rất tốt, dựa vào mùi thì thật sự không nhận ra.”
– “Anh ấy rất thẳng thắn với em, chưa bao giờ cố ý giấu giếm điều gì.” – Bì Bì thấy cô ấy hơi bất an, vội tìm lời xoa dịu, – “Vả lại, rủi có chuyện gì không may bất ngờ xảy ra, em rất sẵn lòng hiến gan mình cho anh ấy.”
Trên gương mặt của Tô Mi lộ vẻ xấu hổ hơn, cô ấy ấp úng một hồi, nói:
– “Những lời chị nói ban nãy … Em cứ coi như là nghe đồn đi. Thật ra, chuyện của Hạ Lan chúng tôi biết rất ít. Ngoài ‘Chân vĩnh chi loạn’ chấn động một thời, hầu như chúng tôi chẳng biết gì thêm cả.” – Cô ấy ngẫm nghĩ một lúc, lại nói, – “Có điều, chị không tin anh ấy coi trọng thứ gì trên người em.”
– “Vậy sao?” – Bì Bì chớp chớp làn mi.
Tô Mi đứng lên, lấy một chiếc khăn choàng màu tím vắt trên lưng ghế choàng lên cổ. Bì Bì suýt ngất vì bị làn hương trên người cô ấy phả vào. Cô ấy uống một hơi hết phần rượu dư trong ly, nửa cười nửa không nói:
– “Tế ti đại nhân không bao giờ gượng ép bất cứ ai. Đừng nói anh ấy coi trọng ai. Người nào được anh ấy coi trọng đều cảm thấy rất vinh hạnh. Chết chín lần vì anh cũng không hề thấy hối tiếc, huống hồ chỉ là một lá gan nhỏ bé?”
Mặt Bì Bì đầy hắc tuyến, trong lòng không chịu nổi thầm lẩm bẩm, vị đại tiên ăn thịt người này có sức hấp dẫn vậy sao? Sao cô nhìn hoài không thấy nhỉ …
– “Mi Mi tỷ, cho em hỏi một câu cuối,” – Bì Bì đứng lên đi sang, – “Chị có thể cho em xin số điện thoại không?”
Sau khi Tô Mi đi, Bì Bì cũng chuồn ra khỏi sàn nhảy. Đầu tóc giả không thoát nhiệt tốt, mà đầu toát mồ hôi thì sẽ rất ngứa.
Bì Bì gỡ nó xuống, đội một chiếc mũ bằng vải bông lên, để cho gió lạnh trên phố thổi vào, rất dễ chịu.
Di động reo lên, dãy số hiện trên màn hình là của Bội Bội.
– “Bì Bì, cậu đang ở đâu?”
– “Tớ đang ở ngoài đường…”
– “Chiều hôm nay, tớ đến phỏng vấn ở đại học C, gặp phải vị giáo sư Chu của cậu.”
Giáo sư Chu chính là thầy hướng dẫn thạc sĩ Bì Bì định đăng ký năm nay. Giống như phần lớn sinh viên, ba tháng trước Bì Bì từng mang theo hai cây thuốc và hai bình rượu đến ra mắt thầy. Không phải muốn qua cửa của ông ấy, mà vì nghe các thí sinh dự thi có kinh nghiệm nói, trước khi thi nghiên cứu, tốt nhất nên thử gặp thầy hướng dẫn, đem lại ấn tượng tốt cho nhau. Nếu có thể nhân cơ hội đó, moi được chút giới hạn đề thi, vậy thì còn gì tốt hơn. Theo thông tin truyền ra, vị giáo sư Chu này năm nay chỉ nhận hai sinh viên, nhưng số sinh viên đăng ký đến cả trăm. Quá nửa số đó là các sinh viên tốt nghiệp khóa này của khoa trong trường. Thông tin truyền đi rất có sức hút. Giáo sư Chu ôm một con mèo Ba Tư, tiếp Bì Bì trong thư phòng của mình. Hai người chào hỏi qua loa, chưa đến mười phút đã tiễn khách. Bì Bì tự thấy khâu ăn nói của mình chưa ổn, một tháng trước, lại đến viếng thăm lần nữa. Lần này cô đã có sự chuẩn bị rồi mới đến, mang theo mấy bản tin đã được đăng trên báo Tỉnh của mình cho ông ấy xem, còn nói sơ qua về hiện tượng những tin tức xáo rỗng được đăng gần đây. Lúc này, trên gương mặt của người thầy giáo già mới lộ ra chút tươi cười. Giáo sư Chu rất thích thú với những tin tức về đơn vị công tác của cô, xem các bài viết đã được đăng của cô, cảm thấy rất có nền tảng. Lại nghe cô nói, đây là lần thi thứ hai, điểm thi lần đầu cũng không thấp, rất thích sự cố chấp này của cô. Lúc ấy, Bì Bì mới nhẹ lòng đi phần nào.
