Bạn đang đọc Cuộc Chiến Giữa Nhíp Và Quần Đùi Hoa – Chương 5
Linh đưa tôi về đến gần nhà rồi rẽ về đường nhà nó. Trước khi quay xe nó còn dặn cố: “Mai nhớ trả tao năm nghìn đấy. Tiên sư, tự nhiên đái bậy mà cũng được năm nghìn”
Tôi cười rồi đạp xe đi tiếp. Ngày hôm nay, tôi đã tặng cho nó những cảm xúc gì? Buồn bực chán nản là gam màu chủ đạo. Không biết đêm nay bố mẹ có về không. Có thể không về, nhưng hãy gọi cho tôi một cuộc điện thoại dặn dò tôi ăn uống học bài khóa cửa cẩn thận chứ? Đằng này đối xử với tôi như tôi không hề tồn tại trong cuộc sống của họ vậy.
Mải suy nghĩ đến nỗi đạp xe đi quá ngõ nhà mình, tôi thở dài vòng lại. Hoảng hồn khi thấy thằng tóc đỏ đái bậy lúc nãy phi xe ầm ầm đến chỗ tôi cùng một thằng tóc vàng. Tôi ngoặt ngay vào ngõ, cố đạp nhanh nhanh chút để về nhà. Mừng húm vì thấy bóng dáng Hoàng đằng trước, tôi gọi với lên:
– Hoàng ơi, Hoàng!!!
Hoàng ngoảnh lại thấy tôi, mặt nhăn như khỉ:
– Giề?
– Cho tui đi cùng nhé! Tui bị hai thằng mất dậy bám theo! – Tôi chỉ ra đằng sau, Hoàng nhìn theo tay tôi chỉ, rồi quay lại bảo tôi:
– Không, kệ mẹ mày!
Hắn đi thẳng, bỏ mặc tôi với khuôn mặt đơ như trét xi măng. Tại sao lại có thể hành động như vậy chứ thằng khốn kiếp kia? Bao nhiêu suy nghĩ tốt đẹp còn xót lại của tôi dành cho tên hàng xóm trời đánh đã vỡ tan một cách tàn nhẫn. Hai tên đầu màu phi lên chỗ tôi, bắt đầu buông lời nhảm nhí:
– Em! Cho anh xin số điện thoại.
– [Tôi quyết im lặng, mặt như đóng băng, dù tay mướt mồ hôi vì có phần hoảng sợ]
– Em! Cho anh xin số đê!!!
– [Vẫn im]
– Em ơi – tên đầu đỏ với tay chạm vào tay tôi.
– Bỏ ra đồ điên. Lúc nãy đái xong đã rửa tay chưa??? >_- Anh lau bằng khăn giấy thơm rồi, đây này! – Đệt, khùng mẹ nó mất rồi. Thằng tóc đỏ rút túi khăn giấy xanh xanh ra cho tôi xem và mặt nghiêm túc như muốn chứng minh điều nó đang nói là đúng.
– Kệ mẹ anh, đừng đụng vào tôi!
– Cho anh xin số
– Xin xin cái *abcxyz*
– Em thật cá tính. Anh lại càng muốn xin. Cho anh đi
– Tránh ra tôi ra!
– Anh không biết, lúc nãy em dám nhìn cái tế nhị của anh, phải đền bù gì đi chứ
– Tôi không thèm nhìn cái của đen sì đó
– Không thèm sao biết nó đen?
Tiên sư, đời lắm thằng bệnh hoạn. Vừa tức thằng đái bậy vừa căm thằng hàng xóm. Tôi đạp xe phóng nhanh, miệng gọi to: “Bà Tám ơi con về rồi nè” để hai thằng kia nó bỏ đi. Thằng tóc vàng tự nhiên vọt lên, quay sang tôi gắt:
– Dm kiêu vãi cức thế này mày làm quen làm đéo gì?
Nói xong nó đạp cho tôi một cái bắn cả người lẫn xe vào góc vỉa hè, tay đập xuống đất sượt một đoạn ngắn, xước đau tê tái. Tiên sư thằng tóc màu cứt. Tao làm gì mày mà mày đạp tao? Tôi đứng dậy gọi bà Tám to hơn, ầm ỹ cả ngõ nhỏ, có mấy chú gần đó ngó ra xem. Hai thằng du côn thấy thế ngoành đầu xe lại phóng đi, để lại một mình tôi đứng cạnh cái xe đạp đổ nghiêng ngả ở góc đường. Tự nhiên nước mắt nước mũi giàn dụa. Chẳng vì gì đâu, bị bắt nạt riết quen rồi, nhưng thèm được che chở bảo vệ chứ không phải gồng mình gánh chịu một mình thế này. Tôi ngồi xổm xuống, di di mắt vào đùi để lau nước mắt, nhặt sách, vở, bút, thước kẻ bị văng vương vãi trên mặt đường vào cặp rồi dựng xe dậy dắt về nhà.
