Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 209: Anh nói xem, anh chọc giận cậu ta làm gì (2/2)
Editor: Nguyetmai
Lâm Châu cũng chẳng thèm quan tâm đến tâm trạng Ngụy Việt Đông đang đứng bên cạnh kia.
Sau khi Braixen đột phá, thực lực thể hiện ra quả thật khiến cậu rất hài lòng.
Vừa mới đột phá cấp Tinh Anh đã có thể dựa vào năng lượng để kiên cường chiến đấu với Pokemon cùng cấp.
Đó là thành quả chủ yếu từ những bài luyện tập hằng ngày của bản thân cậu nhóc. Tất nhiên, trong đó quả thần kỳ cũng đã phát huy tác dụng thăng hoa không nhỏ.
Đào tạo Pokemon chưa bao giờ là một việc đơn giản, không thể thiếu một trong hai thứ là nỗ lực và tài nguyên, Lâm Châu chỉ có thể cung cấp tài nguyên còn nỗ lực vẫn phải dựa vào sự tự giác của bản thân nó.
“Bùm!”
Lại một tiếng nổ vang lên, lá chắn Confusion nổ tung tạo một đường sóng trong không khí.
Braixen và Mr. Mime cùng lùi lại phía sau rồi tách nhau ra.
Lâm Châu thấy cũng đã hòm hòm rồi bèn lên tiếng ra lệnh:
“Đừng đùa nữa, giải quyết nó luôn đi.”
Đám đông xung quanh xem náo nhiệt vừa nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc, ý gì vậy?
Đối thủ sắp gục rồi vậy mà sao nghe cứ như cậu còn chưa dùng sức thế?
Braixen nghe thấy mệnh lệnh của Lâm Châu, luồng sức mạnh bí hiểm khó đoán xung quanh cơ thể liền cuộn trào lên, tách không gian ra làm đôi.
Sức mạnh không gian bí ẩn xóa bỏ khoảng cách, Hyperspace Hole (Lỗ hổng siêu không gian) liên kết không gian vượt qua tầng tầng lớp lớp vách chắn phòng vệ, xuất hiện trước mặt Mr. Mime!
Ngụy Việt Đông nín thở, trong lòng kinh sợ nhưng đã không còn kịp nữa.
Bộ móng nắm hờ vách Confusion của Braixen đột nhiên thò ra từ Hyperspace Hole, vách chắn Confusion tích tụ năng lượng khủng khiếp giáng thẳng lên người Mr. Mime!
Tầng tầng lớp lớp vách chắn quả thực kiên cố vô địch, không gì phá vỡ nổi.
Nhưng vậy thì đã sao?
Hyperspace Hole của Braixen có thể xuyên qua vách chắn, trực tiếp tấn công chủ thể, trời sinh nó đã là khắc tinh của dòng vách chắn!
Trong tiếng trầm trồ kinh ngạc của đám đông xem náo nhiệt, vách Confusion cuồn cuộn năng lượng đã dán lên mặt của Mr. Mime.
“Đoàng!”
“Á!”
Chỉ trong chớp mắt hình như đã có thứ gì đó bay vụt qua người, tiếng động khổng lồ truyền đến, đồng thời kèm theo những tiếng kêu gào thảm thiết.
Hách Dân cảm thấy bên cạnh mình chợt như trống rỗng…
Ơ? Ngụy Việt Đông đâu?!
Hách Dân hoảng hốt quay đầu lại.
Chỉ thấy phía sau anh ta, trên bức tường đặt hàng ghế của nhà thi đấu, Ngụy Việt Đông đang bị Mr. Mime đè, cả hai cùng nhau dính chặt lên tường.
Tiếng hét thảm thiết vừa rồi rõ ràng phát ra từ hắn.
Hách Dân nhìn vậy liền cảm thấy kinh ngạc không tin nổi chuyện này có thể xảy ra, đâm người ta như vậy chẳng phải mất nửa mạng rồi hay sao.
“Mau đi cứu anh ấy xuống xem có làm sao không, liên hệ với y tế bảo bọn họ điều Blissey đến đây.”
Hách Dân vừa nói vừa thả Pokemon ra chỉ huy nó đi cứu Ngụy Việt Đông.
Lâm Châu huýt sáo, lắc đầu tiếc nuối.
“Do dự sẽ nhận lấy thất bại.”
Hách Dân bận rộn bên đó, còn Lâm Châu phải làm ra ngơ ngác như thường ngày, đám đông xem náo nhiệt ở bên cạnh kích động reo lên.
“Dính tường rồi, dính tường rồi, “quái vật dán tường” tái xuất giang hồ.”
“Chậc, tôi biết ngay sẽ có kết quả này mà.”
“Ngồi xuống cả đi, thao tác quen tay rồi, đại ca của vùng đấy!”
“Kiểu khiêm tốn quen thuộc, người đâu, dâng máy lọc nước lên cho đại ca Lâm Châu!”
…
Theo lý mà nói đáng lẽ mọi lần đám thí sinh đều phải bị giám khảo dạy dỗ một trận nhớ đời.
Nhưng hôm nay lại xuất hiện một thí sinh dám “xử đẹp” giám khảo, ấn hắn ta xuống đất mà giày vò, lợi hại đấy!
Một số thí sinh có mặt ở đó còn quay lại video, đã định sau khi về nhà sẽ phát tán lên mạng.
Ngụy Việt Đông được cứu xuống từ trên tường, vẫn còn chưa biết mình sắp sửa “nổi lềnh phềnh” trên mạng, hiện giờ toàn thân hắn đau đớn, đầu óc quay cuồng.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là gãy xương rồi.
