Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em

Chương 26: Bộ Tộc Kỳ Lạ


Bạn đang đọc Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em – Chương 26: Bộ Tộc Kỳ Lạ

Edit: ♥Tiên♥ Nguồn: tientit.wordpress /
Cô vẫn ngồi im không nhúc nhích, toát đầy mồ hôi.
“Bì Bì thắt dây an toàn..”
“Hạ Lan …” Cô bất thình lình ngắt lời anh, “Vừa rồi anh xuống dưới đã làm gì?”──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────

Sau khi chiếc xe rẽ vào đường cao tốc thì lập tức tăng tốc độ.
Mặc dù Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn thường lái rất nhanh, nhưng theo Bì Bì thấy, lần này anh tăng tốc vì anh đang tức giận. Bởi vậy cô ngồi bên cạnh với trạng thái cực kỳ căng thẳng, nhìn ánh đèn hai bên đường trôi ngược về phía sau, ánh sáng và bóng đổ thi nhau ập vào cửa kính xe như mưa trút.
Đây là con đường cao tốc mới xây, hôm làm lễ khánh thành tòa soạn còn cử phóng viên đến lấy tin. Bì Bì cứ cảm thấy đoạn đường này quen quen, tựa như trước đây chính mình đã từng đến, nhất là dòng sông cùng với hàng thùy dương chạy dọc theo bên đường, thêm mấy cái ống khói của những nhà máy trước mặt nữa.
Không biết là hương trên người của Tu Nhàn còn lưu lại hay là do được xịt nước hoa, mà trong xe dậy lên một mùi thơm ngào ngạt. Thật ra mùi hương này không quá nồng, vì có cả mùi gỗ thông len lỏi, nhưng chẳng hiểu sao Bì Bì lại thấy chóng mặt khi ngửi được nó. Cô lén nhìn qua Hạ Lan Tĩnh Đình, anh rất chuyên tâm lái xe, nãy giờ không hề nói chuyện.
Có lẽ cô đã làm anh bực rồi. Bì Bì thầm nghĩ, không đếm xỉa đến lời dặn dò của Tế ti đại nhân mà đòi ăn những món ăn trên chiếc bàn đó, Tế ti có thể không giận sao? Nhưng Tế ti đại nhân có một chuyện không biết, Bì Bì bị bệnh tụt huyết áp, một khi đã đói rồi là sẽ liều mình ăn mọi thứ, thức ăn màu sắc mùi vị gì cũng được, nên Bì cho rằng sự “khiếm nhã” vừa rồi của mình có thể tha thứ được.
Song, Tế ti đại nhân không thèm để ý đến cô tận mười lăm phút, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Lúc này, Bì Bì đột nhiên lên tiếng: “Thật ra em đã từng tới đây.”
Hạ Lan Tĩnh Đình hơi nghiêng đầu, có vẻ như đang lắng nghe.
“Nhà của Tân Tiểu Cúc ở gần đây.”
Đây hiển nhiên không phải câu trả lời mà anh mong đợi, đầu lại nghiêng trở về, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Lại một lúc nữa trôi qua, thấy Bì Bì không nói gì thêm, cuối cùng anh mở miệng hỏi: “Tân Tiểu Cúc là ai?”
“Một người bạn tốt của em và cũng là bạn thời trung học.” Bì Bì chỉ về phía một bãi tha ma bên kia bờ sông. “Cuộc đời Tân Tiểu Cúc luôn gặp phải xui xẻo vì cô ấy sống ở nơi có phong thủy không tốt: Trước mặt là nhà hỏa táng, bên trái là mộ liệt sĩ, bên phải là cửa hàng bán vòng hoa. Đối diện con sông này là khu an táng liệt sĩ. Các Liệt sĩ sau giải phóng mới được chôn cất ở đây. Trước kia nơi này là nghĩa địa chôn cất những phạm nhân bị tử hình.”
Đôi mắt của Hạ Lan Tĩnh Đình vụt lóe lên, anh “Ừ” một tiếng.
“Bữa cơm lúc nãy, tại sao anh không cho em ăn?” Bì Bì hỏi.
“Không phải đã nói rồi sao? Em không thể ăn thịt rắn.”

