Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 258: Manh mối
Editor: Nguyetmai
Nhìn Lâm Châu với Triệu Thiên đứng một bên khoác vai bá cổ đồng cảm với nhau, thân thiết như đang yêu khiến ai chịu cho nổi.
“Cậu! Đi qua đây! Tôi bảo cậu đi cạnh tôi cơ mà! Cậu chạy linh tinh đi đâu đấy?”
Fujiwara Sakura vội vàng bước tới túm Lâm Châu về, nhỏ giọng cằn nhằn:
“Cậu thậm thụt gì với tên đáng ghét ấy đấy? Cậu biết gì về cậu ta à?”
“Biết chứ, đừng hỏi, hỏi ra mới biết là một gã rất thảm.”
Cùng phải kiếm cơm nuôi gia đình nên Lâm Châu quá hiểu.
“Cậu pha trò gì thế.”
Fujiwara Sakura dẩu môi, chẳng thèm để ý đến cậu ta.
Thực ra thì Lâm Châu có biết Triệu Thiên không?
Tất nhiên là cậu biết.
Người của Liên minh tới đây lần này có tất cả ba huấn luyện viên cao cấp bao gồm cả Fujiwara Sakura, tất nhiên cậu sẽ không đi theo họ mà không biết gì cả.
Ngoài thân phận của Fujiwara Sakura mà cậu đã biết trước đó, hai người kia cậu đã lên trang web của Liên minh tra tư liệu về họ từ lúc trở về nhà hôm qua rồi.
Lục Minh sinh ra trong gia tộc Ngự Long, là một ngôi sao mới nổi trong Ban Công tác Mặt trận mấy năm gần đây. Cậu ta từng tham gia nhiều nhiệm vụ tiêu diệt các tổ chức thợ săn và có biểu hiện rất xuất sắc, dự kiến sẽ thăng lên chức phó ban trong năm tới.
Triệu Thiên được đồn là con cháu của một lãnh đạo cấp cao trong Liên minh. Năm ngoái cậu ta không những dẫn đầu trong bảng thành tích khai hoang mê cung của Ban Tìm kiếm mà còn lập được kỷ lục mới. Là người từng tham gia khai hoang tại các mê cung cấm địa hàng đầu tại Mt. Coronet, tháp Dragonspiral,…
Hai người này đều rất là nhân tài xuất chúng và nổi tiếng trong lĩnh vực của mình.
Chưa kể hai người họ, ngay cả Fujiwara Sakura cũng nổi tiếng là thứ dữ.
Một chủ phòng gym nhỏ bé như Lâm Châu chẳng là gì khi đứng trước họ.
Cho nên cậu cứ dựa dẫm vào họ là yên tâm!
Lâm Châu chẳng thấy áp lực chút nào!
Đám người này mạnh như thế dù có gặp nguy hiểm thì cũng không đến lượt cậu ra tay. Mà ngộ nhỡ mấy người này có thất bại thì mình vẫn chạy kịp.
Lâm Châu “nhàn hạ” đến nỗi không thả cả Pokemon ra. Chỉ đi phía sau với điệu bộ ngênh ngang. Ai không biết lại tưởng cậu là sếp lớn đang được một đoàn rất oách hộ tống nữa chứ.
Tất nhiên cậu vẫn giữ chiếc thắt lưng có thể biến thân thành áo giáp Ditto lại, bên mình làm “bùa phòng thân”.
Đoàn người tiến vào sâu được một lúc nhưng vẫn chưa phát hiện được dấu hiệu nào của sự sống. Họ không thấy người ngoài hành tinh hay con Pokemon nào cả, xung quanh chỉ là một khung cảnh tĩnh mịch, chết chóc.
Đoàn người tìm một khu vực tương đối rộng rãi rồi dừng chân tại đó. Lục Minh chỉ huy người của Ban Công tác Mặt trận phối hợp cùng các kiến trúc sư lắp đặt trạm thu phát tín hiệu đơn giản đầu tiên ở đây.
Có các trạm thu phát tín hiệu rồi thì tín hiệu liên lạc và mạng internet mới vào được khu vực sau cánh cửa đá.
Công nghệ dẫn truyền này được Liên minh phát minh ra dành riêng cho việc khai hoang các mê cung. Mỗi lần đi khai hoang đều phải trải qua quá trình thiết lập mạng lưới liên lạc và khoanh vùng khu vực kiểm soát.
Machamp và Girafarig của Lục Minh dùng Confusion phối hợp dỡ trạm thu phát tín hiệu đơn giản từ trên xe xuống rồi lại giúp các kiến trúc sư lắp đặt chúng.
Toàn đội được lệnh cảnh giác tại chỗ nhưng thực ra là nhân tiện nghỉ ngơi một lúc.
“Hay là bọn chúng đã không còn ở gần đây nữa?”
Lâm Châu nói chuyện với Fujiwara Sakura.
Bọn chúng ở đây chính là chỉ lũ người ngoài hành tinh.
Từ lúc bắt đầu xuất phát đến bây giờ vẫn chưa thấy có động tĩnh gì. Hơn nữa, thật lòng mà nói thì từ lúc phát hiện ra cánh cửa đến nay đã hơn một tuần, không ai có thể chắc chắn được tình hình trong một tuần đó.
Fujiwara Sakura lắc đầu và nói:
“Ngay cả khi lũ ngoài hành tinh không ở gần đây thì chúng ta cũng phải tiếp tục tìm cho bằng được tung tích của chúng. Trừ phi chúng đã quay về không gian Ultra.”
