Đọc truyện Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi! – Chương 2
Một ngày đón tân sinh viên đủ cho tôi cảm thấy xương cốt muốn vỡ thành mảnh nhỏ, trên đường trở về, tôi nghĩ nhất định phải bắt Ngư Ngư xoa bóp thật tốt cho tôi, nếu không phải hôm nay là ngày có kinh nguyệt của cậu ta thì tôi nhất định sẽ không phải chịu nổi dày vò này.
Ngư Ngư và tôi là hai nữ sinh duy nhất trong lớp, ở trong khoa kỹ thuật lập trình của học viện này, chúng tôi nên nhận được sủng ái, đương nhiên, phần lớn vẫn rất được sủng ái nhưng từ kể từ khi cậu ta kết giao với bạn trai, sủng ái của cậu ấy đã yếu đi, điều này làm cho tôi không khỏi cảm thán, con người thực sự nông cạn!
Sau này tôi và Đường Sóc bên nhau, tôi và Tiểu Ngư Ngư liền hoàn toàn bị thất sủng, hơn nữa khóa dưới có thêm 4 học muội, còn là học muội độc thân, vì vậy chúng bạn học trong lớp nhao nhao chuyển ánh mắt đến các em ấy.
Ngư Ngư và tôi cứu giúp lẫn nhau trong lúc hoạn nạn hai năm, ở trong hoàn cảnh thách đố thế này, chúng tôi bị ép trở thành hai nữ sinh quan hệ rất tốt trong lớp, nhưng sau này chúng tôi phát hiện đời người không uổng công kết giao người bạn tốt này, hiểu được điều này khi chúng tôi mỗi người có thể tiếp thu được tính bướng bỉnh của đối phương, cũng vững vàng ném trả lại, bất kể là hoàng sắc hay bạch sắc.
Nhưng bất đồng khi cậu ấy là một nữ sinh tích cực hướng về phía trước, đồng thời biết rõ trong trường hợp tôi lười, cậu ấy sẽ ôm đồm hết, đảm đương hết tất cả những chức vị phù hợp với nữ sinh.
Phần ân tình này, tôi dùng một thỏi son báo đáp, sau khi nhận được đồ trang điểm cậu ấy nói yêu tôi một năm, mấy phút sau khi thoa lên môi thử, cực kỳ hài lòng nên nói yêu tôi cả đời.
Mọi người xem, tình bạn của chúng tôi đơn giản như vậy, không mang theo một chút mùi vị tiền.
Sau khi trở về ký túc xá, Ngư Ngư đã mở phần cơm cho tôi xong xuôi hết rồi, cũng đặc biệt như con sen hầu hạ tôi ăn cơm, không cần tôi mở miệng, hai bàn tay trắng mịn kia đặt ở trên vai tôi, nhẹ nhàng xoa bóp cho tôi.
Chờ tôi cơm nước xong xuôi, cậu ấy tỉnh bơ kéo ghế đến cạnh tôi, ngồi xuống, bộ mặt cuồng dại nhìn tôi, hỏi:
“Học tỷ Tiểu Dĩ, ngày hôm nay có đón được học đệ đẹp trai nào không?”
Nói xong cậu ta còn chớp mắt với tôi mấy cái.
Tôi ngẩng đầu suy nghĩ một chút:
“Không có.”
Cậu ta kéo ghế đến gần tôi thêm một chút:
“Thật sự không có sao? Suy nghĩ kỹ lại đi, mình đã lâu rồi không có gặp qua soái ca.”
Tôi liếc mắt, gõ lên màn hình điện thoại của cậu ta, màn hình sáng lên, ở trên đó hiện lên ảnh chụp chung của cậu ta và bạn trai.
“Nhìn tấm hình này, hãy nói với mình một lần nữa.”
Ngư Ngư bộ dạng ghét bỏ ôm tay tôi ríu rít vài tiếng.
Tôi đem hộp đồ ăn ném vào thùng rác sau đó quay lại, cậu ta vẫn như cũ ngồi ở chỗ của tôi, cầm điện thoại lắc lắc vài cái, cười nói:
“Nghe nói khoa Lý bọn kia có một học muội xinh đẹp mới tới.”
Đối với cách nói Khoa Lý bọn kia của cậu ấy mặc dù không thích nhưng đã thành thói quen, có thể cậu ấy quên chuyện tôi và Đường Sóc đã chia tay, có thể cậu ấy chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Tôi Ừ một tiếng, lấy điện thoại ra, “Không sai, học muội kia là mình đón.” tôi nhìn cậu ta nhướng mày, mở WeChat ra, ấn vào avatar của Hà Trừng, đưa tới: “Chính là em ấy.”
