Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 272: Ăn rồi…


Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 272: Ăn rồi…

Translator: Nguyetmai

“Anh nhìn kĩ lại xem, anh chắc chắn đây là hươu chứ? Cái này mà giống với bức tượng đó sao?”

Bảo Đệ với vẻ mặt không hiểu, anh ta ngắm nhìn bức tranh tường rồi quay ra nhìn Lâm Châu.

“Khác nhau à?”

“Khác nhau nhiều ấy chứ.”

Đây đâu phải là thần hươu Xerneas, đây rõ ràng là con lạc đà cừu, Arceus.

Arceus, Pokemon sở hữu ý nghĩa tượng trưng cực cao trong thế giới Pokemon.

Về mặt thiết lập, nó là Pokemon tạo ra thế giới Pokemon, có mười bảy mảnh phiến thạch Plate tạo ra thế giới có các tính khác nhau, sở hữu sức mạnh thần bí có thể “cắm thẻ” hoán đổi thuộc tính.

Bức tranh tường này tuy vẽ rất trừu tượng nhưng bởi vì sự tồn tại của các nguyên tố phiến thạch Plate này, cho nên Lâm Châu rất dễ dàng nhận ra.

Hơn nữa, trên đỉnh cột trụ ở trung tâm căn phòng mật thất dưới lòng đất này là một chiếc vòng bụi gai rất nổi bật, giống hệt với cái trên người Arceus.

Lâm Châu đã nhìn thấy thứ này.

Nửa năm trước, khi cậu còn là huấn luyện viên dự bị, cậu nhận một ủy thác của gã huân tước bủn xỉn đi ngăn cản một nhiệm vụ thu thập, địa điểm là tại thung lũng Arche cũng có một cái cột trụ giống hệt như vậy.

Lúc đó cái cột trụ ấy xuất hiện trong mê cung, khi đặt những mảnh Phiến thạch Plate lên đó, trên bề mặt liền nứt ra một đường hầm thông với thung lũng Arche.

Giờ đây ở giữa lòng sa mạc Taklamakan này lại xuất hiện một cái, cảm giác như thứ này không chỉ có một.

Có điều, Lâm Châu bỗng nhiên hiểu ra việc tìm kiếm dược liệu mà Bảo Đệ nói.


Hoa lộ của đóa hoa thủy tinh dưới gốc Cây Thế Giới, với nơi vị thuốc “thần tiên” này xuất hiện, rõ ràng có điểm chung.

“Là ai đã ủy thác cho anh đến đây tìm dược liệu vậy? Nơi hoang vắng thế này mà có thể có dược liệu sao?”

Lâm Châu hỏi Bảo Đệ, mặc dù trong lòng cậu đại khái đã có câu trả lời.

Bảo Đệ tắt livestream trong sự than vãn của khán giá phòng livestream, cả một chặng đường livestream không có vấn đề gì cả, sau khi đến di tích, nội dung phía sau lại không thể tùy tiện livestream.

“Đây là ủy thác của gia tộc Dowkesen, cậu đừng có nói với người khác, gia tộc Dowkesen và Liên minh Pokemon không ưa nhau.”

Quả nhiên.

Trong lòng Lâm Châu đã hiểu ra rồi.

Lần trước ở thung lũng Arche, hoa thủy tinh đã khô héo, những người làm nhiệm vụ triệu tập không thể có được hoa lộ, có vẻ như bông hoa này không chỉ có ở một nơi nên Dowkesen lại ủy thác người đến nơi khác tìm.

Bảo Đệ tiến đến trước mặt Chesnaught, chỉ vào cái cột trụ ở giữa phòng, Chesnaught vận dụng đặc tính thần bí trên cơ thể mình làm Grassy Terrain lan tràn trên mặt đất.

Những đường vân thần bí dưới cột trụ dường như bị năng lượng đặc tính thần bí kích hoạt, ánh huỳnh quang bắt đầu chuyển động, lan dài dần ra.

Nhưng việc này kéo dài chưa được bao lâu thì đã phải dừng lại.

Giống như đến đây là kết thúc, không thể tiếp tục được nữa.

“Chỉ như vậy thôi à.”

Bảo Đệ chỉ vào đường vân kéo dài dưới cột trụ và nói.

“Tôi đã nghiên cứu rất lâu, tra cứu rất nhiều tài liệu lịch sử mới tìm được một ít tư liệu này, từ đó phát hiện ra đường vân ở nơi này nếu được trải đầy toàn bộ có lẽ có sẽ được kích hoạt, mở ra một đường dẫn tới cánh cửa thần bí… Cậu nhìn tôi làm gì? Ánh mắt đó của cậu là có ý gì vậy?”


Bảo Đệ chưa nói xong đã bị Lâm Châm nhìn chằm chằm đến mức khó chịu khắp người, mình nói gì sai sao?

Khuôn mặt Lâm Châu không rõ là biểu cảm gì.

Anh nghiên cứu cái này từ đâu ra vậy, lại còn có thể dùng sức mạnh đặc tính thần bí để mở cửa?

Hai thứ này sao lại có liên quan?

Một thứ đến từ sức mạnh thần bí của Xerneas còn một thứ là di tích của con lạc đà cừu già nua tạo ra thế giới…

Cái chìa khóa này của anh cũng không đúng ổ khóa mà!

Hơn nữa, lẽ nào Dowkesen bảo anh đến tìm hoa lộ thủy tinh mà không đưa cho anh phiến thạch Plate sao??