Bì Bì “Ồ” lên một tiếng. Bội Bội là một người rất thẳng thắn, có việc gấp mới vội gọi cho cô. Nếu cô ấy đã nhắc đến, nhất định có chuyện gì đó đã xảy ra.
– “Chủ nhiệm Bùi đi chung với tớ là học trò nhiều năm về trước của ông ấy. Tớ nhờ anh ấy khéo léo nhắc đến tên cậu, rằng cậu là một người bà con xa của anh ta.”
– “Cám ơn, cám ơn … nhưng tớ không biết vị Chủ nhiệm họ Bùi đó.”
Bì Bì rất xúc động. Bạn bè mãi là bạn bè, Bội Bội và Tiểu Cúc lúc nào cũng đặt cô trong lòng.
– “Biết hay không không phải vấn đề quan trọng, quan trọng là vị thầy giáo già họ Chu này đột nhiên hỏi về tình trạng thể chất của cậu.”
Bì Bì biến sắc:
– “Tình trạng … thể chất? Thể chất tớ không có tình trạng gì cả mà.”
– “Ông ấy hỏi sao cậu luôn để đầu trọc? Vì tin Phật, hay bị bệnh gì? … Ông ấy còn nói báo chí là cơ quan ngôn luận của đất nước, phóng viên phải có niềm tin chính trị mạnh mẽ và độ nhạy cảm cao. Hơn thế nữa, làm báo còn là lao động chân tay, cơ thể không khỏe mạnh, không linh động trong di chuyển, làm sao đến nơi cập nhật tin tức kịp thời được?”
Bì Bì trợn mắt há hốc mồm, nhất thời căn thẳng đến độ suýt ngất đi luôn.
Không nghĩ tình hình lại nghiêm trọng đến vậy. Lúc trước, chỉ vì nghĩ rằng, đến chào bậc trưởng giả thì phải lấy sự chân thành mà đến gặp, do đó không đội tóc giả, chỉ đội một chiếc mũ mềm. Rất dễ nhận ra cô bị trọc đầu, cô cứ tưởng lão tiên sinh sẽ không để ý.
– “Đó không phải … không phải là do tớ bị viêm da sao? Mãi mà chẳng tốt lên được. Tớ cũng sốt ruột lắm đây nè.”
– “Bì Bì, cậu mau nghĩ cách đi. Vị giáo sư già này không phải người cố chấp bình thường đâu. Lý do tại sao các sinh viên của ông ấy người nào cũng lợi hại? Bởi ông ấy lựa chọn rất lợi hại! Nghe lão Bùi nói, ông ấy vốn không thích chọn sinh viên nữ, vì vợ ông ấy trước đây chính là sinh viên của ông ấy, vô cùng lợi hại. – Không phải trông mặt mà bắt hình dong chứ, nếu trong lòng ông ấy còn ác cảm, điểm số của cậu lại lúc lên lúc xuống, vậy thì rắc rối to rồi.”
Bì Bì đang bước đi, bên cạnh có một bồn hoa, bèn ngồi xuống:
– “Vậy tớ phải làm gì bây giờ?”
– “Mau trị bệnh viêm da, chỉ cần để tóc dài ra một chút rồi đến gặp ông ấy, giải thích mọi thứ của cậu đều bình thường là được. Có cần tớ giới thiệu bác sĩ cho cậu không?”