“Đừng gạt em, đó chắc chắn không phải thịt rắn. Có thể nào là thịt người không?” Bì Bì cho rằng những lời này thật ý vị, cô mở miệng cười gượng, nhưng lòng ngập tràn muộn phiền, đến cười cũng cười không nổi.
Giọng nói không nóng không lạnh của Hạ Lan Tĩnh Đình đưa đến: “Tộc hồ của bọn anh có rất nhiều phân tộc nhỏ, từng phân tộc đều có những tập quán ăn uống riêng.”
Bì Bì gật đầu: “Ví dụ như buổi party tối hôm đó, rất nhiều người thích ăn thịt gà à.”
“Đây là đại đa số. Họ là những người rất hòa nhã, luôn tập trung tinh thần vào việc tu luyện, không màng đến thế sự đua tranh. Giống như những chú ong thợ trong tổ ong vậy.”
“Ý anh là họ chịu trách nhiệm đi thu thập nguyên khí để cung cấp ột số người khác sao? – phân biệt đẳng cấp xã hội quá đấy.”
“Không phải thế.” Hạ Lan Tĩnh Đình quay lại nhìn cô, rất ngạc nhiên bởi sự mẩn cảm với vấn đề đẳng cấp của cô, – “Ý anh là, họ không có khả năng sinh con. Họ chỉ có thể tìm hoan mua vui, nhưng họ không thể sinh con.”
“Phụ nữ cũng không thể ư?”
“Nam nữ đều không thể.”
“Thế … ” ra là vậy à. Trong lòng Bì Bì bắt đầu bồn chồn, “Hạ lan, anh cũng là ong thợ ư?”
Trên môi anh lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Em mong anh thế nào, phải hay không?”
“Ừ thì …” Bì Bì ừ thì cả buổi cũng không có câu trả lời, đành phải nhìn ra ngoài cửa xe cười ngây ngô.
“Đối với bọn anh mà nói, tình yêu không phải chỉ vì sinh con đẻ cái. Giữa hai người dù rằng có con cái hay không đều có thể có tình yêu.”
Đạo lý này ai mà chẳng hiểu chứ. Bì Bì u sầu nói: “Nói vậy, anh là ong thợ?”
Hạ Lan Tĩnh Đình không trả lời: “Tu Nhàn và Khoan Vĩnh không phải. Trong tộc Hồ của anh, họ thuộc bộ tộc ăn thịt rất hung mãnh, nhưng họ không ăn thức ăn sống. Để dễ hiểu, anh sẽ tạm gọi họ là tộc ăn thi.”
“Nói cách khác, họ ăn động vật đã chết.” Bì Bì thấy điều này cũng không khó hiểu lắm, “loài người chúng em cũng ăn mà. Cửa hàng gà rán KFC ngày nào cũng bán gà chiên đó chẳng phải sao? Không có gì lạ lắm.”
Hạ Lan Tĩnh Đình tần ngần hồi lâu mới đáp: “Em hiểu được là tốt rồi.”
“Thế nên tố chất cơ thể họ và đại đa số những hồ tiên khác không giống nhau, năng lực sinh sản của họ rất mạnh mẽ?”
“Bọn anh gọi là WO.” Hạ Lan Tĩnh Đình nhìn ánh đèn đường phía xa, tiếng nói phần nào như có như không, “Họ chỉ có một cơ thể với một cơ quan sinh sản, không có các cơ quan khác.”
Bì Bì nhìn anh đầy sửng sốt, ngỡ rằng anh đang sử dụng phép ẩn dụ, chủ đề này càng nói càng trở nên trừu tượng quá rồi đấy.
“Lẽ nào ngay cả tim phổi và dạ dày họ cũng không có luôn sao? Thế thì, họ thở như thế nào, tiêu hóa thức ăn như thế nào?”

