Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 198: Đạt điểm cao


Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 198: Đạt điểm cao

Editor: Nguyetmai

Kỳ thi kéo dài hai ngày sắp kết thúc.

Trong thời gian thi cũng không xảy ra quá nhiều chuyện.

Các tin tức đưa trên báo sau đó cũng đề cập đến kỳ thi tư cách huấn luyện viên lần này bắt được một tổ chức chuyên gian lận, thực hiện những hành vi quay cóp trục lợi phi pháp ở quy mô nhỏ.

Lâm Châu đoán chắc là chuyện liên quan đến cậu thí sinh gian lận hôm đó.

Nếu đã là một kỳ thi tuyển chọn thì không thể không có chuyện gian lận được. Chỉ là có bị phát hiện hay không mà thôi.

Công nghệ chống gian lận mỗi năm đều tiến bộ hơn thì công nghệ gian lận cũng càng ngày càng tinh vi hơn.

Đặc biệt khi có sự trợ giúp đến từ sức mạnh kỳ diệu của các Pokemon để quay cóp, ví dụ như kiểu quay cóp ngầm dạng thần giao cách cảm để truyền đáp án thì càng khó phát hiện hơn.

Tổ chức bị phát hiện năm nay có lẽ trước đó đã gian lận thành công bao nhiều năm rồi, chỉ là lần này bị bắt mà thôi.

Tuy nhiên, chuyện này cũng chẳng liên quan nhiều đến Lâm Châu.

Kỳ thi bốn giai đoạn này vẫn khá là công bằng.

Từng giai đoạn đều có sự sàng lọc nên những trường hợp gian lận, sử dụng kỹ xảo như này đều không có nhiều khả năng đi đến cuối cùng.

Lịch sử Liên minh Pokemon, Sinh thái cơ bản của Pokemon, Pokemon năng lực học, Cây quả sinh thái học….

Kỳ thi kéo dài hai ngày với bốn phần thi đã đề cập tới tổng cộng gần mười môn học.

Có nhiều môn học được tích hợp vào một hoặc hai bài kiểm tra, đòi hỏi năng lực tổng hợp và phân tích kiến thức rất cao.

Kỳ thi cuối cùng đã kết thúc.

Lưu Lạc vừa ra khỏi trường thi đã than phiền bài thi năm nay khó quá.

Còn Lâm Châu vẫn cảm thấy ổn, không mất quá nhiều sức lực.

“Thôi nào, không nghĩ nữa, thi cũng thi xong rồi. Dù sao tuần sau mới có kết quả, ra ngoài “xõa” mấy hôm đi.”


Tâm trạng Lưu Lạc cũng thôi không giày vò nữa.

“Sao? Ở lại Giang Thành chơi hai hôm nhé?”

Lâm Châu xua tay.

“Tớ không đi đâu, đám nhóc con còn đang gửi ở chỗ tiệm làm thêm nhờ người ta chăm sóc giùm kìa.”

“Thôi được rồi, vậy tớ đến chỗ đám Cao Bác và Kim Ân Tĩnh. Dù sao cũng là đối tác với nhau, tớ đến Giang Thành của bọn họ, bọn họ chẳng lẽ lại không tiếp đón chút sao, he he.”

Lưu Lạc ham chơi, thích tụ tập cùng mọi người nên làm thân với đám Cao Bác rõ nhanh.

“À, chắc cậu vẫn chưa gia nhập nhóm Wechat kia đâu nhỉ?”

“Nhóm WeChat nào?”

“Để tớ mời cậu vào.”

Lưu Lạc lấy điện thoại di động ra và mời Lâm Châu vào một nhóm trong WeChat.

Không có nhiều người trong nhóm, ngoài Lâm Châu, Lưu Lạc, còn có Vương Hoa Thần, Thẩm Khánh Minh, Cao Bác, Tô Bạch, Kim Ân Tĩnh.

Tất cả đều là những người hợp tác kinh doanh phòng gym.

Lâm Châu vừa vào nhóm đã có một vài người lên tiếng chào mừng cậu.

Cao Bác: Welcome, Welcome.

Vương Hoa Thần: Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi. Thời gian trước cứ mất liên lạc với cậu suốt.

Thẩm Khánh Minh: Đến rồi đấy?

Vương Hoa Thần nói không liên lạc được với cậu chắc do thời gian trước cậu ở trong mê cung không có tín hiệu di động.


Mọi người đều ló mặt chào hỏi một cái, Lâm Châu cũng đáp lại một câu. Sau đó nhóm lại chìm trong im lặng.

Ai tàu ngầm thì vẫn tàu ngầm.

Ai ẩn nick thì vẫn ẩn nick.

Dù sao nhóm này cũng chỉ có mấy người, đều không phải những người thích buôn dưa lê.

Lâm Châu lướt qua danh sách thành viên trong nhóm thì thấy ngoài mấy người bọn họ ra còn có một cái tên khá xa lạ.

“Châu Thạc?”

Lâm Châu đem thắc mắc này hỏi Lưu Lạc:

“Châu Thạc này là ai?”

“À, người này à? Tôi chưa gặp bao giờ. Chỉ nghe Vương Hoa Thần nói hình như là nhân viên hành chính của Liên minh Pokemon phụ trách sắp xếp việc xây dựng đặc khu Tân Chử bên này…”

Lưu Lạc chưa từng tiếp xúc với người đó nên cũng không rõ lắm.

Lâm Châu gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa. Chẳng liên quan gì đến cậu lắm.

Đêm hôm kỳ thi kết thúc, Lưu Lạc đi tìm đám Cao Bác để quẩy, còn Lâm Châu thì ngồi xe quay về Tân Chử.