“666*, thêm bạn tốt.” Cậu ta gặm bánh bích quy sát đến, “Lật album nhanh coi.”
*666: Đỉnh, đỉnh, đỉnh và cũng là biểu tượng của satanism.
Ngay sau đó hai vị học tỷ bỉ ổi chúng tôi liền lật album của Hà Trừng, nhưng đáng tiếc trong vòng bạn bè của Hà Trừng chỉ có một tấm, một tấm ảnh chụp trong thư thông báo trúng tuyển của trường chúng tôi, kèm theo dòng chữ Rốt cuộc.
*Vòng bạn bè (朋友圈), nghĩa là group chat trên Wechat
“Trường mình cũng không tệ nha.” Ngư Ngư gặm bánh nói “Hơn nữa em ấy khoa Lý, thành tích không tệ.”
Tôi cười cười:
“Sao cậu biết chữ Rốt cuộc này là rốt cuộc thi đậu đại học hay là rốt cuộc cũng thoát khỏi lớp 12.”
Ngư Ngư suy nghĩ một chút, cảm thấy vế sau có khả năng cao hơn.
Đối với chuyện này, chúng tôi không tiếp tục trọng tâm câu truyện, đang định lui ra ngoài, bỗng nhiên avatar của Hà Trừng xuất hiện số 1.
Tiện tay mở ra, nhìn thấy một câu ở cửa sổ trò chuyện:
Em muốn mời chị ăn cơm.
Mời tôi ăn?
Tôi quay đầu cùng Ngư Ngư liếc mắt nhìn nhau.
Mang theo nghi hoặc mở khung soạn tin nhắn, cạch cạch cạch đánh vài chữ:
“Vì chị đón em à? Không cần khách khí như vậy.”
Nhưng lời này còn chưa gởi đi, Hà Trừng đã thu hồi câu nói kia.
Thu hồi rồi…
“Cái này thật xấu hổ.” Ngư Ngư ở phía sau tôi cười nói: “Xem ra là gởi sai rồi, ha ha ha, may là cậu còn chưa gởi đi.”
Tôi nhún nhún vai đem nội dung xóa hết, ném điện thoại qua một bên, tên kia ở phía sau còn nói:
“Mệt cho mình vừa rồi còn cho rằng vì cậu nhận học muội xinh đẹp, người ta coi trọng cậu.”
Tôi quay đầu ghét bỏ nhìn cậu ta.
Tôi biết lời của cậu ấy có ý gì.
Kể từ một năm trước, một trong 4 học muội nhỏ hơn chúng tôi một khóa không biết vì duyên cớ gì cùng tôi tỏ tình, sau đó ánh mắt của Ngư Ngư đối với tôi có chút biến hóa.
Xã hội bây giờ đã thoáng rồi, tôi cũng không phải kẻ bảo thủ, hợp tình hợp lý tôi đều có thể tiếp nhận, nhưng lúc đó não bị thiếu oxi hoặc cũng có thể do lần đầu tiên có người cùng giới tỏ tình với tôi.
Vì vậy đáng lẽ cự tuyệt là Chị không thích đồng giới.” nói ra khỏi miệng lại trở thành “Chị không thích đồng tính luyến ái.”
Sau khi nghĩ lại thực sự muốn tát cho mình một bạt tay.
Cho đến bây giờ, học muội kia cũng không cùng tôi nói chuyện nữa, ngay cả số lần chạm mặt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng mà, cái này cũng không ảnh hưởng đến việc Ngư Ngư chế giễu tôi, mỗi khi có nữ sinh đến gần tôi, cùng tôi nói mấy câu, cậu ta luôn xuất hiện bên cạnh tôi phát ra mấy tiếng kêu vô sỉ như Ôi ôi ôi “Chậc chậc chậc Oa oa oa 666.
Tôi cảm thấy nếu có một ngày Ngư Ngư cong thì chính là do cậu ta tạo nghiệt.
Quả nhiên y chang như buổi sáng tôi đoán, rất nhanh khoa Lý truyền ra tin tức của Hà Trừng, mới vừa tắm về, tôi ở trong nhóm WeChat của lớp Lý cũng mò được mấy trăm tin tức, tôi vội nhìn sơ qua, hầu như đều đang thảo luận về Hà Trừng.
Cái khoa như sói đói, khó có dịp nhận được một mỹ nhân thanh tú sao có thể không bùng nổ cho được.
Trong nhóm còn gởi lên mấy tấm hình chụp lén Hà Trừng, một tấm em ấy cúi đầu kéo vali, còn có một tấm em ấy đứng bên cạnh vali nhìn về nơi xa xôi.
