Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 270: “Bạo chúa sa mạc”


Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 270: “Bạo chúa sa mạc”

Editor: Nguyetmai

Chiếc xe Jeep bị lật nhào, khung gầm bị lật ngược và lún vào cồn cát. Trong xe, Braixen dùng Confusion để che chắn cho Lâm Châu và Bảo Đệ, dù trông có vẻ rất thảm hại nhưng cũng không bị thương nặng lắm.

“Nói chắc như đinh đóng cột là tay lái lão luyện sẽ không bao giờ bị lật xe mà.”

Lâm Châu đẩy cửa xe nhưng không mở được.

“Cuộc sống mà, lúc nào cũng đầy rẫy những sự cố. Đây là kinh nghiệm quý báu bậc đàn anh dành cho cậu.”

Bảo Đệ bị mắc kẹt trong xe trong tư thế hết sức khó coi nhưng vẫn xoa tay và nói với vẻ mặt rất thản nhiên.

Lâm Châu chẳng thèm để ý đến anh ta, cậu trèo ra khỏi cửa sổ và nhìn vào thủ phạm ở đằng xa.

Đó là một con thú nhỏ có da màu xanh lục đậm, bụng đỏ, chiều cao chưa đến nửa người. Đầu nó mọc một chiếc sừng, khóe miệng nhệch xuống, đôi mắt sắc bén trông kiểu “tôi không phải dạng vừa đâu nhé”.

Lâm Châu ngơ người khi nhìn thấy con Pokemon xuất hiện trước mặt.

Giọng nói của Bảo Đệ truyền tới từ bên trong chiếc xe bị lật.

“Bên ngoài có chuyện gì thế, đâm phải con Pokemon nào rồi à?”

“Ừ, đâm phải Pokemon rồi.”

Lâm Châu nheo mắt nhìn con thú nhỏ trước mặt.

Larvitar, 

Một loài Pokemon hiếm gặp, sinh sống tại những nơi khắc nghiệt như sa mạc hay núi rừng.

Cấp tiến hóa cuối cùng của Larvitar chính là Tyranitar, hay còn được gọi bằng cái tên “bạo chúa sa mạc”.


Loài Pokemon này có tiềm năng phát triển rất lớn, rất hiếm và quý, nhưng cũng không dễ để đào tạo được nó.

Giống như hai người bọn họ đi trong khu vực cấm hoang vu hẻo lánh Taklimakan này mấy ngày rồi mới tình cờ gặp được một con. Thế cũng đã được coi là vận may tốt lắm rồi đấy.

Cũng khó mà xác định đây là may mắn của chính Lâm Châu hay là cậu dựa hơi may mắn của Bảo Đệ nữa.

Vậy thì vấn đề đến rồi.

Là một huấn luyện viên có trình độ, suy nghĩ đầu tiên khi gặp một Pokemon hiếm có trong tự nhiên là gì?

Tất nhiên là có nên bắt chúng hay không!

Kể cả không nuôi được nó thì cũng bắt về để bán.

Giá trị của Pokemon hiếm luôn luôn rất cao, rất có thị trường, nếu có thể bắt được thì không phải lo không bán được hay không bán được giá.

Huống hồ đây còn là một con Larvitar, một giống Pokemon có tiềm năng gần như hàng đầu trong các giống Pokemon.

Bảo Đệ vẫn ngồi trong xe, lấy PokeBall rồi thả Magneton ra, con Magneton cầm theo máy quay bay ra bên ngoài, còn Bảo Đệ điều chỉnh lại tư thế, sau đó lấy điện thoại ra mở nền tảng livestream.

“Ô! Lại có thể đụng phải một con Larvitar!”

Bảo Đệ cũng vô cùng kinh ngạc.

Khỏi phải nói màn hình livestream lúc này đang sục sôi như thế nào, vừa bị lật xe, vừa gặp được Pokemon quý hiếm, hiệu quả của lần livestream này hoàn hảo đến nỗi khiến các sếp của nền tảng livestream cũng cười không ngậm được mồm.


“Nói lật xe cái là lật xe thật này, động tác cao cấp này tôi không học được, không học được.”

“Con Larvitar kia có đấu giá không, nhưng thẻ ngân hàng của tôi đang đói khát lắm rồi!”

“Tiểu sư đệ, bắt lấy nó! Mau lên! Mau lên!”

“Các bạn không quan tâm đến tôi sao? Tôi vẫn đang ở dưới xe nè. Bộ trong livestream toàn fan giả à?”

Bảo Đệ đau khổ nhìn màn hình bình luận trong livestream.

Nhưng sự chú ý của các fan đều tập trung hết lên Lâm Châu và con Larvitar rồi, nào có rảnh đi quan tâm Bảo Đệ vẫn còn đang nằm bẹp bên trong chiếc xe cơ chứ.

“Đúng vậy, toàn fan giả, anh tránh ra đi, tôi muốn xem tiểu sư đệ.”

“Thực ra trong phòng livestream của cậu toàn nick phụ của tôi thôi, không tin tôi thay cái nick khác cho cậu xem nhé.”

“Streamer hết thời, yếu đuối, đáng thương, lại còn lười biếng.”

Bảo Đệ đang ngồi trong xe và kích thích sự tương tác của các khán giả livestream.

Con Larvitar nhìn nhìn Lâm Châu, nó vươn tay gãi cái lưng của mình. Ban nãy đang nằm trong cát ngủ thì bị cục sắt kia cán qua nên thấy… hơi ngứa.

Nhưng hình như nó không có hứng thú với con người. Nó ngáp một cái, quay người bước cái chân ngắn tũn định đi tìm một chỗ khác để vùi mình trong cát ngủ tiếp.

