Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 289: Có sát khí


Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 289: Có sát khí

Editor: Nguyetmai

“Phía Liên minh, vẫn trả lời như vậy… sự việc rắc rối lắm à?”

Fujiwara Sakura hiện tại cũng không rõ mức độ nguy hiểm của việc này, cô chỉ thấy vẻ mặt Lâm Châu không được lạc quan cho lắm.

“Khó nói lắm, thôi, đi ăn cơm trước đã. Chuyện này để nghĩ cách sau.”

Lâm Châu khoát tay, tự nhiên cậu nhận ra hình như mình đã quen với sự thiếu tin cậy của Liên minh Pokemon rồi.

Fujiwara Sakura gật đầu, chuyện này để mai hãy nói, cũng không vội vàng gì đêm hôm thế này.

Hai người đi ra khỏi phòng và đi đến nghĩa đường.

Một ngôi nhà lớn có khung gỗ, mái cong, bên trong nhà thoáng rộng trải chiếu tatami, đồ đạc có một tấm bình phong, bàn gỗ dài, khẽ kéo cánh cửa gỗ trượt ra sẽ thấy khoảng sân trồng hoa anh đào rất đẹp.

Nghĩa đường là nơi những người trong gia tộc Fujiwara tụ họp với nhau.

Vào tháng Giêng hằng năm, lễ hội Obon, lễ thọ thần của chủ gia tộc hay các nghi lễ và buổi tụ họp gì đều được tổ chức ở nơi này.

Hôm nay nghĩa đường rất náo nhiệt.

Fujiwara Shinichiro đã mất tích nhiều năm nay lại quay về là một chuyện đáng để chúc mừng, cho nên trong nhà Fujiwara đã mở tiệc ăn mừng.

Trong bữa tiệc, rất nhiều người già trong gia tộc dường như rất vui vẻ và sôi nổi.

Họ lôi những người trẻ đến ngồi bên cạnh mình, kể cho chúng nghe những ngày tháng từng cùng chủ gia tộc Fujiwara trước đây thống nhất giới xã hội đen ở Tokyo và dựng lên danh tiếng lẫy lừng của gia tộc Fujiwara.

Chén chú chén anh, một nhóm các lão đại giới xã hội đều đã uống đến nỗi mặt đỏ tía tai.

Tất nhiên, bọn họ vui vẻ thì vui vẻ. Còn Lâm Châu chỉ ngồi một bên, cắm đầu vào ăn.

Dù sao nhiều người phức tạp*, cũng chẳng có ai biết cậu, ăn cho no là xong chuyện.

(*) Nhân đa nhãn tạp, ý nói đến nơi có nhiều người nhiều ánh mắt nhìn vào, dễ để lộ bí mật của mình. 

Chưa kể, chất lượng của bữa tiệc này cũng không tệ.


Tất nhiên vẫn thanh đạm lắm so với một dân tộc “cái gì cũng ăn” như Trung Quốc của cậu.

Cậu ngồi ở bàn dài, ăn hết đồ ăn trước mặt rồi lại mò sang khu khác ăn tiếp. Mọi người thì chạy khắp nơi cụng ly.

“Tiểu lão đệ, cậu…”

Một ông già bị chuốc đến say mèm bám vào vai Lâm Châu, ông ta đã say đến hoa mắt, không còn tỉnh táo nữa rồi.

“Uống, uống.”

Lâm Châu đưa ly rượu lên miệng ông ta.

“Ực, ực ực…”

Ông ta bị cậu chuốc cho đơ luôn rồi, cậu tha cho ông ta, tiếp tục ăn đồ của mình.

Bữa tiệc kéo dài mãi đến hơn nửa đêm.

Trong nghĩa đường, mọi người đều uống say đến ngã lăn quay hết rồi.

Lâm Châu ăn uống no say xong đã sớm ra ngồi ngoài khoảng sân hóng gió cho tiêu cơm rồi.

Chỉ một lúc sau, có một người đàn ông trung niên bước ra và đứng cạnh Lâm Châu. Ông ta ngẩng đầu ngắm những bông anh đào trong giây lát, rồi mỉm cười nói:

“Lâm Châu? Tôi gọi đúng chứ? Nghe Sakura nói cậu là bạn của con bé?”

Lâm Châu quay lại nhìn người mới đến. Cậu chớp chớp mắt và nói:

“Không, chỉ coi là quen biết thôi.”

“Ha ha ha, hai đứa không cần giấu tôi đâu. Sakura là do tôi nuôi dưỡng từ bé đến lớn, tuy lâu rồi mới gặp lại nhưng tôi vẫn hiểu tính khí của con bé mà.”

“Một người chẳng liên quan gì nó sẽ không đưa về nhà đâu, người trẻ có gì đâu mà ngại. Tôi hiểu hết mà.”

Khóe miệng Lâm Châu giật giật, đầu óc ngập tràn những dấu hỏi, tự nhủ ông hiểu cái gì? Sao hình như tôi chẳng hiểu gì cả.


“Nghe Sakura nói cậu là một người xuất thân từ dân thường, nhưng bây giờ đã là một chủ phòng gym rồi, rất nổi tiếng trong Liên minh. Đúng là tuổi trẻ tài cao.”

“Không nổi tiếng lắm đâu. Không nổi tiếng lắm đâu. Tôi vẫn kém cỏi lắm.”

Lâm Châu tự nhủ, ông nịnh tôi làm gì, làm người ta ngại, thôi khen thêm lần nữa đi…

“Sakuara có mắt nhìn lắm!”

Người đàn ông trung niên vừa nhìn Lâm Châu vừa gật đầu, dáng vẻ trông rất hài lòng.

