Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 1


Đọc truyện Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi! – Chương 1


  Nhưng người ta rất xinh đẹp, xinh đẹp chỉ cần không làm chuyện xấu thì cái gì cũng bỏ qua được.  
———————–
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, tôi không hiểu nổi tôi không phải là cán bộ lớp cũng không phải tiểu lâu la của cán bộ hội học sinh, tại sao phải ở cái nơi này ở ngoài trời phơi nắng đón tiếp tân sinh viên.
Có lẽ bởi vì tôi tốt! Dù sao tôi cũng thông minh lương thiện chọc người yêu thương vậy mà.
Nhưng mà an ủi bản thân như vậy cũng không dễ chịu hơn chút nào.
Con người dưới ánh mặt trời, nét mặt luôn biến thành một bộ mặt bánh bao toàn nếp nhăn, chụp liên tục mấy bức ảnh chỉ toàn vẻ mặt troll hờ hững, cái biểu tình troll này không chỉ có mình tôi, còn có Lưu Dương đang giơ bảng tên khoa phía sau lưng tôi.
Làm một người con trai, hắn hết sức hùng hồn dùng bảng tên che ánh mặt trời trên đầu tôi, thực ra chúng tôi không quá quen thuộc, tuy là cùng lớp nhưng suốt 2 năm qua, số lần hợp tác cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Phần ân tình này của hắn tôi nhớ kỹ rồi, để báo đáp hắn tôi quyết định lát nữa nghỉ ngơi nhất định sẽ đến siêu thị mua cho hắn một chai nước khoáng… mắc tiền nhất!
Mặt trời vẫn không có ý muốn trốn đi, bầu trời vạn dặm không có mây, tôi co rúc người vào bên dưới bóng mát của tấm bảng chưa được nửa mét vuông, cảm thấy vô cùng tủi thân, trước khi chui ra đây, Ngư Ngư bạn cùng phòng đã nói với tôi: một hồi nhìn thấy các tiểu học đệ đẹp trai phải nhớ chụp hình.
Tôi nghĩ: nếu không có phần tin tưởng này, tin chắc nhất định sẽ có tiểu học đệ đẹp trai, tôi có lẽ … có lẽ…
Cũng không biết sẽ như thế nào nhưng vẫn cứ thành thật chờ đợi.
Trong chốc lát, cổng trường lại mở ra một chiếc xe của trường tiến vào, tôi đang ra sức dùng cái cây quạt làm từ tờ rơi quạt mấy cái, sau đó lập tức đứng dậy, làm ra vẻ hoan nghênh đứng bên cạnh Lưu Dương, giương lên nụ cười tiêu chuẩn.
Nhưng thất vọng là từ đầu đến cuối chỉ vài phút, xuống xe hơn 30 người, nhưng chẳng có ai đi về phía chúng tôi.
Tôi và Lưu Dương ở phía sau đám học sinh mới đang ai về nhà người nấy liếc mắt nhìn nhau, tôi tiếp tục tìm về chỗ cũ của mình ngồi xuống, đang định tìm một bóng mát lớn hơn trên mặt đất, đồng thời trong đầu đã hiện lên các công thức tính diện tích, công thức Taylor, Công thức Euler, công thức Heron thì bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một đôi chân thon dài.
Đôi chân này sinh ra làm cho người ta nuốt nước miếng, đống công thức cũng bị tiêu diệt hết, bởi vậy có thể thấy được, giữa tri thức và tình cảm, trong cuộc chiến sắc và tình. Sắc vẫn cao hơn một bậc.
Tôi nhìn chằm chằm đôi chân dưới ánh mặt trời, cứ thế ngẩn ngơ mấy giây.
Sau đó vội vàng từ dưới đất đứng lên, Lưu Dương cũng xông tới, đứng trước mặt là một tiểu học muội, trên người hành lý cũng chỉ là một chiếc vali lớn cùng một balo, trên đầu đội nón lưỡi trai, buộc tóc đuôi ngựa, đang nhìn tấm bảng trong tay Lưu Dương.

