Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 268: Đi đến Korla
Editor: Nguyetmai
Trước đó Bảo Đệ nghe theo lời giới thiệu của Giáo sư Trọc đến tìm người đàn em là Lâm Châu, muốn rủ cậu cùng đi tìm manh mối về Xerneas.
Ngoài ra, cậu ta còn tặng cho Lâm Châu một viên bí ngọc chiêu thức Teleport coi như là thù lao.
Nhưng vì sự cố bất ngờ xuất hiện mê cung ở nhà máy điện nên Lâm Châu đã bị Liên minh điều đi đón đội khai hoang, do đó phải dời việc đi điều tra đàn tế Xerneas lại.
Nhưng cậu không nghĩ là việc bên đội khai hoang lại tiến triển thuận lợi đến vậy. Cậu cứ nghĩ phải kéo dài mất nửa tháng nhưng đến ngày thứ hai cậu đã có thể quay về rồi..
Như vậy cũng hay, cậu có thể liên lạc với Bảo Đệ để tiếp tục thực hiện lời hứa của mình.
Lâm Châu đã liên lạc với Bảo Đệ, anh ta vẫn chưa rời khỏi Tân Chử, vừa hay có thể khởi hành cùng nhau. Anh ta hỏi có phải chuẩn bị gì không, sau đó quyết định ngày mai sẽ xuất phát.
Quả thật gần đây Lâm Châu rất bận rộn. Cùng với việc trở thành chủ phòng gym, gia nhập vào hệ thống Liên minh Pokemon thì cậu càng ngày càng dính líu đến nhiều người, đủ mọi việc tốt, xấu cùng kéo đến.
Bao gồm việc thành lập phòng gym, vụ va chạm với phóng viên, chiêu sinh phòng gym, bắt đầu kinh doanh bò sữa, mê cung trong nhà máy điện, và cả chuyện của Bảo Đệ…
Mấy tháng gần đây, cậu lúc nào cũng chạy ngược chạy xuôi, bận tối mắt tối mũi, chứ không còn được rảnh rang yên tĩnh học tập như rất lâu trước đây nữa rồi.
Đợi khi chuyện này kết thúc, cậu sẽ quay về Đại học Pokemon đóng cửa yên ổn một thời gian.
…
Buổi chiều ngày hôm sau.
Lâm Châu gói ghém hành lý xong rồi đi ra sân bay Tân Chử.
Khi cậu đến sân bay, Bảo Đệ đã lấy vé đứng chờ rồi.
Vừa nhìn thấy Lâm Châu, anh ta bước tới chào hỏi rồi cả hai cùng nhau đi đến cửa kiểm tra an ninh rồi lên máy bay.
Mặc dù chuyến đi lần này là trên Trái đất chứ không phải trong mê cung, nhưng thời gian dành cho nó cũng không quá ngắn.
Ít nhất nửa tháng đến một tháng, hoặc thậm chí lâu hơn.
Đây là nguyên văn lời Bảo Đệ nói.
Hơn nữa, đáng ghét hơn đó là cái tên này còn livestream suốt cả hành trình.
“Xin chào mọi người, Bảo Đệ của các bạn đã quay lại rồi đây. Đây là đàn em của tôi, các bạn đã từng gặp cậu ấy rồi.”
“Nội dung livestream lần này sẽ là một tiết mục phiêu lưu dài kỳ, và tôi sẽ dẫn các bạn vào một trong những vùng cấm địa đối với sự sống bí ẩn nhất trên Trái đất.”
“Bây giờ, chúng ta đã đến sân bay Urumchi.”
Ngay khi ra khỏi sân bay, Bảo Đệ đã thả Magneton ra và bắt đầu livestream bằng máy ảnh của mình.
Lâm Châu nheo mắt nhìn cái ống kính đang chĩa về phía mình.
Ban đầu cậu định bảo đừng để cậu lọt vào ống kính, cậu không muốn lên hình quá nhiều. Nhưng sau đó nghĩ đến trận giao đấu đòi hạ gục phòng gym lần trước cậu cũng đã bị quay rồi, thôi kệ vậy, quay cũng chẳng sao cả.
Khán giả đã ngồi đợi từ lâu để được xem livestream.Trước đó Bảo Đệ đã tuyên bố rằng sẽ có một chuyên mục như thế này.
Chỉ là họ không ngờ rằng Bảo Đệ sẽ mời Lâm Châu, chủ phòng gym mới khá hot gần đây thôi.
Sau đó.
Khán giả đang xem livestream đều “bùng nổ” rồi.
“Bảo Đệ cầm thú! Lại lừa cả tiểu sư đệ đi du lịch!”
“Tiểu sư đệ, đàn ông con trai đi ra ngoài nhất định phải bảo vệ tốt cho mình nha!”
“Ban đêm nhớ khóa cửa cẩn thận!”
“Tôi đã báo cảnh sát, cậu liệu hồn đó Bảo Đệ!”
…
Bảo Đệ mặt đen như đít nồi khi nhìn thấy những comment hiện lên trên màn hình livestream. Những người hâm mộ này có ý gì vậy, hay là anh ta mở nhầm phòng livestream giả mạo rồi, ở đây toàn là antifan sao?