Lâm Châu thực sự thấy cả cuộc nói chuyện cậu không cách nào bắt được “tần số” với người đàn ông này. Chú à, chú đã từng này tuổi rồi, sao nói chuyện vẫn cứ kiểu đầy ẩn ý vậy?

Người đàn ông trung niên ngước nhìn những bông hoa anh đào, bầu không khí lắng lại một lúc, sau đó ông lại đột nhiên hỏi Lâm Châu:

“Cậu xuất thân dân thường, vậy chắc năm ngoái mới vào biên chế của Liên minh Pokemon nhỉ? Sao? Cảm thấy thế nào?”

Lâm Châu gãi đầu.

“Rất keo kiệt…”

“…”

Hai người này cứ như hai tên thần kinh nói chuyện với nhau vậy.

Người đàn ông trung niên này không biết đang muốn thăm dò chuyện gì, còn Lâm Châu thì cảm thấy mình không bắt kịp được “tần số” của ông chú này, vậy thì cứ nói kiểu gượng gượng này vậy.

Cũng may đúng lúc này lại có người đến chen vào câu chuyện.

“Chú, hai người đang nói chuyện gì vậy?

Fujiwara Sakura bước đến, khuôn mặt hơi ửng hồng, xem ra cũng có một chút men say, đôi mắt mơ màng làm tăng thêm vài phần phong tình.

Người đàn ông trung niên mỉm cười vui vẻ đáp:

“Tất nhiên đang nói chuyện với người cháu thích rồi.”


Khuôn mặt của Fujiwara Sakura hiếm khi đỏ ửng lúc này lại càng đỏ hơn, cô cúi đầu xuống, bình thường trước mặt người khác cô như một ác ma, hung dữ muốn chết. Hiếm thấy bộ dạng ngoan ngoãn, dịu dàng như một con mèo thế này.

“Đâu ạ, chỉ là… bạn bè… ừm, bạn bè thôi ạ.”

Cô vừa đáp vừa xoắn những ngón tay giấu sau lưng vì hồi hộp.

“Tuổi trẻ thích thật.”

Người đàn ông trung niên mỉm cười cảm thán, sau đó vẫy tay.

“Thôi, thôi, không làm phiền người trẻ các cháu nữa.”

Ông nói xong sau đó quay người rời đi.

Chỉ còn hai người bọn họ trong sân.

Fujiwara Sakura ngẩng đầu vờ như đang ngắm hoa anh đào nhưng ánh mắt lại liếc trộm Lâm Châu, cô nói:

“Chú tôi thích pha trò. Ông ấy có nói gì thì cậu đừng coi là thật nhé.”

“Ừ, tôi không coi là thật đâu.”

Lâm Châu gật đầu và nheo mắt lại. Mặc dù miệng thì trả lời Fujiwara Sakura nhưng đôi mắt lại nhìn theo bóng lưng kẻ đang rời đi.

Fujiwara Shinichiro.

Chú của Fujiwara Sakura.

Em trai của Fujiwara Kazuhiko.

Người đứng vị trí thứ hai trong số những người thừa kế, chỉ đứng sau chủ gia tộc Fujiwara bây giờ.

Mất tích, biệt vô âm tín trong mười năm, sống chết không ai biết.

Bây giờ lại đột nhiên quay về.

Ý cậu cũng không phải là ông ta không nên quay về mà là thời gian vô cùng trùng hợp.

Tổ chức Bàn Tay Vàng đang muốn đến núi Phú Sĩ để tìm Origin Orb.

Gián điệp tình báo lại gặp nạn.


Câu nói “Cẩn thận với Shinichiro”.

Trên thế giới này lấy đâu ra lắm sự trùng hợp như vậy.

Mặc dù vẫn còn nhiều nghi ngờ, chẳng hạn như động cơ, nguyên nhân là gì, tại sao ông ta lại đến bắt chuyện với mình, ông ta có mục đích gì…

Nhưng có một điều hết sức rõ ràng.

Shinichiro không phải là người tốt.

“Cậu đang nghĩ gì thế!”

Lâm Châu vẫn đang suy nghĩ trong đầu thì khuôn mặt đỏ ửng của Fujiwara Sakura đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.

“Tôi đã nói rất lâu rồi mà cậu không thèm để ý đến tôi. Cậu đang nghĩ cái gì mà ngây người ra vậy hả!”

Lâm Châu ban nãy chỉ mải nghĩ về những gì đang diễn ra mà không để ý Fujiwara Sakura đang nói chuyện với mình.

Fujiwara Sakura có vẻ hơi tức giận và sắp làm ầm lên rồi. Nhưng cái danh hiệu “vua dẻo mỏ” của Lâm Châu cũng đâu phải phong cho chơi.

“Đâu. Đang nghĩ sao hôm nay cô đẹp thế, nên mới bị phân tâm…”

Đây chỉ là lời nói phản ứng tức thời của một “vua dẻo mỏ” thôi đấy.

Fujiwara Sakura vốn chỉ đỏ mặt vì say rượu, nghe xong câu nói của Lâm Châu thì mặt lại càng đỏ hơn, đỏ xuống đến tận cổ.

“Cậu, cậu, cậu…”

Đầu Fujiwara Sakura giống như đang bốc khói, bộ dạng như sắp không chịu nổi đến nơi rồi.

Lâm Châu nhìn Fujiwara Sakura lắp ba lắp bắp thì ngơ người, cái lưỡi của cô bị hỏng rồi à?

“Sao… sao thế, cô bị dị ứng với hải sản à?”

Không khí xung quanh rất yên tĩnh.

Fujiwara Sakura ban nãy mặt mũi còn đỏ phừng phừng, nhưng thoắt cái đã lạnh toát chỉ sau câu nói “dị ứng hải sản”.

Còn Lâm Châu tự dưng lại rét run, hình như có một luồng sát khí…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.