Tôi tràn đầy nhiệt huyết:
“Chào em, em thuộc khoa của tụi chị phải không?” nói xong, tôi gõ gõ lên tấm bảng ở trên đầu.
Em ấy cúi đầu nhìn tôi, cái nhìn này làm tôi phát hiện tiểu học muội dĩ nhiên cao hơn tui nửa cái đầu, bằng nửa cái đầu này đủ để cho thần khí của tôi yếu thế hơn rất nhiều, vì vậy tui lui ra sau một bước, dựa vào chân đế, chuẩn bị lấy ra chút khí thế của đàn chị thì nghe em ấy từ tốn nói một câu:
“Em khoa Vật lý.”
Ở trong khung cảnh ồn ào những lời của em ấy chạm đến tim tôi, không phải tôi thích giọng nói ấy nhưng thanh âm của em ấy tôi cảm thấy ra dễ nghe, trầm mang theo chút quyến rũ, có chút cao lãnh, có chút quen thuộc.
Tôi lấy lại tinh thần nhiệt tình cười ha ha, chỉ đến một chỗ cách đó không xa phía bên trái, nói:
“Khoa Lý ở bên kia.”
Nói xong tôi tới gần em ấy, giả bộ làm cho em ấy nhận ra chỗ tôi đang nhìn, nhưng có lẽ mắt em ấy không tốt lắm, nhìn cỡ nào em ấy cũng không phát hiện.
Khẽ cắn môi do dự trong chốc lát, nhìn thấy bây giờ tân sinh viên vẫn chưa đến, hơn nữa cũng quá nhàm chán, sẵn làm người tốt đến cùng, tôi đưa em ấy đi là được.
Nhắn nhủ Lưu Dương vài câu tôi liền bảo học muội đi theo mình, trên đường tôi tiện tay muốn giúp em ấy kéo vali, đáng tiếc bị em ấy đoạt về, mặt lạnh lùng không chút thay đổi, nói:
“Không cần.”
Cân này lạnh như băng làm tôi sợ đến nổi không dám nói thêm câu nào, trong lòng nghĩ sẽ không bao lâu nữa khoa Lý sẽ truyền ra nhiều chuyện bát quái về học muội băng sơn này.
Nhưng người ta rất xinh đẹp, xinh đẹp chỉ cần không làm chuyện xấu thì cái gì cũng bỏ qua được.
Nửa phút sau, chúng tôi một trước một sau cũng thấy được tấm bảng lớn với 3 chữ KHOA VẬT LÝ.
Nói thật, bây giờ tôi đối với tấm bảng này có chút mâu thuẫn.
Bạn trai cũ của tôi, cũng không quá cũ, mới chia tay hai ngày trước thôi. Hắn cũng là người khoa Vật lý, tự cho là soái ca trong khoa lý, chúng tôi bên nhau nửa năm, trong khoảng thời gian nửa năm này, tôi cũng hòa hợp với vòng tròn bạn bè của hắn, cũng vui vẻ cùng bạn của hắn trộn lẫn.
Tôi vẫn tự cho rằng chúng tôi có thể giữ được nhau cho đến khi tốt nghiệp, cùng nhau tạo nên bầu trời xanh, tạo thành giai thoại mỹ nữ và soái ca, nhưng không nghĩ tới soái ca không biết xấu hổ, dĩ nhiên chỉ vì đi Australia trao đổi sinh viên hắn cùng tôi chia tay.

