Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 30: Khai giảng


Đọc truyện Cuộc Đời Định Mệnh – Chương 30: Khai giảng

– Nhất quỷ nhì ma… bài này hát thế nào
ta? – nó oán trách sao mà số phận nó hẩm hiu thế không biết, tự nhiên
lại bị bắt hát trong lễ khai giảng

– Có chuyện gì phiền não hả nhóc! – đang than trách số phận thì ở đâu chui ra một tên dám tự cao tự đại như vậy cơ chứ?

– Ai là nhóc? Tôi lớn rồi đấy – nó ngẩng đầu lên, chuẩn bị cho một tràng thì…

– Chả phải em nhỏ hơn anh 2 tuổi sao? – ôi mẹ ơi, đúng là xa tận chân
trời gần ngay trước mắt mà, hoàng tử của đời em , anh có biết là em tìm
anh vất vả thế nào không? (T/g: An à, đã ai nói với mày là mày dại trai
lắm chưa?)

– Ơ… đúng… đúng rồi!

– Có chuyện gì mà gào thét ghê vậy?

– Em đâu có gào thét gì đâu! Chỉ là than thở cho số phận một chút thôi – nó cười trừ

– Anh có giúp được không?

– Em không biết! Anh xem này, cô nhạc bắt em thuộc lời bài hát mà không
đưa nhạc thì hát hò kiểu gì? – nó chìa tờ giấy ra cho “hoàng tử của đời
nó”

– Hay để anh đàn cho em hát nhé! – Anh đề nghị rồi đi đến phía cây đàn piano

– Anh biết đánh piano sao? Ngưỡng mộ quá vậy!

– Chả phải em cũng biết sao? Được giải nhì âm nhạc quốc tế không phải dễ đâu!

– Sao anh biết?

– Em nổi tiếng quá còn gì! Không biết anh có vinh dự được đàn cho á quân cuộc thi hát không? – Anh mở nắp cây đàn

– Anh đừng nói vậy… mũi em nổ giờ!

– Vậy anh đàn trước rồi em tự tìm tông cho mình nhé!

– Ok!

Nó bắt đầu cất lời trong tiếng đàn của anh! Trời ơi, người đâu mà vừa đẹp trai lại còn đàn giỏi nữa chứ!

Nghiêng nghiêng cây me đung đưa trong gió

Vu vơ câu ca hát vang lá là


Em vui khi quanh em ai ai cũng nói

Em nhất quỷ nhì ma!

Em luôn vô tư trong bao suy nghĩ

Tương lai sẽ luôn mở rộng đón em

Có nắng với gió sẽ nâng niu đôi bước chân

Đón ngày mới lên.

Ngày tháng học trò nhiều giận hờn vu vơ

Nụ cười làm xua tan bao khó khăn

Chọc phá bạn bè làm thầy cô âu lo

Cứ thế nhún vai không cho lý do.

Tự tin sẽ bước thật đều vì chung quanh luôn có

Những ánh mắt mãi mãi dõi theo dáng em nơi chân trời

Sáng lên… ốh ôh…

Và em luôn mang bao tình yêu

Bao niềm vui, bao lời ca khúc hát

Cho cuộc sống cho ngày mới sẽ quanh em muôn màu

Không ngại ngùng, không thẹn thùng, không sầu lo

Đó mới chính là em.

Bao nhiêu mộng mơ của tuổi thơ

Ôi hồn nhiên, ôi ngây thơ, ngu ngơ

Có ai biết những điều đó sẽ bừng sáng tương lai

Khi niềm vui, khi thành công thuộc về em

Thì ngại ngùng gì cái tên: Nhất quỷ nhì ma.

Vậy là cả ngày hôm đó, nó cứ như đang mơ vậy! Được anh đàn cho hát và hai
người cùng song ca … Điều đáng ngạc nhiên là có một buổi chiều nó đã
thuộc được lời bài hát, há há, quả là kì tích mà. Ấy mà khoan, ở cùng cả ngày mà vẫn chưa biết tên anh. Tiếc quá! Nhưng mà kệ, được anh đàn, hát cùng anh! Đời đúng là lên thiêng đàng rồi mà. Há há… sướng quá đi. Nó nhảy tưng tưng trong phòng như một con dở vậy, khéo mà đêm nay mất ngủ
như chơi. Nằm ngủ mà nó cứ tới chuyện chiều nay lại cười toe toét (t/g:
haizzz… bệnh nó nặng lắm rồi đấy!) Ước chi được song ca cùng anh nhỉ!

– Xin mời em Quỳnh An lớp 10A1 và em Huy Anh lớp 12T1 xuống dưới sân khấu để tổng duyệt – loa của nhà trường

– Huy Anh… hình như là người sẽ song ca với mình đây! – nó nghe cái tên thấy quen quen

– Ủa… anh, anh cũng trong đội văm nghệ sao? – lại gặp hoàng tử rồi, không biết sao mà dạo này hên thế cơ chứ!