May mắn thay đó là bức tường di động bằng tấm kim loại, mỏng và có độ dẻo dai, chứ nếu bị đập vào một bức tường xi măng thì chưa biết chừng tên Ngụy Việt Đông không khéo đã phải chết tại đây.
Chẳng mấy chốc, y tế đã vội vàng dẫn theo Blissey đến hiện trường, sau khi chẩn đoán trên người Ngụy Việt Đông có nhiều vị trí bị bong gân, gãy xương xong thì bắt đầu sử dụng Heal Pulse (Sóng trị thương) để điều trị.
Hách Dân nhìn Ngụy Việt Đông thương tích đầy mình, khẽ nhíu mày nhìn Lâm Châu và nói:
“Em thí sinh này, Pokemon giao đấu với nhau tại sao lại để liên lụy đến huấn luyện viên!”
Lâm Châu nhún vai nhận lỗi:
“Xin lỗi thầy, tại cái gì cũng tàm tạm, tiềm lực bình thường, thực lực bình bình cho nên ra tay mới không biết nặng nhẹ, nhắm không chuẩn ạ.”
Ngụy Việt Đông đang nằm dưới đất điều trị vết thương nghe thấy câu nói này thì tức muốn chết.
“Tàm tạm, tiềm lực bình thường, thực lực bình bình”, đây chẳng phải là lời đánh giá con Braixen đó của mình sao.
Giờ thì hay rồi, Lâm Châu đã đáp trả hắn toàn bộ.
Hách Dân tức thở, bị Lâm Châu chọc tức không nói lên lời, dứt khoát không nói gì thêm nữa.
Giám khảo còn lại đứng bên cạnh làm bù nhìn, anh ta ngồi xuống nhìn Ngụy Việt Đông, khẽ trách:
“Anh nói xem anh đi chọc giận cậu ta làm gì.”
Ngụy Việt Đông ấm ức, nếu không phải vì vị lãnh đạo cấp cao kia cấp cho quyền lợi tốt nên anh ta mới vội vàng đi làm những chuyện này sao, nhưng có ai ngờ lại phải chịu thất bại, còn bị người ta “chỉnh đốn” lại.
Ngụy Việt Đông càng nghĩ càng tức, lần này mất mặt như vậy, dù sao cũng đã bị thương nặng rồi, thôi cứ nằm luôn trên nền nhà giả vờ hôn mê, tâm tình ổn định, im ỉm như một kẻ bại liệt.
Ồ, mà không đúng, giờ hắn đang bị liệt thật mà…
Blissey cấp cứu cho Ngụy Việt Đông xong, sau đó y tế liền đặt hắn lên cáng rồi khiêng đi.
Hách Dân giúp hắn thu con Mr. Mime đã mất ý thức vào Pokeball, giao cho y tế mang theo luôn.
Màn kịch náo nhiệt đến đây coi như đã khép lại với kết cục thảm hại của Ngụy Việt Đông.
Lâm Châu…
Hách Dân quan sát kĩ thí sinh có thân phận bí ẩn này.
Không nói đến thực lực của cậu ta thế nào, chỉ duy nhất việc có thể khiến lãnh đạo cấp cao của Ban Giáo dục phải đặc biệt gọi điện thoại đến căn dặn đã thấy gia thế của cậu ta không hề đơn giản chút nào.
Không biết hôm nay Ngụy Việt Đông định giở trò gì. Từ trước khi bắt đầu buổi thi hắn đã có biểu hiện bất thường rồi. Cũng không biết tại sao hắn phải đụng chạm đến cậu Lâm Châu này.
Nhưng, sau này dù có thế nào thì cũng là chuyện của sau này.
Còn bây giờ, bọn họ là giám khảo vẫn phải thực hiện trách nhiệm của bản thân trước, bài thi tiếp tục diễn ra bình thường.
Hách Dân tiến đến trước mặt Lâm Châu và nói:
“Thí sinh Lâm Châu, bài thi của em đã kết thúc, mời em qua bên kia đợi tuyên bố kết quả, những thí sinh khác vẫn phải thi.”
“Dạ.”
Lâm Châu gật đầu.
Lấy Pokeball ra thu Braixen lại, đi sang bên cạnh tìm chỗ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Được rồi, bây giờ tiếp tục tiến hành bài thi, giờ những thí sinh trước đó do giám khảo Ngụy phụ trách sẽ giao cho tôi đảm nhiệm, mọi người xếp lại thành hàng.”
Hách Dân và giám khảo còn lại bắt đầu duy trì trật tự địa điểm thi, khôi phục lại tiến trình bài thi.
Bài thi của giai đoạn ba chính là giám khảo đưa ra đánh giá với Pokemon của thí sinh, sau đó chấm điểm, cuối cùng loại bỏ khoảng hai phần ba thí sinh.
Tất nhiên những thí sinh này sẽ cảm thấy không thoải mái, cũng có rất nhiều người lẩm bẩm giám khảo dựa vào đâu mà loại bỏ họ. Trong đó bao gồm cả thí sinh lúc trước cùng thi chung với Lâm Châu ở vòng thứ hai, cậu ta cũng bị loại.
Thế nhưng giám khảo chỉ nói một câu đã khiến cậu ta im thít, anh ta chỉ Lâm Châu và nói:
“Nếu các em có thể đánh bại giám khảo giống em ấy thì bây giờ hãy bước ra đây, còn nếu không thể thì hãy ngoan ngoãn trở về luyện tập dần dần, năm sau thi lại.”