“À, Dowkesen bảo anh đến đây tìm dược liệu mà không đưa cho anh thứ gì à?”

Lâm Châu hỏi.

“Thứ gì? Không có thứ gì cả.”

Bảo Đệ không hiểu Lâm Châu đang nói gì.

“Được rồi, không có gì.”

Lâm Châu gật đầu, lấy Pokeball thả Servine ra.


Thực ra, trong tay cậu có phiến thạch Plate.

Hơn nữa, cậu đoán nếu ở đây giống như mê cung thị trấn Vaniville nằm trong thung lũng Arche thì có lẽ phiến thạch Plate cũng có thể đặt trong chiếc vòng gai nhọn và mở được”cửa”.

Thế nhưng, lúc này cậu lại thấy không thích hợp lắm.

Người ta hỏi cậu lấy phiến thạch này từ đâu ra? Phiến thạch này của cậu tại sao có thể mở cửa? Thì nhìn chung cậu không nói rõ được, nói là mình cướp được từ nhiệm vụ thu thập lần trước của Dowkesen? Càng không thích hợp.

Cho nên dứt khoát phải dựa vào cách nói của Bảo Đệ.

Có điều.

Nếu loại năng lượng thần bí có thể có tác dụng giống như phiến thạch Plate, đó là có thể mở được cửa thật, vậy thì nguồn gốc của sức mạnh thần bí của Servine có lẽ có liên quan đến phiến thạch Plate?

Trong lòng Lâm Châu liên tưởng và đưa ra phỏng đoán lớn như vậy, nhưng không có nhiều thông tin hơn mà tạm thời chỉ là một giả định.

Grassy Terrain bên dưới Servine bắt đầu lan rộng.

Ánh sáng dị thường lóe lên.

Từng dòng năng lượng đặc biệt có thể nhìn thấy bằng mắt thường phát ra ánh sáng huỳnh quang, lấp đầy nửa đường vân thần bí lấp lánh, dường như đã kích hoạt sự thần kỳ, mặt đất bắt đầu rung chuyển.

Mặt đất rung lắc và tách sang hai bên, giống như một chiếc bánh kem bị dao cắt làm đôi, bên dưới vết nứt là khe vực sâu thăm thẳm.

Từng mảnh phiến thạch Plate bay lên trong không trung, lơ lửng dập dềnh, hình thành lên những bậc thang.

Bảo Đệ ở bên cạnh vô cùng phấn khích với màn mở cửa thành công, còn Lâm Châu thì lại thản nhiên như không.

Tất cả mọi thứ, giống hệt như thời điểm nửa năm trước cậu nhìn thấy, chỉ có điều lần này thứ dùng để mở cửa không phải là phiến thạch Plate.

Hai người dẫn theo Pokemon xuôi theo bậc thang đi xuống dưới, trên bức tường hai bên được khảm những tô-tem không biết tên.

Cả đoạn đường đều đi xuống dưới bậc thang, men theo hẻm núi dài hẹp và đi đến điểm cuối cùng.


Trên bức tường dưới cùng của hẻm núi, một cành hoa thủy tinh sáng rực trong suốt, mềm mại mọc trên bộ rễ đang vươn dài!

Bên dưới bông hoa thủy tinh là một cái hố nông nhỏ, bên trong ngưng tụ hoa lộ từ hoa thủy tinh chảy xuống.

Tinh thần Lâm Châu chợt phấn chấn hơn, cảnh tượng hẻm núi quen thuộc vốn còn khiến cậu tưởng rằng liệu có phải đang trở về khe Arche đó hay không, bây giờ xem ra rõ ràng là không phải.

Bông hoa thủy tinh ở khe Arche đã tàn lụi, còn bông hoa thủy tinh ở đây vẫn đang nở.

Chỉ có điều…

Ánh mắt Lâm Châu chăm chú đến chi tiết trên bộ rễ bông hoa thủy tinh này mọc lên cũng lờ mờ xuất hiện khô héo và đốm đen, có dấu vết bị khô héo và lụi tàn.

Điều này giống hệt với tình trạng bất thường của bông hoa thủy tinh trong cái hẻm núi đó.

Bảo Đệ tiến lên phía trước, ngồi xuống lấy một cái bình để thu hoa lộ lại. Anh ta cũng nhìn thấy tình trạng khô héo bất thường, hai mày chợt cau lại.

“Bông hoa này hình như sắp chết rồi.”

“Chính xác, có vẻ như thực sự không sống được lâu nữa.”

Lâm Châu nhún vai.

Đồng thời, Servine dường như cũng rất hiếu kỳ tiến lên ngửi ngửi bông hoa thủy tinh đó.

“Cũng không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu, nếu năm sau mà gia tộc Dowkesen vẫn muốn có hoa lộ này thì chưa chắc bông hoa này còn sống sót.”

Bảo Đệ bất lực buông tay.

Lâm Châu cũng rất tò mò, rốt cuộc gia tộc Dowkesen cần loại hoa lộ quý hiếm này để làm gì, cậu vừa định hỏi thì ánh mắt lại lướt qua Servine.

Cậu nhóc ngồi đó, đôi mắt nhỏ híp lại, quai hàm phình ra, có vẻ như đang nhai nhóp nhép thứ gì đó.

Còn bên cạnh cậu nhóc, bông hoa thủy tinh vốn có chút khô héo đã biến mất, chỉ còn lại cành cây bị cắn gãy như chó gặm, đứng trơ trụi ở đó…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.