– Ừ… – anh nhẹ nhàng trả lời, dù ngắn nhưng cũng đủ hớp hồn nó rồi

– Mà em ở với anh cả buổi chiều mà vẫn chưa biết tên anh là gì?

– Anh sao?

– Đúng vậy…

– Anh là…

– Huy Anh, An… hóa ra hai đứa ở đây à? Làm cô đi tìm muốn hụt hơi – cô nhạc nói chẳng ra tiếng

– Huy Anh??? Đâu ạ? – nó nhìn ngó xung quanh

– Ngồi cạnh em đó! – cô nhạc chỉ

– Hả??? Anh là Huy Anh??? – nó há hốc mồm


– Ừ..

– Vậy là em ….

– Sẽ song ca cùng anh!

– Thật vậy sao? Tốt quá! – chắc là do ở hiền nên trời thương đây mà! Ước mơ thành hiện thực

– Hai đứa nói chuyện xong chưa? Giờ thì vào ghép múa đi nào!

..

– Tốt lắm nhưng mà An à, điệp khúc em hát cao lên một chút nữa – cô nhạc gật gù

– Cao nữa ạ? – nó sắp ngất tới nơi rồi đây

– Nghỉ 10 phút rồi duyệt lại 1 lần nữa nhé!

– Trời ơi, từ sáng tới giờ tập tới 5 lần mà vẫn chưa được hả? Em còn chưa kịp ăn sáng nữa – nó khóc thầm

– Uống nước đi này – Huy Anh đưa cho nó chai nước

– Cám ơn anh! – anh cứ thế này hỏi sao mà em không đổ

– Hau người cùng tập văn nghệ à? – đang sướng chả hiểu cái tên oan gia đấy từ đâu chui ra, đập vào lưng nó, làm nó sặc sụa

– Khụ… khụ… khụ…

– Em có sao không? – Huy Anh vuốt vuốt lưng nó

– Chán sống rồi hả? Không thấy người ta đang uống nước sao? – nó tiện tay véo cho Huy vài cái

– Đau đau đau, anh xin lỗi, Huy Anh… cứu tao – Huy cầu cứu

– Tha cho nó đi An… – Huy Anh lên tiếng

– Nể tình anh Huy Anh, em tha cho anh đấy! Lần sau mà còn thế là chết đòn nghe chưa? – nó giơ nắm đấm

– Không dám… không dám – Huy đầu hàng

– Mà hai người quen nhau à? – nó uống 1 ngụm nước

– Ừ… Huy Anh là một trong ba thành viên của P&P mà, em không biết sao? – Huy hỏi

– Phụt… – cũng may là không ai đứng trước nó,chứ không là lĩnh đủ rồi – Thật á?

– Em không biết thật sao? – Huy còn ngạc nhiên hơn cả nó

– Vậy là anh Huy Anh là một trong ba hot boy của trường?

– Ừ – Huy gật đầu

– Anh… thật vậy sao? – nó quay sang Huy Anh

– Đúng vậy! – Huy Anh khẳng định


– Thật vậy sao? Vậy không biết em hát với anh thế này có bị hội đồng không nhỉ?

– Ai dám bắt nạt em là anh xử đẹp đứa đấy – Huy chắc như đinh đóng cột

– Thôi bay xuồn dùm em đi… – nó và Huy Anh lăn ra cười

– Nào tập trung… tập lại nào! – đang vui thì cô nhạc tập trung đội hình

Nhanh thật đấy! Nay đã là khai giảng rồi! Cả đêm qua nó không ngủ được, áp
lực lắm chứ có phải chơi đâu? Nhỡ mà lên đó quên lời, lỡ nhịp… thì mất mặt lắm

– Đừng căng thẳng quá… em hát hay mà – Huy Anh vỗ vỗ vai nó

– Anh nói thật chứ? – nó quay lại hỏi

– Ừ…

– Và sau đây, là tiết mục với sự kết hợp của á quân âm nhạc quốc tế năm
2009 và 1 trong 3 hotboy của trường, em Quỳnh An và Huy Anh… – tiếng
giới thiệu của thầy tổng phụ trách với sự hò reo của đông đảo học sinh
ngồi dưới

– Bắt đầu thôi.. – Huy Anh chìa tay ra, ý muốn nó đặt tay lên tay anh

– Hú…. – nó và anh bước ra trong tiếng vỗ tay của mọi người

– Nghiêng nghiêng cây me đung đưa trong gió… – nó bắt đầu cất tiếng hát

Buổi biểu diễn thành công ngoài momg đợi của nó. Những tràng pháo tay nồng hậu là sự khích lệ vô cùng lớn đối với nó

– Hóa ra em là á quân của âm nhạc quốc tế sao? – mấy người trong “đại gia đình” của nó ngạc nhiên

– Vâng…- nó gật đầu

– An nhà ta giỏi quá nhỉ!

– Đừng nói vậy, em nổ mũi bây giờ… mà đừng có quên là ngày kia có lịch học võ đấy nhé! – nó nhắc nhở

– Biết rồi mà… – bọn họ chán nản trả lời



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.