Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 208: What the f*ck!(1/2)


Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 208: What the f*ck!(1/2)

Editor: Nguyetmai

“Lại đột phá rồi???”

Cao Bác hoảng hốt nhìn Braixen của Lâm Châu, con Pokemon này lúc trước khi ở cuộc thi cấp thành phố đã là cấp Nhập Môn, giờ đột phá tiếp há chẳng phải…

“Trời ơi! Thằng đực Châu này hack game à, mới có nửa năm mà đã đột phá cấp Tinh Anh rồi.”

Lưu Lạc làm vẻ mặt kiểu “m* nó chứ!”, khi Braixen còn là Fennekin, cậu ta chẳng bao giờ nghĩ sẽ thấy nó đột phá cấp Tinh Anh nhanh như vậy, mới chỉ có nửa năm ngắn ngủi…

Cảm nhận được siêu năng ngoại cảm khủng khiếp đang hoành hành xung quanh, mí mắt Lưu Lạc giật mạnh. Đây còn là nhóc Fennekin bị người ta bỏ rơi sao?

Những thí sinh xung quanh đều có một biểu cảm kinh ngạc, đứng bên cạnh xem náo nhiệt, có người còn móc điện thoại ra quay hình.

Ngụy Việt Đông hiện giờ khó chịu như ăn phải bả.

Thế là mày đang rình để trêu tao có đúng không?

Không sớm không muộn mà lại cứ nhằm ngay lúc vừa có tuyên bố đánh bại giám khảo là có thể lên thẳng luôn huấn luyện viên trung cấp thì mày liền đột phá?

Sao việc này lại giống như đào sẵn một cái hố chờ tao nhảy xuống vậy?

Đúng quá rồi.

Bao nhiêu thí sinh bình thường thì không sao mà cái tên mình muốn bắt nạt lại chính là hàng khủng, đúng là ma làm.

Thế nhưng, cho dù trong lòng Ngụy Việt Đông có thầm chửi thề thế nào cũng không thể thay đổi được điều gì.

Confusion xung quanh sau phát bùng nổ ban đầu đã dần bình ổn lại, cuối cùng biến mất.


Braixen thoát khỏi trạng thái thiền định, hai chân giẫm xuống mặt đất, confusion dày đặc trong cơ thể cuộn trào lên.

Chỉ một động tác của nó cũng đã vô tình khuếch tán từng đường gợn sóng không khí xung quanh.

Lâm Châu nhìn Ngụy Việt Đông, nói kiểu khiêu khích:

“Tiếp tục thi thôi, giám khảo, không cần để ý đến em, em tiện thể thì đột phá một cái ấy mà.”

“Ơ…”

Hách Dân đứng bên cạnh không nói lên lời.

Cậu Lâm Châu này đúng là kiêu ngạo, khiêu khích như vậy rõ ràng không coi bọn họ ra gì.

Lúc này Ngụy Việt Đông như gà mắc tóc, không được cũng phải được, hắn là giám khảo, bắt buộc phải kiểm tra thí sinh.

Hắn nhìn con Braixen đó, do dự một lúc lâu.

Ngụy Việt Đông làm công việc giám khảo đã nhiều năm, khi đấu với Pokemon cấp thấp, hắn còn có thể tự tin đầy mình, giải quyết nhanh gọn được.

Nhưng đối mặt với Pokemon cùng cấp, tuy biết rõ con Pokemon này vừa mới đột phá, chưa chắc đã mạnh lắm nhưng trong lòng hắn không chắc chắn và cũng không có tự tin.

Huống hồ, Pokemon của hắn không có sở trường tấn công.

“Sát hạch cũng được, tôi phòng thủ, em tấn công trong vòng ba phút, nếu trong ba phút không tấn công được nữa thì coi như bài thi của em thất bại.”

Ngụy Việt Đông cũng không kiêng nể, hắn phải tìm cho mình một điều kiện có lợi cho chiến thắng.

“Lão Ngụy, nhưng bên phía Phó phòng Lữ nói…”


“Anh im miệng đi lão Hách, bây giờ tôi là giám khảo, tôi có tư cách đánh giá và đề ra tiêu chuẩn sát hạch. Nếu không chúng ta có thể báo lên trên Ban Giáo dục, giải quyết theo trình tự chính quy.”

“Anh nói xem sao anh cứ phải như vậy chứ…”

Hách Dân cũng không biết nên nói thế nào.

Sao cứ phải như vậy? Tất nhiên là vì thể diện rồi!

Hắn là một giám khảo, nếu để một thí sinh đánh bại thật thì xấu hổ biết chừng nào!

Ba phút, hắn tự tin với Pokemon của hắn, việc phòng thủ trong ba phút sẽ không có vấn đề gì, thủ thật chắc là sẽ thắng, như vậy đơn giản hơn nhiều.

Thực ra, hiện giờ bộ dạng Ngụy Việt Đông giở trò vô lại, đòi điều kiện đã hoàn toàn đánh mất đi tư cách của người giám khảo.

Hắn là một huấn luyện viên trung cấp mà lại sợ một dân thường đến cả tư cách huấn luyện viên còn chưa có? Không cả dám đấu chính diện?

Nhưng không còn cách nào khác, hiện thực chính là như vậy, một dân thường lại có trong tay một Pokemon cấp Tinh Anh, Ngụy Việt Đông còn muốn hỏi nhảy đâu ra kiểu hack này cơ đấy.

Thế nhưng khi đối diện với một giám khảo vô cùng thiếu phẩm hạnh như thế này, khóe miệng Lâm Châu lại hơi nhếch lên, mỉa mai nói:

“Ba phút? Được thôi, ba phút đủ không? Đến lúc đó ông đừng có hối hận vì nói đủ rồi nhé.”