Cũng may Lâm Châu không xem livestream, nếu không hình tượng đàn anh oai phong của anh ta đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi.
Bảo Đệ chắc chắn không biết rằng anh ta đã quá lo lắng. Bởi vì anh ta chẳng có tí hình tượng oai phong nào trong mắt Lâm Châu cả, cậu toàn coi anh ta là một thằng ngớ ngẩn.
Bảo Đệ livestream suốt cả quãng đường.
Hai người họ đi qua cửa kiểm tra an ninh rồi rời khỏi sân bay, ngồi hết xe buýt rồi lại chuyển sang tàu hỏa.
Urumchi không phải là điểm đến của chuyến đi này, họ vẫn còn một chặng đường dài để đi.
Đêm xuống.
Nhà ga xe lửa được thắp sáng rực rỡ.
Tàu chở khách đầu có hình chữ K bấm còi, phát ra những tiếng leng keng trên đường ray.
Lâm Châu và Bảo Đệ ngồi xuống chiếc giường cứng của mình.
Có một mùi lạ trong khoang do không được thông gió.
Cảnh vật ban đêm mờ ảo bay vụt về phía sau cửa sổ toa tàu. Chuyến tàu này sẽ chạy trong sáu tiếng.
Điểm đến sẽ là ga Korla, nơi rất gần với địa điểm họ nhắm tới.
Không có nhiều người trên tàu, vì bây giờ không phải là mùa du lịch, và thời gian cũng không thích hợp.
Ở toa bên cạnh có một người đeo ba lô mang theo con Lickitung. Trong toa của Lâm Châu chẳng có ai ngoài hai người họ cả.
Điều này cũng khá may mắn.
Con Greninja của Bảo Đệ và Mimikyu của Lâm Châu đang thi vật tay ở một bên, Lugia con thì phục bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua với con mắt hiếu kỳ.
Lâm Châu đặt túi của mình xuống, nhàn rỗi vừa cầm bản đồ xem vừa nói chuyện với Bảo Đệ.
“Chúng ta cứ thế đến thẳng đó à?”
“Nếu không thì sao giờ?”
“Ý tôi là chúng ta không quen thuộc với nơi đó, không cần một người hướng dẫn à?”
“Yên tâm, tôi đến đó một lần rồi. Tôi làm hướng dẫn viên được.”
“Anh đã từng đến đó một lần?”
Lâm Châu vẻ mặt nghi ngờ.
“Anh đến đó một lần rồi thì còn tìm tôi đi cùng làm gì?”
Cậu nhớ là Bảo Đệ nhờ cậu giúp anh ta tìm manh mối về đàn tế.
Lúc này Bảo Đệ không livestream. Anh ta ngó đầu ra bên ngoài, thấy không có ai mới thấp giọng thì thầm với Lâm Châu.
“Thật ra, tôi không kể hết tất cả cho cậu ngay từ đầu, tôi đã tìm thấy một di tích liên quan đến con Pokemon giống con nai ở đó.”
“Nhưng ở đó có một cánh cửa khá đặc biệt, phải có sức mạnh đặc biệt của loài Pokemon trên đàn tế mới mở được nó. Nhưng con Greninja của tôi không đáp ứng đủ nhu cầu nên tôi muốn mượn sức mạnh của Servine nhà cậu, để hai con Pokemon cùng hợp sức thử mở cánh cửa đó.”
“Anh biết bên trong cánh cửa có cái gì không?”
Lâm Châu thắc mắc.
Bảo Đệ gật đầu.
“Cũng coi như là biết, tôi có thể nói cho cậu nhưng cậu nhất định không được nói ra bên ngoài.”
“Thôi, tôi không có hứng thú.”
Lâm Châu giơ tay ngắt lời của Bảo Đệ. Cậu chỉ vì món thù lao bí ngọc chiêu thức Teleport nên mới tới đây, chứ cũng không hứng thú biết nhiều chuyện như vậy.
Bảo Đệ muốn nói nhưng bị Lâm Châu ngắt luôn, khuôn mặt đầy vẻ ấm ức.
“Tôi nói với cậu nhé…”
“Không nghe.”
“Nhưng tôi nói được một nửa rồi…”
“Phần sau không cần nói nữa.”
“Cậu ép tôi giữ nó lại, tôi khó chịu lắm, OK! Cho tôi nói đi mà!”
Bảo Đệ sắp phát rồ.
Lâm Châu “cạn lời” với anh ta.
“Thực ra tôi không đến đó tìm manh mối của con Pokemon giống loài hươu mà là nhận lời giúp đỡ một người bạn đến tìm một loại dược liệu, nơi cô ấy bảo tôi cũng là khu di tích đó.”
“Có điều di tích đó lại có liên quan đến con Pokemon giống loài nai.”
“Lần trước tôi đến nhưng bị chặn ngoài cửa, nên lần này mới tìm cậu nhờ cậu giúp.”
“Dược liệu…”
Lâm Châu cắn môi, sao cậu cứ thấy câu chuyện này quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.
“Thứ đồ anh muốn tìm có hình dạng thế nào?”
“Một dạng hoa lộ* của bông hoa thủy tinh mọc trên gốc cây.”
(*) Hoa lộ: hạt sương.