Hai hôm không gặp lũ con, cũng nhớ chúng ra phết.

Cảm giác đi đến đón chúng ở Cửu Nguyệt Ốc về nhà giống như đi đón con cái tan lớp mẫu giáo vậy.

Ban đêm lúc đi ngủ, Braixen và Mimikyu nằng nặc đòi lên trên nằm, sau đó dính lấy nhau trong cái chăn ấm, giống như hồi cắm trại ở hồ chứa nước Yến Vân.

Đôi mắt nhỏ màu xanh của Charjabug đầy vẻ tò mỏ, mặc dù nó không hiểu tình hình nhưng cũng nhích người lại gần để góp vui.

Ánh mắt khinh khỉnh của Servine lướt qua, nhìn cái đám Pokemon đang rúc vào nhau kia.

Sau đó đợi khi Lâm Châu chắc chắn đã ngủ rồi, nó mới mò sang một bên gối, gí mông vào mặt Lâm Châu, cái đuôi thì phủ lên mặt cậu rồi ngủ thiếp đi…


Lâm Châu đi xe mệt mỏi nên ngủ một mạch đến sáng.

Sáng sớm thức dậy, cậu thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.

Lâm Châu xoa xoa mũi, cảm thấy tối quá lúc ngủ mơ, hình như cậu ngửi thấy tràn ngập mùi cỏ xanh.

Một tuần sau mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường.

Lúc này cũng là tuần thi cử ở trường đại học.

Thật ra có tham gia thi hay không tham gia kỳ thi này không ảnh hưởng nhiều đến Lâm Châu. Dù sao học kỳ sau cậu cũng chuyển đến học tại trường đào tạo huấn luyện viên rồi. Thành tích này không ảnh hưởng gì đến cậu.

Nhưng dù sao rảnh rỗi cũng không có việc gì làm nên Lâm Châu tiện thể thi cho xong cái bài cuối kỳ.

Một tuần đã trôi qua.

Cuối tuần là lúc công bố kết quả bài thi viết, Lâm Châu lên mạng dùng mã số dự thi tra điểm.

Lâm Châu được 672/750 điểm.

Đây là một thành tích khá cao.

Điểm đạt của phần thi thứ nhất là 470 điểm, cậu thừa hơn hẳn 200 điểm.

Điểm số này xứng đáng với những nỗ lực trong nửa năm và những lời khuyên mà An Khả dành cho cậu.

Trong nhóm WeChat, Vương Hoa Thần hỏi điểm của mấy người họ. Hắn ta vẫn khá để tâm đến chuyện thi cử của mấy người bọn họ, vì dù sao nó cũng liên quan đến chuyện thành lập phòng gym.

Lưu Lạc: Oh sh*t! Điểm sàn năm nay cao thế, tôi được 490, vừa vặn đỗ.

Cao Bác: 590 điểm, đạt

Kim Ân Tĩnh: Đạt

Tô Bạch: Đạt

Thẩm Khánh Minh: Đạt

Lâm Châu: Đạt


Mọi người thấy Kim Ân Tĩnh nói mỗi chữ “Đạt” thì cũng thi nhau nói như vậy mà không báo điểm số cụ thể nữa.

Dù sao, thi hết bốn phần thì cũng phải tổng kết thành tích và công bố mà thôi.

Vương Hoa Thần thấy không ai bị “out” ngay từ phần thi đầu thì cũng yên tâm hơn. Hắn nói mấy câu động viên bọn họ cố gắng ở những giai đoạn tiếp theo.

Sau khi vượt qua bài thi viết đầu tiên thì giai đoạn thứ hai sẽ là thi thực hành thao tác.

Buổi thi diễn ra vào hai ngày sau.

Địa điểm thi vẫn là tại Đại học Giang Thành.

Tuần thi cử tại trường đại học của Lâm Châu cũng đã kết thúc, cậu cũng không có việc gì khác nên thời gian này coi như đang được nghỉ, khá là tự do.

Vì vậy cậu đến chào hỏi An Khả sau đó cũng nhanh chóng đến Giang Thành tụ họp với Lưu Lạc.

Lưu Lạc sau khi thi xong bài thi trước đã ở lại Giang Thanh “bung xõa” tận một tuần, không hề quay về Tân Chử.

Lâm Châu lại ngồi xe khách đi đến Giang Thành.

Chập tối, xe khách tới sân ga.

Khi Lâm Châu xuống xe thì thấy người ra đón cậu là Lưu Lạc, còn có cả Cao Bác và Tô Bạch.

Lâm Châu hơi khó hiểu nhưng vẫn chào hỏi bọn họ.

“Xin chào mọi người, lâu rồi không gặp.”

Cao Bác mỉm cười chào hỏi.

“Đúng là lâu quá rồi mới gặp cậu, lần trước tại quán cà phê đến giờ vẫn chưa có cơ hội gặp nhau.”

Lưu Lạc bước tới nói chêm vào:

“Đừng khách sáo nữa, có chuyện gì thì tìm một nơi mà từ từ hàn huyên. Lão Cao, cậu là chủ nhà, Giang Thành là địa bàn của cậu. Mau mau sắp xếp chỗ cho chúng tôi đi.”

Lâm Châu chỉ nghe Lưu Lạc lần trước nói muốn đi gặp đám Cao Bác. Không ngờ đã thân nhau đến mức này rồi.”

“Không thành vấn đề, mọi người cứ đi theo tôi là được.”

Cao Bác đồng ý. Sau đó cậu ta đi lấy xe ở bãi đỗ rồi dẫn đám Lâm Châu vào trong trung tâm thành phố Giang Thành nhộn nhịp…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.