– “Không cần đâu. Tớ … tớ tự có cách.”
Cúp máy, đứng ngẩn trên phố một lúc, Bì Bì dứt khoát quyết định, đi bộ đến cửa hàng hoa.
Thu về, khí hậu các thành phố ở miền nam đã ấm áp hơn, hoa trong chợ hoa rộ ràng khoe sắc đến hoa cả mắt.
Cô vội vàng dạo một vòng xung quanh, kiến thức về hoa của cô rất hạn chế, lại không tìm được loại hoa muốn tìm, bèn dừng lại một cửa hàng hỏi thăm ông chủ:
– “Cho hỏi, cửa hàng của chú có bán hoa mẫu đơn không?”
– “Có.”
Bác nông dân bán hoa đang dùng kéo tỉa một bó hồng, hơi ngẩng đầu, tuôn ra một chữ, sau đó cúi xuống lại, tay chuyển động thoăn thoắt, như thể đang rất vội vàng.
– “Không phải mẫu đơn tháng tư mới nở sao ạ?”
– “Trồng nhà kính.”
– “Có dùng phân hóa học không?”
Ông ấy chỉ lên tấm biển hiệu màu xanh lá:
– “Trăm phần trăm là hoa xanh sạch.”
– “Xin cho cháu mười bông.”
– “Màu gì?”
– “… Trắng có không?”
– “Hai trăm đồng.”
– “Hai trăm đồng ? !!!
Đắt dữ vậy! Chẳng phải chỉ là vài bông hoa thôi sao? Bì Bì thầm hít sâu một hơi, tiến vào sạp kỳ kèo với ông chủ, tìm cách hòng để được giảm giá, chỉ mười bông thôi mà tính lời làm gì. Ông chủ lắc đầu khinh thường:
– “Tôi ra giá đó là giá thực.”
– “Cháu … cháu chỉ mang có một trăm năm mười đồng.”
– “Cô có thể mua màu đỏ. Mẫu đơn màu đỏ rẻ hơn.” – Ông ấy khuyên.
– “Dạ cho hỏi … màu đỏ và màu trắng, loại nào thơm ngon hơn ạ?”
– “Đều là mẫu đơn, mỗi loại một mùi.” Ông chủ liếc sang cô một cái.
– “Cháu muốn nói … cháu muốn nói đến lúc ăn ấy.”
Ông chủ càng nhìn cô quái lạ hơn, nhưng vẫn đáp lại cô bằng thái độ chuyên nghiệp:
– “Từ Hy thái hậu thích ăn mẫu đơn trắng, nghe nói mùi vị rất ngọt.”
– “Xin cho cháu bảy bông mẫu đơn trắng đi.”
Hết cách rồi, đành giao tiền ra thôi. Cô chọn bảy bông mẫu đơn vừa chớm, ngâm ở nhà một đêm, sáng sớm thức dậy là vừa hay nở rộ. Tìm mọi cách giữ cho hương hoa thật ngọt ngào, tươi mới, như thể đang nâng niu một pho tượng Phật trong tay. Trên chuyến tàu điện ngầm buổi sớm, vì hoa cô phải chen chúc sau cùng, cửa kính của toa tàu vừa hay khép lại ngay sau lưng cô. Có mấy người đàn ông lấn cô, cô gồng mình chống lại, nhưng dù sao hơi thở của con người cũng không trong lành. Bước ra khỏi tàu điện ngầm, người tiều tụy, hoa cũng héo rũ đi ba phần, vài cánh hoa bị lật lên. Bì Bì đành phải vào nhà vệ sinh, lấy ít nước vẫy lên hoa. Xe buýt ngược lại không đông lắm, vì mấy biệt thự ở đây, hầu như nhà nào cũng có xe hơi riêng. Vừa xuống xe, một chị béo chen ra trước cô, tay vung lên một cái, thế là rụng mất một bông, chưa kịp nhặt lên, đã bị người khác dẫm ột dẫm.