Tôi ở trong lòng vừa yên lặng phỉ nhổ: tại sao có thể chụp lén người khác chứ, vừa yên lặng lưu hình ảnh lại.
Ngay sau đó tôi ở trong nhóm gởi mấy icon đáng yêu.
Chủ ý là muốn thể hiện cảm giác mình có tồn tại nhưng không ngờ tôi vừa xuất hiện, mọi người lại bùng nổ.
A: Chị dâu! Có cách liên lạc với học muội không?
B: Chị dâu chị dâu! Nghe nói là chị đón học muội à, nhanh đem chiều cao số đo ba vòng báo lên cho mọi người biết!
C: Chị dâu tốt nhất ~
Tôi bất đắc dĩ, gõ vài chữ.
Tôi: Tôi chỉ tiện thể đón thôi, cái gì cũng không biết à nha.
B: Thật vậy à, thật vậy à, không thể gạt người, thứ tốt phải chia sẻ với mọi người.
B: Chị dâu ~~~~
Con người của tôi chịu không nổi là nhìn người khác mè nheo, đặc biệt là cái đám nam nhân cao to lực lưỡng, gởi mấy cái ký hiệu cuộn sóng, ở trong mắt tôi chính là ríu rít làm nũng. Suy nghĩ một chút vẫn nên bỏ họ xuống, mở cửa sổ trò chuyện với Hà Trừng, gõ chữ Vẫn ở đó?” gởi đi.
Rất nhanh, cơ hồ là ngay lập tức trả lời, Hà Trừng bên kia gởi đến Ừm.”
Tôi liếm liếm môi dưới.
Tôi: Học trưởng học tỷ của em muốn thêm em vào WeChat.
Tôi: Bọn họ không có ác ý.
Tôi: Sau này trong sinh hoạt có gì cần giúp đỡ, có thể làm phiền họ.
Gởi đi, thật lâu sau đó Hà Trừng không có trả lời, điều này làm cho tôi vô cùng sợ hãi, nhiều lần nhìn lại xem cách diễn đạt của mình có chỗ nào không ổn hay không, nhưng ngẫm lại điều này dường như có chút ép buộc, đang muốn nói với em ấy không thêm cũng không sao, liền thấy đối phương đang soạn tin nhắn….
Chẳng biết tại sao, giờ khác này 6 chữ kia như khắc sâu vào lòng tôi, làm cho tôi có một dạng cảm giác an toàn, vì vậy tôi giống như kẻ ngu nhìn chằm chằm màn hình, không bao lâu, em ấy gởi đến một tin nhắn.
Hà Trừng: Bao nhiêu người?
Người lớn lên xinh đẹp quả là bất đồng, một câu nói trúng trọng tâm, biết rõ rất nhiều người muốn thêm em ấy, vừa nhìn là biết đã quá quen rồi, nhưng tôi không thể nói cho em ấy biết toàn bộ trong nhóm đều muốn thêm em ấy vào! Như vậy thể hiện bọn học trưởng học học tỷ trong nhóm không biết e dè.
Tôi: Ít nhiều thì cũng chỉ có vài người thôi.
Em ấy ở bên kia lại im lặng, kiểu không gặp mặt nói chuyện này làm cho tôi không được tự nhiên, không đoán được tâm tình của em ấy, không hiểu được rốt cuộc là trong lòng em ấy nghĩ gì khi gởi đến những chữ kia.
Cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy chờ đợi lại lâu như vậy, rõ ràng chỉ mới nửa phút lại cảm thấy lâu như nửa thế kỷ vậy.
Hà Trừng: thêm lớp trưởng.
“Niên muội 666.” không biết từ lúc nào Ngư Ngư lại xuất hiện ở sau lưng tôi, vừa lau tóc vừa nói: “Thêm lớp trưởng không đắc tội bất luận lẻ nào, cũng vừa hay đáp trả câu cậu nói có thể tìm học trưởng học tỷ giúp đỡ.”
Tôi nhướng mày tỏ vẻ đồng ý nhưng em ấy thêm lớp trưởng, vô thức làm cho tôi nghĩ tới Đường Sóc, trong lòng run lên, tôi đem mã gởi cho lớp trưởng bây giờ.
Xong việc thối lui toàn thân nhẹ nhõm, tôi duỗi người ra sau, nằm trên giường lăn lộn mấy vòng, nghe thấy điện thoại vang lên vài tiếng.
Vừa mở ra là tin nhắn của Hà Trừng.
Hà Trừng: 138******** số điện thoại của em.