“Nhưng… làm sao biết được chúng đã quay về hay chưa?”
Lâm Châu thắc mắc, cậu thầm nghĩ chuyện này cũng có thể biết được sao?
Fujiwara Sakura chỉ vào Lục Minh rồi đáp:
“Khi nào Lục Minh vỗ đầu mình rồi kêu chúng ta quay về thì chúng ta có thể về rồi.”
“…”
Lâm Châu biết nói gì nữa đây? Bọn họ thực sự là quân chính quy ư? Sao làm việc cứ như lính nghiệp dư vậy?
Chỉ một lúc mà trạm thu phát tín hiệu đơn giản đã được xây lắp xong.
Lâm Châu lấy điện thoại di động ra nhìn, quả thật mạng đã về đến bản.
Lục Minh cũng đã liên lạc được với bộ chỉ huy của Ban Công tác Mặt trận, có thể báo cáo tình hình bất cứ lúc nào.
Một trạm thu phát tín hiệu đã được xây lắp xong, phía sau còn những trạm thu phát tín hiệu khác nữa.
Có ba điều quan trọng trong khai hoang mê cung, đó là:
Đầu tiên, xua đuổi, tiêu diệt hoặc bắt các Pokemon trong một phạm vi nhất định gần cửa đá để chiếm lĩnh địa bàn.
Thứ hai, điều tra và vẽ lại bản đồ và sự phân bố các Pokemon.
Thứ ba, xây dựng các trạm thu phát tín hiệu, kéo cáp mạng.
Thật ra bước đầu tiên là bước nhiều khó khăn và nguy hiểm nhất.
Nhưng không biết vì sao trong mê cung này lại hoàn toàn khác với những mê cung trước đây. Bọn họ không phát hiện ra một dấu hiệu gì, giống như không có Pokemon tồn tại trong đây.
Vì vậy bọn họ vẫn đang tiến hành nhiệm vụ rất thuận lợi.
Từ lúc tiến vào mê cung là tầm trưa đến lúc này là sắp chập tối, bọn họ đã vẽ bằng công nghệ kỹ thuật số được một phần lớn bản đồ và đặt được ba trạm thu phát tín hiệu, vẫn còn bảy cái nữa. Nếu thuận lợi thì muộn nhất đến đêm mai là lắp xong.
Đoàn người tìm thấy một nơi thích hợp và dựng lều làm trại nghỉ chân tạm thời. nhưng khi bọn họ đang chuẩn bị bữa tối thì có một trinh sát chạy tới báo cáo phát hiện điểm bất thường.
“Ở đâu?”
Nét mặt Lục Minh chợt căng thẳng hơn, cậu ta lên tiếng hỏi.
“Xuyên qua vạt rừng rậm kia sẽ thấy.”
“Dẫn đường đi, tôi đi xem thử, những người khác ở lại đây canh giữ trại.”
Lục Minh nói xong liền đi theo người lính tuần tra, Thiệu Thiên, Fujiwara Sakura và Lâm Châu tất nhiên cũng đi theo sau.
Băng qua vạt rừng rậm rạp, phía trước mặt bọn họ sáng bừng lên, có một vài đống rơm được chất thành cái tổ ở đó, trông rất có sự sống, giống như có một nhóm Pokemon đã từng sống ở đó.
“Là một đàn Pokemon? Cậu phát hiện ra tung tích của chúng à?”
Lục Minh hỏi.
“Vâng… nhưng…”
“Sao thế?”
“Cậu tự qua đó xem đi đội trưởng.”
Lục Minh nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của cậu ta trông rất kỳ lạ nên liền bước ra khỏi cánh rừng, đi tới xem thử.
Nhưng….
Cảnh tượng trước mặt khiến Lục Minh bất giác hít vào một hơi lạnh ngắt. Cậu không ngờ mọi việc lại như này.
Lâm Châu và mọi người cũng đã đi xuyên qua vạt rừng, nhìn thấy những thứ Lục Minh thấy.
“Cái này!”
Lâm Châu đã bị sốc. Thứ xuất hiện trước mặt họ là một núi xương chất cao nửa người, bên trong đầy rẫy những bộ xương cốt.
Mặc dù xương cốt đã bị phân tán, nhưng hình dạng của các đầu lâu giống như nhau, là của một loài Pokemon. Đây là một tổ Pokemon đã bị tiêu diệt…
Không cần nói cũng biết chắc chắn cái tai họa này là do lũ người ngoài hành tinh gây ra. Hơn nữa khung xương này… Tuy Lâm Châu không học chuyên về mảng xương cốt Pokemon nhưng cậu có thể nhìn ra khung xương này là của loài Pokemon Luxray!
Cả một đàn Pokemon Luxray đã bị lũ người ngoài hành tinh giết hết sạch!
Tất nhiên vẫn có một con may mắn sống sót, chính là con Luxray mà Lâm Châu bắt được. Lúc đó khắp người nó đều bị thương nặng, cũng chính là do lũ người ngoài hành tinh gây nên.
“Chúng vẫn ở đây, lũ người ngoài hành tinh vẫn ở trong mê cung này.”
Lục Minh nói.
“Tăng cường trinh sát. Toàn thể thành viên nâng cao cảnh giác. Rất có thể chúng ta sẽ gặp phải đám người ngoài hành tinh nên không được chậm trễ nữa.”
Lâm Châu không rõ vì sao Lục Minh lại biết nhưng tóm lại cứ nghe theo cậu ta đã. Nhìn thấy đống xương cốt nhỏ đó, tay cậu bất giác sờ vào quả PokeBall của Luxray đang ở bên hông…