Đến khi đến được số 56 phố Nhàn Đình, chỉ còn lại sáu bông.
Sáu bông cũng được thôi. Lục lục đại thuận.
Bì Bì không nhớ rõ lắm cảnh tượng khi lần đầu tiên mình đến đây một năm trước. Dù rằng, rất nhiều chuyện xảy ra khiến cô còn kinh sợ đến giờ. Vẫn là tứ hợp viện yên tĩnh, cánh cổng sơn son cổ xưa, trời lặng gió, có thể thấy được những đốm gỉ trên chiếc chuông gió sắt. Một gốc Bách xanh biếc vươn lên che đi nửa mái đình. Có một điều khác biệt, đó là cánh cửa không khóa. Hôm nay chủ nhân có nhà.
Nhìn một vòng xung quanh, không tìm thấy chuông, cô đành vỗ nhẹ lên vòng đồng trên cánh cửa.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng bước chân. Ngay sau đó cánh cửa được mở ra.
Một mùi hương quen thuộc ập đến, cô xem bó hoa như tấm chắn, đem chúng che trước ngực, cất lời:
– “Chào.”
Mấy tháng không gặp, khuôn mặt Hạ Lan Tĩnh Đình hơi hốc hác, chiếc sơ mi đen khiến cho thân hình càng thêm cao gầy, rắn rỏi. Anh không đeo kính, khuôn mặt thật đẹp, đôi mắt đen trống rỗng vô định, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, hệt như không nhận ra người đứng trước mặt mình là ai.
– “Là em, Quan Bì Bì.” – Cô bổ sung thêm.
Anh gật đầu, mặt lộ vẻ hơi kiêu ngạo.
Ồ, Tế ti đại nhân vẫn còn đang giận….
Thật ra thì, kiêu ngạo vốn là một trong những tính cách của Hạ Lan Tĩnh Đình. Bì Bì cảm thấy, trên mặt anh không ít thì nhiều vẫn luôn chưng ra cái vẻ cao ngạo, ngông nghênh. Khi giao tiếp với người khác, lúc nào cũng dè dặt, nghiêm túc, lãnh đạm, khi nói về công việc lại càng thận trọng kín đáo, đầy bí ẩn. So với vị anh hùng giàu tình cảm trong câu chuyện của Tô Mi quả là một trời một vực.
Thấy anh hồi lâu không lên tiếng, Bì Bì đành dụ dỗ tiếp:
– “Dạo này khỏe không? Xin lỗi vì công việc của em xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, em … em đổi việc … mọi thứ đều mới mẻ … cần phải có thời gian làm quen … vì vậy không thể liên lạc với anh.”
Bì Bì định thêm vào một câu nữa – “Kỳ thật em rất nhớ anh”. Nhưng thấy buồn nôn quá, đành xóa ngay ra khỏi đầu.
– “Em mang theo hoa?” – Anh hỏi.
Cô vội ấn bó hoa vào tay anh:
– “Mẫu đơn trắng đó, thích không?”
Mắt anh khẽ động, thái độ hơi nghi ngờ:
– “Em … tặng hoa cho anh?”
– “Không … không được sao?”
Cô bị khí thế hùng hổ của anh đàn áp, bắt đầu căng thẳng, nói chuyện cũng nói cà lăm.
– “Anh.. anh không thích sao? Chẳng phải anh nói muốn biết trông mẫu đơn nở rộ dưới ánh mặt trời thế nào sao?”
Mặc kệ anh có nhìn thấy hay không, cô chỉ lên trời, rồi chỉ vào hoa:
– “Hiện giờ, trên đầu có mặt trời chói chang, mẫu đơn cũng đã rộ ràng, nào, chính là trông như thế này, anh cảm nhận đi.”
Anh nhẹ nhàng ngắt xuống một cánh hoa, dùng tay mân mê, bỏ vào miệng từ từ thưởng thức.
– “Mùi vị ngon không?”
– “Rất ngon.” Anh đáp.
– “Hạ Lan, anh có thể trả lại mái tóc cho em không?” – Cô khẩn thiết nói.