Nguyên văn của hắn là: hắn nghĩ đi xa nơi đất khách, yêu xa khổ cực như vậy, không muốn để cho tôi si ngốc chờ đợi, không bằng buông tay, để tôi tìm đấng lang quân khác.
Lời nói này thực sự quá hoàn mỹ, suýt chút nữa tôi đã tin, suy đi nghĩ lại quả thực là c*c chó thôi, trao đổi sinh không quá nửa năm, nói như vậy đại khái là sợ danh hiệu độc thân không còn, điều này ảnh hưởng tới chuyện hắn trêu chọc các em gái.
Hắn là kẻ phong lưu tôi đã sớm thấy rõ, chỉ là không muốn nói thẳng ra, kỳ thực cũng có rất nhiều người khuyên qua tôi, nói Đường Sóc đối với tôi không thành thật, chỉ là vui đùa mà thôi, bình thường hắn trong các tình huống mà tôi không biết đã thông câu thông người khác.
Lúc họ khuyên tôi, sau cùng tôi cũng chỉ ngẩn người, nhưng biểu hiện ngẩn người của tôi trong mắt họ lại thành ra là không tin, điều này cũng làm cho họ cảm thấy tôi rất yêu Đường Sóc, họ thật sự cảm thấy tôi bị thiệt nhưng tôi cái gì cũng biết, tôi cũng muốn nói tôi và Đường Sóc chỉ là vui đùa một chút mà thôi, trước đây quá tịch mịch, mà hắn thì quá soái, tôi chịu không nổi cám dỗ của hắn, mà trọng điểm là hắn nói muốn mang theo tôi ngắm tuyết, để tôi ngay lập đồng ý.
Nhưng mà đến nay hắn không có dẫn tôi đi.
Sau này nghĩ lại, có lẽ cũng chỉ vì tôi thích ngắm tuyết thôi.
Có lẽ ý nghĩ bỉ ổi đó không nên để cho mọi người biết, dù sao hình tượng của tôi trong mắt của mọi người có lẽ tốt, trên có thể lái xe dưới có thể kết giao bạn bè, nếu thêm cái bộ dạng đáng thương bị người ta đá, từ nay về sau không còn mong muốn gì nữa cũng bởi vì tình gây thương tích mà không phải bản thân già mồm, không phải quá hoàn mỹ sao.
Nghĩ đến đây, tôi rất buồn phiền, mắt thấy học muội kéo vali đi vào trong đại sảnh, tôi vỗ tay chuẩn bị công thành lui thân trở về chỗ cũ, bỗng có người gọi tôi lại.
Hắn không gọi tên tôi mà gọi là:
“Chị dâu.”
Chị dâu- cái danh hiệu này cũng từ chỗ Đường Sóc mà ra, hắn rất thích tự phong mọi thứ, hắn nói hắn là đại ca trong lớp thì tôi chính là chị dâu.
Gọi tôi là chị dâu thì chỉ có Tiểu Liên trong đám bí thư chi bộ trong lớp mà thôi, tôi lúng túng cùng hắn chào hỏi, hắn tùy tiện giơ cánh tay to lớn của hắn qua chào hỏi tôi, vỗ vỗ vai tôi nói:
“Đường Sóc đi, có phải chị rất tịch mịch không?”
Ta ha ha cười.
Lúc này một học muội đang đứng chờ ở phía trước, chợt quay đầu nhìn chúng tôi, cái nhìn này quá nhiều ưu tư, tôi nhìn không hiểu, ánh mắt tuy phức tạp nhưng biểu tình lại sáng tỏ, em ấy đang cau mày.
Có lẽ vì làm chậm trễ em ấy, không biết vì sao, khí tức của học muội chỉ tỏa ra nửa phút cũng có thể hù tôi, tôi vội vàng để cho Tiểu Liên chiếu cố học muội, đừng tìm tôi tán dóc nữa.