Là một chủng tộc thuộc đỉnh của chuỗi sinh thái, ngay cả khi đang trong giai đoạn tăng trưởng, sức mạnh vẫn chưa được phát triển hết và thực lực không quá mạnh, thì ở khu vực sa mạc nơi nó sống, thường không con Pokemon nào dám lảng vảng đến trêu chọc nó cả.


Vì vậy, nó vẫn luôn sống rất thoải mái.

Đi đến đâu mệt rồi thì nó sẽ nằm xuống ngủ luôn, trong sa mạc rất thoải mái, rất yên tĩnh, rất thích hợp để ngủ.

Điều nó không thích duy nhất là thức ăn không đủ, và cát không ngon bằng quặng.

Đây là thói quen ăn uống đặc biệt của nhiều Pokemon hệ Đá. Ngoài các thực phẩm thông thường như trái cây, ăn các loại đá và khoáng chất cũng có thể thỏa mãn cơn đói và bổ sung các yếu tố khoáng chất cần thiết cho cơ thể Pokemon và cải thiện thể lực.

Lâm Châu thấy Larvitar quay người rời đi thì cũng ngơ ngác.

Sao lại rời đi rồi!

“Bạo chúa sa mạc” luôn được biết đến với tính khí xấu.

Nó có một tấm thân không hề mảy may suy suyển trước bất kỳ công kích nào, có một sức mạnh cực lớn có thể dễ dàng làm biến đổi địa hình xung quanh.

Một khi điên lên, nó thấy núi sẽ phá núi, thấy lầu sẽ dỡ lầu, nó sẽ hủy hoại tất cả mọi thứ xuất hiện trước mặt. Có thể coi nó là một cỗ máy phá hoại biết đi.

Cái tên chuẩn thần cũng không phải chỉ đặt cho vui đâu. Sức tàn phá của nó chỉ xếp sau Pokemon trong truyền thuyết mà thôi.

Không phải đây là một “anh giai” hung hăng có gen bạo lực hay sao?

Lâm Châu ban đầu còn tưởng nó sẽ lao lên cắn mình cơ, ai ngờ nó lại quay người bỏ đi.

Tất nhiên, Lâm Châu không thể để nó đi dễ dàng như vậy được.

PokeBall được ném ra, ánh sáng trắng lóe lên.

Một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trong sa mạc.

Một thân hình quyến rũ cùng quần áo màu sắc tươi sáng, giống như một bông hồng sa mạc giữa biển cát.


Lâm Châu đã thả Milotic mà cậu rất ít khi dùng ra.

Trên màn hình livestream đầy những bình luận để lại dấu chấm hỏi, rất nhiều người chưa từng nhìn thấy một Pokemon xinh đẹp như Milotic bao giờ.

“Tiểu huynh đệ, đây là Pokemon gì vậy, hình như chưa nhìn thấy bao giờ.”

“Không biết luôn, một con Pokemon không có trong Pokedex.”

“Đẹp quá, có ai biết ở đâu bán con này không? Tôi muốn bạn trai mua cho mình con này.”

“Mơ đi mà mua được nó nhé, đây là Milotic, tôi từng nhìn thấy nó trong một quyển sách tranh được khai quật lên từ lòng đất, đây là một loài Pokemon thần bí rất ít người biết đến, hiếm gặp và khác biệt, nó còn hiếm hơn cả con Larvitar nữa đó.”

“Oa, tiểu huynh đệ này giỏi thế, còn cất giấu một loại Pokemon như vậy.”

Khi Milotic vừa xuất hiện thì đôi mắt hung dữ của nó liền nhìn quanh môi trường sa mạc khô cạn xung quanh, trên bầu trời, tia tử ngoại chiếu thẳng xuống không có gì che chắn nổi, nó ngay lập tức ngưng tụ chất lỏng bao quanh cơ thể để giữ ẩm, chống nắng.

Lâm Châu vỗ nhẹ vào người Milotic, chỉ cho nó thấy con Larvitar ở phía xa xa và nói:

“Bắt nó mang về đây.”

Milotic bắt đầu hành động, nó lắc lư thân hình, phía dưới cơ thể nó có khí lạnh thoát ra, những chỗ nó đi qua hình thành một đường băng.

Ngưng tụ nước thành băng, rồi trượt trên mặt băng để di chuyển, nhờ đó tốc độ di chuyển của nó cũng nhanh hơn, thoắt cái đã đến gần chỗ con Larvitar.

Rốt cuộc Larvitar cũng chỉ là một Pokemon hoang dã. Mặc dù nó nhìn thấy Milotic nhưng không ngờ đối phương lại đột nhiên tiến gần đến nhanh như vậy.

Trong nháy mắt đã đến bên cạnh người nó rồi!

Larvitar híp đôi mắt ti hí của nó lại, cái chân ngắn tũn giơ lên đá một mảng cát lớn bay lên, rồi quay người định đào sâu xuống cát chạy trốn. Chỉ cần một lần cọ xát như vậy là đã cảm nhận được sự chênh lệch sức mạnh rồi.

Dù sao con Larvitar này vẫn còn nhỏ, tiềm lực mạnh đến đâu thì vẫn chỉ là tiềm lực, thời kỳ phát triển của nó chưa dài, mức năng lượng cũng chỉ thuộc cấp Nhập Môn mà thôi, sao có thể là đối thủ của một Milotic sắp đạt đến cấp Quán Chủ cơ chứ!

Đánh không lại thì tất nhiên phải bỏ chạy rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.