Từ giây phút ấy, tôi tự nhủ sẽ không cần ai cả. Không bao giờ thèm nhận một chút quan tâm hay xót thương từ ai hết. Nước mắt mặn đắng của bao ngày vừa qua, một mình tôi nếm, khóc thì tôi tự lau đi, ngã thì tự đứng dậy. Lếch thếch về nhà. Tôi đếm từng bước một, chậm chạp. Tôi sẽ gục vào Ki cho quên hết mọi thứ rắc rối vừa xảy ra. Mở được chốt cổng, nước mắt tôi lại rơi vô thức, không thể nín được. Bất giác nhìn sang sân nhà bên, thấy Hoàng đứng đó, mặt thất thần nhìn tôi. Cũng biết lo lắng khi nhìn con gái khóc ư? Tôi không cần thương hại đâu, hàng xóm ạ. Tôi sẽ không bao giờ quên được mối thù ngày hôm nay đâu, tôi sẽ luôn ghi nhớ, không bao giờ quên.
Quẳng lại cho Hoàng một ánh nhìn khinh bỉ rồi dắt xe vào nhà. Vẫn một mình. Cửa chính mở ra, tôi òa vào lòng Ki và khóc tiếp, trôi đi những tủi hận trong lòng. Con gái sẽ ổn hơn sau khi khóc. Chắc chắn thế!
Tôi vẫn thường tặng ình những giấc mơ thật đẹp mỗi khi ngủ, có có tôi và Ki thôi, chạy nhảy trên một đồng cỏ xanh đầy gió, không hề có ánh mặt trời vì mây đã che cho tôi được râm mát. Ở nơi bình yên ấy, tôi hát những bài ca của mình, chạy nhảy chán thì nằm lăn xuống bỏ, bứt bứt vài nhánh hoa đồng nội lên tận hưởng vị thơm. Mọi thứ thật tuyệt vời. Tôi không thích thành phố, không thích hình thù những ngôi nhà cao chọc trời. Tôi có cảm giác nó như những nhà tù, nhốt tâm hồn và trái tim những đứa trẻ như tôi, ngày này qua ngày khác. Tôi chỉ muốn được tháo giày ra và chạy, cho đôi chân trần lướt trên nền sương mát ngọt, cho nụ cười hòa với gió.
Sau một đêm nước mắt vẫn còn chảy trong giấc mơ, tôi thức dậy với cái mặt sưng húp. Lảo đảo lên tầng thượng rút quần áo thì hoảng hồn khi thấy hai cái áo trắng của mình bay đâu mất trong khi móc phơi vẫn còn trên dây, chạy loanh quanh khắp sân thượng, thò đầu ngó sang sân vườn nhà xung quanh xem có bị bay xuống nhà họ không, vẫn chẳng thấy đâu. Muộn học mất, sao nhiều chuyện đổ lê đầu cùng một lúc thế này. Vội chạy xuống tủ, lục tung đống đồ để tìm một cái áo đồng phục cũ, chẳng kịp là lại cho phẳng phiu, tôi mặc vội, sắp xếp quần áo, xuống bếp nấu bữa sáng cho Ki măm, cuống cuồng khóa xửa lấy xe phi đi. Thực sự là một ngày tồi tệ. Chỉ đạp được đúng một đoạn là xe tôi dở chứng, chắc chắc là do hai thằng đầu bò hôm qua. Tấp vào lề đường, dựng xe cúi xuống xem. Mùi băng phiến chống gián từ chiếc áo cũ sộc lên mũi. Tôi nhăn mặt lại. Loay hoay tìm cách tháo hộp xích ra mãi không được. Đồng hồ đã hơn 7h. Nếu tiết đầu sáng nay kiểm tra 15′ thì coi như tôi bị điểm 0. Quái quỷ. Tại sao chiếc xe lại dở chứng vào lúc này? Tại sao?
Tôi bắt đầu ngồi bệt xuống lề đường và khóc. Tôi vẫn nghĩ tôi là một khúc gỗ, không bao giờ có điều gì khiến tôi có thể sợ hãi. Nhưng giây phút này tôi mới nhận ra, dù cố gắng nghĩ mình mạnh mẽ và giỏi giang, mình có thể xoay sở mọi thứ, thì sự thật tôi chỉ là một đứa con gái bé nhỏ, đang rơi xuống một cái hố sâu mà không có thang trèo lên. Tôi hoảng hốt và bất lực, trong thế giới đầy ắp người, tràn ngập những âm thanh lạnh lẽo. Từng chiếc lá của cuối thu rơi xung quanh tôi. Tôi nghĩ rằng mình sắp nức nở lên rồi.
Hoàng xuất hiện! Tâm trạng tồi tệ của tôi từ ngày hôm qua khiến tôi không làm chủ được cảm xúc. Nhìn thấy hắn ta, tôi đứng phắt dậy, chuẩn bị tâm lý chống đỡ. Hoàng chẳng nói gì, tiến đến chỗ tôi, ngó cái xe rồi hỏi:
– Hỏng xe?
– Không liên quan!
Đã nói là không liên quan, nhưng Hoàng mặc kệ tôi đứng đó, cúi xuống xem hộp xích, quay ra xe lấy đồ vào, ngồi xuống lụi hùi sửa. Tôi lấy vạt áo lau nước mắt. Đứng xê dịch một chút sang bên rồi im lặng ngồi xuống nhìn Hoàng lắp xích. Xung quanh chúng tôi, người vẫn cứ đi, và lá vẫn cứ rụng.