“Bì Bì, chào mừng em đến với thế giới của hồ ly.” Anh bình thản điều khiển vô lăng, “Nếu em tưởng tượng ra cơ thể của bọn anh như một hệ thống có tổ chức, căn bản em đã đi sai hướng rồi.”
“Nhưng mà, một cơ thể trống rỗng hư vô như vậy có thể sinh sản với số lượng lớn được ư?”
Hạ Lan Tĩnh Đình bỗng mỉm cười.
“Anh cười gì vậy?”
“Em không hiểu hư vô.” Anh nói, “Sinh sôi nảy nở vốn là quá trình từ không đến có. Chính vì thứ gì cũng không có nên mới có thể không ngừng sinh ra có.”
“Nếu cơ thể không có gì cả, nó làm sao đảm bảo rằng thứ nó sinh ra sẽ giống với bản nguyên vốn có của nó chứ?”
“Không đảm bảo được. Đôi khi họ sẽ sinh ra đúng với bản gốc ban đầu, đôi khi sẽ xuất hiện loài mới hoàn toàn khác. Nhưng cùng với sự lạm dụng và sự xuống cấp của môi trường, đời sau được sinh ra càng ngày càng ít giống loài mới. Trên thực tế, khi mọi người nhận ra những hồ ly thuần chủng không thể sinh ra loài mới, một số người đã lo rằng đây là biểu hiện cho sự suy vong của loài hồ ly. Anh là một trong những người này. Trong khi một số khác lại cho rằng điều kiện tiên quyết của sinh tồn là sinh sôi. Hay nói cách khác, thế giới này cần có đủ số lượng hồ ly chứ không phải hồ tiên. Bởi vì sinh sôi là vấn đề tối kỵ trong tu hành, trừ phi anh là hồ ly thuần chủng. Trăm nghìn năm qua, những hồ ly như bọn anh luôn xem việc trường sinh và tu luyện thành người là khát vọng tối cao của mình. Bọn anh khát khao muốn biến thành người. Hiện giờ, những giấc mơ như vậy đã giảm đi khá nhiều. Vì có người cho rằng bọn anh nên từ bỏ tu hành, từ bỏ việc mô phỏng theo hình hài con người. Tuổi thọ của một hồ ly là mười hai năm, sống hết mười hai năm thì nên thuận theo tự nhiên mà chết đi. Mục tiêu sinh tồn cao nhất chính là sinh sôi nảy nở và mở rộng phạm vi và không gian sinh sống.
Bì Bì nhớ đến cuộc trò chuyện trong nhà hàng khi nãy: “Đó là lý do có người mới hạ lệnh không phê chuẩn bất kỳ đơn xin tu tiên nào.”
“Đúng vậy.”
“Triệu Tùng là ai?” Bì Bì chợt hỏi.
“Ông ta là đồ đệ của Hạ Lan Sương. Trong tộc có tất cả hai quan Tế ti, Tả Tế ti và Hữa Tế ti. Ông ta là Tả Tế ti.”
“Anh là Hữu Tế ti?”
Hạ Lan Tĩnh Đình gật đầu.
Có vẻ như thế giới chính trị trong tộc Hồ cũng phức tạp thật. Nhưng Bì Bì chỉ quan tâm một vấn đề duy nhất:
“Vậy rốt cuộc thì anh có phải ong thợ không?”
“Bọn anh không thể cùng con người sinh con.”
“Anh là nửa người nửa hồ ly phải không?”
“Thế nên anh là một người mù.”
“Vậy… ừm… trên người anh, phần người nhiều hơn hay phần hồ ly nhiều hơn?”