Nghiêng đầu không tin được, suy nghĩ một chút đem số điện thoại của mình gởi qua cho em ấy, cũng thuận tay lưu số điện thoại của em ấy lại, sau đó em ấy cũng không có gởi tin nữa.
Tôi tạm thời đem hành động này của em ấy lý giải thành sự ỷ lại, dù sao tôi cũng là người đầu tiên đón em ấy.
Nhớ lại năm nhất đại học khi bước vào trường, tôi càng ỷ lại hơn so với em ấy, cả người luôn ở trong trạng thái mộng bức u mê, cái gì cũng không hiểu, khoảng thời gian đó cứ kề cận một học tỷ đã đón tôi, chỉ cần một lời không hợp tôi liền quấy rối chị ấy. Khoảng thời gian đó, tôi tin chắc rằng học tỷ chính là chỗ dựa kiên cố cho tôi suốt 4 năm đại học này, tôi muốn cùng học tỷ trở thành bạn thân nhất, học tỷ phân phó chuyện gì tôi nhất định làm được, học tỷ nói cái gì đều đúng, nhưng bây giờ tôi và học tỷ đã không còn phần tình nghĩa kia nữa, gặp mặt chẳng qua là sơ giao mà thôi.
Đời người thường sẽ có những người bạn vội vàng như vậy, ở đoạn thời gian đó bạn sẽ cố gắng hết sức trong thời gian ngắn cùng người đó như hình với bóng nhưng cuối cùng lại mất đi liên hệ.
Bất quá bạn bè mà, không phải đều kết giao như vậy sao.
Thổi tóc xong lại vào lau thêm một hồi, chỉ thấy lớp trưởng ở bên trong khá đắc ý.
Tôi bật cười, lui ra đem điện thoại đặt qua một bên, Ngư Ngư đang đắp mặt nạ thấy thế ngồi xuống cạnh tôi, chọt tay tôi nói:
“Nói với cậu ít chuyện bát quái.”
Tôi nhướng mày nhìn cậu ta, chăm chú lắng nghe.
Cậu ta dùng giọng mập mờ nói:
“Tiểu Phượng và Đặng Khải lớp kế bên đang yêu nhau.”
Nghe xong, tôi tỏ vẻ kinh ngạc ồ lên một tiếng sau đó lại bình thản a một tiếng.
Tình lữ ở bên nhau, Ngư Ngư chắc sẽ không phải cố ý nói cho tôi biết, bọn họ không giống nhau, Đặng Khải cùng tôi từng có một ẩn khúc cực kỳ sâu xa kỳ diệu.
Chỗ sâu xa này chính là hắn từng thích tôi.
Aizz, tôi là người được yêu thích như vậy thật sự làm cho người ta ngượng ngùng mà.
Đương nhiên, hắn theo đuổi một khoảng thời gian cảm thấy không có kết quả liền từ bỏ, có lẽ là chuyện của tháng trước, chừng mấy ngày vào lúc nửa đêm hắn bỗng nhiên gởi tin nhắn cho tôi, đó là một đoạn tin dài nói chúng tôi qua lại tồn tại sự gượng ép sau đó nói chuẩn bị buông tay, tôi mơ màng nhìn thoáng qua, chỉ hối hận không có để chế độ im lặng, cho nên mơ màng gởi lại cho hắn một chữ Ah.
Hôm sau thức dậy mới phát hiện viết sai, Ah thành “Ồ, xem không chỉ có lãnh đạm mà còn có chút hàm ý chê cười.
Hắn cũng không có nhắn lại.
“Mới vừa theo đuổi cậu vậy mà đã từ bỏ sau đó ngay lập tức ở cạnh người khác.” Ngư Ngư cười, quay đầu nhìn tôi: “Tiểu Dĩ, giống như đó là số mệnh của cậu á.”
Cậu ta có ý chỉ học muội kia, cũng giống như vậy chỉ phút chốc đã cùng người khác bên nhau.
Tôi thở dài, buồn chán máy móc giơ tay, lướt lướt vài tin tức từ vòng bạn bè màu đỏ.
“Má ơi.”
Tôi nhịn không được thốt lên.
Ngư Ngư đã đứng lên lại một lần nữa ngồi xuống, sáp đến nhìn vào màn hình điện thoại của tôi, chỉ thấy ở bên trên là Đường Sóc ôm một cô em, cười ha ha nhìn màn hình.
“Ha ha ha” Ngư Ngư nhịn không được bật cười, “Tiểu Dĩ, đây là số mệnh của cậu rồi.”
——————-
Học tỷ: mê gái, rất mê gái và cực kỳ mê gái :v