Lâm Châu không sợ đối phương đưa ra điều kiện, mà chỉ sợ đối phương không dám đấu.

Khó khăn lắm mới nhân sự việc lần này tìm được một cơ hội tiến thẳng lên huấn luyện viên trung cấp, không biết đã bớt được bao nhiều phiền phức. Cậu còn sợ tên giám khảo nhát gan này không dám đấu cơ.

Sắc mặt của Ngụy Việt Đông rất khó coi, lời cũng đã thốt ra, hắn không còn đường lui nữa, việc này ngay từ khi bắt đầu hắn đã không nên dây vào, làm bản thân bây giờ như cưỡi trên lưng cọp.


Pokeball được ném ra, ánh sáng trắng lóe lên.

Một bộ xương lắc rắc như con rối, ở chỗ những ngón tay có giác hút hình tròn tiếp xúc không khí, có một bức tường Confusion vô hình lờ mờ lúc ẩn lúc hiện.

Một con Mr. Mime xuất hiện trong sân đấu!

Lâm Châu khẽ cười thành tiếng.

Chẳng trách tên giám thị này nói ba phút gì đó, hóa ra là hắn ta có một con Mr. Mime.

Mr. Mime cũng có thể được coi là một Pokemon khởi nguồn trào lưu vách chắn, đặc biệt nó có sở trường chế tạo vách chắn, phòng ngự đòn tấn công của các kiểu năng lượng khác nhau.

Trong số những Pokemon hệ Siêu Linh, có loại thiên về tấn công, có loại nghiêng về ảo thuật, có loại chú trọng về thôi miên…

Trong đó, Pokemon giỏi phòng thủ nhất chính là Mr. Mime.

Bất luận là đặc tính Soundproof(Cách âm) hay là đặc tính Filter (Lọc) đều là những cách rất đặc biệt để phòng ngự đòn tấn công. Tên giám khảo này ngay từ đầu đã nói phòng ngự trong ba phút gì đó là bởi vì Pokemon của hắn không hề có sở trường về tấn công nhưng lại là số một trong phương diện phòng thủ.

“Chuyện đó, bài thi phải tiến hành theo trình tự, loạn xì ngầu như vậy không hay lắm…”

Giám khảo còn lại đứng xem nãy giờ lúc này lên tiếng nói một câu, nhưng với tình hình này chỉ như thêm dầu vào lửa mà thôi. Mọi chuyện rõ ràng đã không thể dừng lại được nữa.

Lâm Châu thật sự không muốn đợi thêm dù chỉ một phút nào nữa, cứ đánh đã rồi tính, nếu không lát nữa hắn hối hận thì phải làm sao.

Trên người Braixen đột nhiên bùng nổ Confusion khủng khiếp, bay người lên khỏi mặt đất.

Bùm một tiếng, Will-O-Wisp nứt toác ra rồi đẩy mạnh lên, Sunfire Cape choàng phía sau lưng bay phần phật trong giây lát đã xông tới trước mặt Mr. Mime.

Nó nắm hờ hai vầng Confusion trong tay, giáng mạnh xuống!

“Ầm!”

Một âm thanh trầm đục vang lên trong không khí.


Tầng tầng lớp lớp lá chắn Confusion ngưng tụ, chặn đứng thế tấn công của Braixen.

Mr. Mime chống đỡ vách tường chắn bị đánh lùi lại mấy bước.

Những ngón tay giác hút ma sát trong không trung, tất cả lớp không khí bị nó tiếp xúc đều như bị ngưng đọng lại, hình thành từng lớp tường không khí, mở rộng phạm vi phòng thủ của nó.

Đây là một trận đối đầu giữa lá chắn và lá chắn!

Mr. Mime và Braixen đều là hai con Pokemon bậc thầy về kỹ xảo sử dụng lá chắn, hai kẻ mạnh chung sở trường chạm trán nhau rất khó phân định thắng thua.

Cú tấn công đầu tiên còn chưa dứt, Braixen lại đánh thêm một đòn nữa!

Nó nắm chặt bộ móng lại, một lá chắn Confusion nữa giáng xuống, năng lượng Confusion khổng lồ cuộn trào ra ngoài từ trên lá chắn Confusion.

Phạm vi phòng ngự rộng lớn của Mr. Mime ngay lập tức vang lên những âm thanh chấn động giống như đối mặt với gió táp mưa sa khiến nó lung lay sắp đổ.

Ngụy Việt Đông ở bên cạnh căng thẳng quan sát.

Mr. Mime của hắn đột phá cấp Tinh Anh đã được hơn hai năm, tuy biên độ tăng trưởng sức mạnh chậm, hy vọng đột phá cấp năng lượng tiếp theo rất thấp.

Nhưng nói tới mặt phát triển theo chiều ngang, sự tôi luyện sức mạnh của chiêu thức lại vô cùng thâm hậu, thực lực tuyệt đối không hề yếu kém.

Nhưng con Braixen này lại có thể chiến đấu thẳng mặt với vách chắn của Mr. Mime mà không hề tỏ ra thua kém.

Đây mà là vừa mới đột phá sao?!!

Mẹ nó! Mạnh đến trái luân thường đạo lý!

What the f*ck!

Ngụy Việt Đông không biết phải nói gì thì thấy cảnh Braixen đột nhiên bùng nổ những cú tấn công liên tiếp. Mr. Mime bị đánh phải liên tục lùi về phía sau, vách chắn lung lay mất ổn định.

Bây giờ hắn chỉ muốn hỏi, có thể tố cáo ăn gian ở đâu đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.