“Điều này rất quan trọng với em ư?”
“Em chỉ muốn hiểu thêm về anh thôi.”
“Trừ việc anh trông giống một người đàn ông – như những hồ tiên khác, anh không có bất cứ phần nào là người. Anh là một con cáo chân chính.”
“Anh muốn nói … muốn nói đến… những loài lông mao dài, nuôi thả trong “Thế giới động vật”?
“Ừ”
Vấn đề này thật đáng phải nghiền ngẫm, thế là Bì Bì liền im lặng đăm chiêu.
Một lúc lâu sau vẫn không nói lời nào, Hạ Lan Tĩnh Đình liền xoa đầu cô: “Sao thế, bạn Bì Bì, bạn sợ rồi ư?”
“Chuyện này có gì mà sợ? Không Tử có nói, anh em bốn bể một nhà.” Bì Bì rất hào sảng rất đàn ông vỗ vai anh, “Em tuyệt không sợ, ít nhất anh chưa từng khiến em phải sợ.”
Lời còn chưa dứt, chiếc xe bỗng bị chấn động mạnh, rồi đột nhiên giảm tốc, hơn nữa còn nhanh chóng đổi hướng vào lề đường.
Bì Bì thò đầu nhìn ra ngoài xe, phát hiện ra phía sau có một chiếc xe jeep việt dã màu trắng đang bám theo họ, lại không có mảy may chút ý định giảm tốc độ nào, nếu Hạ Lan Tĩnh Đình không phản ứng nhanh thì đã xảy ra tai nạn rồi. Ngay trong khoảnh khắc họ đổi làn xe, chiếc xe nọ đã lao qua mặt như một viên đạn, nhanh chóng mất hút.
“Trời ạ!” Bì Bì sợ đến độ toát cả mồ hôi, “Lái xe này muốn làm gì thế, có phải bị say rượu rồi không?”
“Chắc vậy”, Sau khi tránh được nó, Hạ Lan Tĩnh Đình bèn tăng tốc đuổi theo, “Lúc nãy tốc độ của anh đã lên đến một trăm tám, anh ta còn phóng nhanh hơn anh.”
Họ dần dần bắt kịp chiếc xe jeep đó. Hạ Lan Tĩnh Đình cẩn thận giữ một khoảng cách với nó. Người tài xế quả là đã uống say, liên tục lấn làn đường để vượt qua xe khác, đâm vào mấy thùng nước, rồi lao vào hàng rào an toàn bên đường trong vài giây, va chạm làm toẹt ra mấy tia lửa sáng chói.
“Xem chừng sắp xảy ra tai nạn.” Nhìn cảnh tượng truy đuổi này hệt như trong mấy phim hành động khiến tim Bì Bì đập thình thịch. Chưa quá hai giây sau, bỗng nghe “Ầm” một tiếng, chiếc xe nọ quả nhiên mất kiểm soát văng ra xa, chiếc xe lăn vài vòng trên không rồi bổ nhào xuống, bay qua lan can, biến mất trong tầm mắt của họ.
“Hỏng rồi! Chắc chắn đã xảy ra tai nạn chết người!”
Phản ứng đầu tiên của Bì Bì chính là tìm di động bấm gọi 110. Nhưng đường dây lại đang bận, vội quay sang nói với Hạ Lan Tĩnh Đình: “Mau dừng xe lại, chúng ta xuống xem có thể cứu được không.”
Xe họ lập tức dừng lại nơi đã xảy ra tai nạn.
Bốn bề im lìm, không có chiếc xe nào chạy qua. Hạ Lan Tĩnh Đình tắt đèn xe, nói: “Em tiếp tục báo cảnh sát, anh xuống dưới xem xem.”
Sau hàng rào an toàn là một sườn dốc dẫn đến một mương cỏ rất dốc. Bì Bì ra khỏi xe, nhìn xuống phía mương cỏ, chỉ thấy một màu đen tối om không nhìn thấy gì khác.
Bì Bì đi sang trái hai bước, bỗng giẫm lên một cái gì đó mềm mềm. Vừ bình tĩnh nhìn lại, xem mình đã giẫm lên thứ gì, chỉ thấy một đống máu thịt lẫn lộn trông rất đáng sợ, bèn hét lên, bất chấp tất cả ôm chặt lấy cổ của Hạ Lan Tĩnh Đình, đồng thời đưa tay chỉ lên mặt đất nhưng không nói nên lời.
“Hạ Lan, đó … đó là thứ gì?”
Hạ Lan Tĩnh Đình nhìn thoáng qua, không trả lời, dìu cô trở lại xe, đóng cửa xe lại và nói, “Tài xế say rượu, với tốc độ này, chắc chắn không thể cứu được nữa. Anh đi xem thử, em ngồi đây chờ.”
“Vậy anh đi nhanh rồi về được không?” Bì Bì thấy bốn bề đều âm u tĩnh mịch, run run nói.