Nhưng không ngờ, đầu bên kia lại có thêm mấy học muội khoa Lý nữa, bên ngoài cũng chỉ có một mình tiểu Liên cho nên hắn không chút khách khí đem học muội kia ném cho tôi.
Cũng may chung quanh náo nhiệt không đến nổi làm cho bầu không khí có vẻ xấu hổ, em ấy không thích nói chuyện tôi cũng ít lời làm quen, dù sao cũng không phải người trong khoa, tôi dẫn em ấy đi vào bên trong, không biết bởi vì tôi quen mặt hay vì tôi dẫn theo mỹ nữ, đám niên trưởng học tỷ khoa Lý giống như mấy bà ngoại chưa từng va chạm xã hội, ánh mắt đồng loạt hướng về phía chúng tôi, thậm chí có người có vẻ đang nuốt nước miếng.
Dẫn theo sinh viên mới, tôi cũng coi như quen cửa quen nẻo, hơn nữa với nhiệt tình của tất cả mọi người, một đường tôi không nói chuyện mà chỉ dẫn em ấy đi làm xong mọi thủ tục, bất quá cũng chỉ vài chục phút, cuối cùng tôi cũng cầm được thẻ và chìa khóa ký túc xá sau đó đặt lên tay em ấy, mang theo nụ cười nói:
“Xong rồi, bây giờ em cùng bên kia trở về ký túc xá là ổn rồi.”
Kết quả tôi nghe đến câu thứ 3 em ấy nói:
“Dạ, cảm ơn.”
Tạm cho là em ấy bày tỏ thái độ đi, tôi nói không cần cảm ơn rồi rời đi, lại nghe em ấy ở đằng sau tôi nói:
“Con tới rồi.”
Câu nói Con tới rồi là dùng tiếng địa phương, nghe thấy tôi lập tức dừng bước, xoay người nhìn em ấy, chỉ thấy em ấy vừa để điện thoại xuống, dường như vừa cùng ai đó nói chuyện.
“Em là người thành phố A?” Tôi hỏi.
Em ấy cất điện thoại xong, nhìn tôi gật đầu.
Khó có dịp gặp được đồng hương, tôi lập tức kích động, vội vội vàng vàng lấy điện thoại trong túi ra mở WeChat, nói:
“Thêm một người bạn tốt, sau này nếu như đồng hương gặp mặt, chị có thể… gọi… em.”
Mấy chữ phía sau giọng có chút nhỏ, thiếu chút nữa tôi quên em là người lãnh đạm.
Bầu không khí đột nhiên lúng túng, tôi cảm thấy mình quá ngu, hơn nữa đã chuẩn bị xong bị người ta từ chối mà xem ra vẻ mặt em ấy cũng kiểu từ chối, cúi đầu cầm điện thoại không nói lời nào.
Tôi bật cười, chuẩn bị nói gì đó hòa giải, chuẩn bị đem điện thoại cất vào thì em ấy chợt đưa mã QR ra.
Kiểu thẳng thắn như vậy tôi rất thích nhưng cũng có thể bởi vì không bị người đẹp từ chối nên tôi thích, nói chung tâm tình của tôi bỗng tốt hơn nhiều, không nói hai lời liền quét mã, trả điện thoại lại cho em ấy.
“À.” Tôi nhìn ghi chú, có chút lúng túng, ngẩng đầu hỏi em ấy:
“Em tên gì?”
Em ấy không trực tiếp nói cho tôi biết tên mà ý bảo tôi đưa điện thoại cho em ấy, sau đó ở trên màn hình điện thoại viết hai chữ, Hà Trừng.

“Hà… Trừng?”
Em ấy do dự vài giây, Ừm một tiếng.
Tôi cười ha ha, cất điện thoại, chỉ vào điện thoại của em nói:
“Tên của chị là–“
Hà Trừng ngắt lời tôi:
“Chu Tiểu Dĩ.”
Tôi lập tức gật đầu:
“Đúng đúng.”
Tôi không hỏi em vì sao biết tên của tôi, có lẽ vì vừa rồi có người gọi tên tôi, mà Hà Trừng thoạt nhìn không muốn cùng người khác bắt chuyện, tôi nói nhiều chỉ càng làm cho em lưu lại ấn tượng xấu.
Tính tình của em ấy tôi đoán không ra, cứ bộ dạng khiến người ta muốn tới gần nhưng lại không dám, bên cạnh tôi vốn ít người tính cách như vậy, nhưng tôi mới vừa nói qua đó, lớn lên xinh đẹp thì mọi chuyện đều có thể tha thứ, cho nên ấn tượng Hà Trừng trong lòng tôi cực kỳ tốt, phần tốt này đủ để cho tôi trở về trước mặt bạn cùng phòng khoe khoang thật nhiều, đương nhiên tôi sẽ không nói bởi vì tôi quen mỹ nữ còn chúng nó thì không.
Nhìn em bước lên xe của trường tôi thậm chí giống như tú bà vẫy vẫy tay nói tạm biệt, em quay đầu nhìn tôi, còn cười với tôi.
Chính nụ cười mỉm cực kỳ yếu mềm này từ ngày đó trở đi, cho đến khi nhiều năm trôi qua, tôi vẫn còn nhớ rất rõ.
—————
Học tỷ Chu Tiểu Dĩ: cực kỳ tự kỷ, nói nhiều.
Học muội Hà Trừng: băng sơn phúc hắc, nói ít làm nhiều.
———————

Hành trình theo đuổi học tỷ bắt đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.