Cô ngồi trong xe điên cuồng bấm di động gọi, vài phút sau cuối cùng chuông cũng reo, liền lắp ba lắp bắp tường thuật lại những chuyện xảy ra. Thế nhưng cô không biết đây là nơi nào, chỉ biết đây là đường cao tốc số hai linh bảy, phía Tây thành phố, gần khu nghĩa trang liệt sĩ huyện Vĩnh Hòa. Nhân viên trả lời điện thoại bảo sẽ lập tức điều xe cấp cứu đến, xong liền dập máy.
Thật ra địa điểm xảy ra tai nạn rất dễ tìm. Trên đường cái quang xuất hiện một đống hỗn độn, mảnh thủy tinh vỡ văng ra đầy trên đất, bánh xe rơi ra còn thanh chắn bảo hộ bị đâm đến méo mó, trên đường còn vương vãi mấy dấu bánh xe phanh lại đen kịt.
Phải mất thật lâu, Bì Bì mới thấy Hạ Lan Tĩnh Đình từ dưới mương cỏ đi lên. Trở lại trong xe nhưng không nói lời nào.
“Tìm được tài xế không?”
“Tìm được rồi.” Anh bắt đầu khởi động ô tô.
Bì Bì vội giữ tay anh lại: “Đừng đi vội, em đã báo cảnh sát, nhân viên trả lời điện thoại nói đề nghị chúng ta ở lại hiện trường, họ cần lấy lời khai.”
“Người đã chết rồi. – Anh ta không thắt dây an toàn, cả người bị văng ra ngoài.” Hạ Lan Tĩnh Đình bỏ tay cô ra, “Em không trông thấy đó, cơ thể biến dạng phân năm xẻ bảy, chỉ còn là một đống bét nhè.”
“Chúng ta phải ở lại hỗ trợ cảnh sát điều tra.” Bì Bì nghiêm túc nhìn anh.
“Bì Bì.” Hạ Lan Tĩnh Đình lạnh lùng nói, “Anh không thích giao tiếp với cảnh sát.”
“Nhưng …”
Cô cảm thấy thái độ của Hạ Lan Tĩnh Đình rất kỳ lạ, không kiềm nỗi sự kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh. Trong xe không bật đèn chỉ có ánh đèn đường xuyên qua lớp cửa kính khúc xạ trên khuôn mặt anh.
Lòng Bì Bì đột nhiên chùng xuống, như chìm xuống tận địa ngục. Thoáng chốc, không khí trong xe dường như bị rút hết khiến người ta không thể thở được.
Bên khóe miệng Hạ Lan Tĩnh Đình có một vết máu nhạt.
“Này,” Cô nói, “Anh bị chảy máu ở đây, để em lau giúp anh.”
“Vậy sao?” Hạ Lan Tĩnh Đình quay ra nhìn qua kính xe, tiện tay lấy khăn giấy ướt ra lau vết máu đi.
Sau đó anh quay lại hỏi: “Bây giờ thì sạch chưa?”
“Rồi, sach sẽ.” Bì Bì mở to đôi mắt, không chớp mắt nhìn anh, giọng nói chất chứa sự chua chát.
“Thắt dây an toàn vào, chúng ta quay về.” Hạ Lan Tĩnh Đình nói.
Cô vẫn ngồi im không nhúc nhích, toát đầy mồ hôi.
“Bì Bì thắt dây an toàn..”
“Hạ Lan …” Cô bất thình lình ngắt lời anh, “Vừa rồi anh xuống dưới đã làm gì?”

Hoa Tiên: Vâng có một số sự thật hơi *ba chấm* nhưng nó cũng có nguyên do của nó, mọi người hãy bình tĩnh, thật bình tĩnh nhé. Có gút mắc mới có giải gút mắc, cũng sắp tới lúc được đền đáp rồi ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.