Cuộc Chiến Gia Tộc

Chương 117: Nữ Ma Đầu!


Đọc truyện Cuộc Chiến Gia Tộc – Chương 117: Nữ Ma Đầu!


“Không, mày không thể làm vậy với tao, tao là người của gia tộc Kato, mày sẽ bị gia tộc của tao truy sát không ngừng…”, Ichiro Kato kinh hãi hét lên, hắn biết rõ, con dao găm Long Lân đến từ đâu.


Tùng xẻo còn được gọi là “róc thịt”, có thể nói rằng là một trong những hình pháp tàn khốc nhất trong thời Hoa Hạ cổ đại.


Mức độ tàn ác nhất của tùng xẻo chính là chém đủ 3333 nhát dao lên người sống, khi người đó chỉ còn lại bộ xương, thì cũng không còn hơi thở.


Nhát dao cuối cùng mới khoét lấy trái tim.


Diệp Phàm cầm con dao cười nhẹ: “Đừng sợ, không đau đâu…”

Giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng, không chỉ Ichiro Kato run lên, mà người bên cạnh cũng không khỏi rùng mình.
“Các anh em, giúp tôi trói hắn lại, hôm nay tôi sẽ giúp mọi người mở rộng tầm mắt”, Diệp Phàm nói.


Vài người đàn ông nhặt sợi dây trói Hàn Tử Di ngay từ đầu, trói tay chân của Ichiro Kato lại vào một cái cây.


“Xoẹt”.


Rất nhanh chóng, Ichiro Kato chỉ còn lại một chiếc quần lót trên người.


“Á…”

Tiếng hét thất thanh vang lên trong chòi hóng mát âm u, một miếng thịt mỏng bị Diệp Phàm cắt ra.


“Kêu cái gì mà kêu, chẳng có chút nghị lực nào!”, Diệp Phàm bất mãn nói.


“Đồ ngu..”, Ichiro Kato suýt chút nữa tức chết, đương nhiên không cắt thịt của mày thì mày làm sao mà biết được.

Diệp Phàm nhặt quần áo của Ichiro Kato lên, mặc kệ hắn ta giãy dụa, nhét vào trong miệng hắn ta.
Ngay sau đó, con dao bay lên bay xuống, mỗi lần lướt qua là một miếng thịt bị lóc xuống.


Kato sững sờ mở to mắt, âm thanh hắn ta khiến người khác cảm thấy kinh hãi.


“Thanh Thanh, đây là ai?”, Lý Hổ nuốt nước bot, trong lòng sợ hãi run rẩy hỏi.


“Không biết, chủ Hổ, chú ở lại đây nhé, cháu chạy đi xem thế nào”, vẻ mặt Hoắc Thanh Thanh hưng phấn, giao Hàn Tử Di cho Lý Hổ chăm sóc, tự mình chạy tới chỗ Diệp Phàm.


Lý Hổ rùng mình một cái, Hoắc Thanh Thanh nếu đi theo Diệp Phàm học cái xấu, chẳng phải sẽ trở thành nữ ma đầu sao?

“Cô không sợ á?” Diệp Phàm nhìn vẻ mặt hưng phấn của Hoắc Thanh Thanh, hơi bất lực nói.


“Xì, bắn nổ đầu người ta tôi còn không sợ thì đây tính là cái gì chứ”, Hoắc Thanh Thanh khinh thường nói, nhìn hành động của Diệp Phàm, hai mắt của cô ta sáng lên.


“Cô muốn thử không?” Diệp Phàm hỏi.


“Được sao?” Hoắc Thanh Thanh muốn thử, Ichiro Kato hận không thể chết đi, giao dao vào tay phụ nữ không đáng tin đâu.


Quả nhiên, nhất dao thứ nhất của Hoắc Thanh Thanh, đã khiến Ichiro Kato chảy nhiều máu, toàn thân hắn ta đều run sợ.


“Cô làm như vậy không được, dể tôi dạy cô, cách tùng xẻo nên làm thế này…”, Diệp Phàm cầm lấy con dao găm Long Lân.


Chỉ là Hoắc Thanh Thanh mới học, kỹ thuật không thành thạo con dao lại quá sắc bén, nạo hết cả xương cả thịt của Ichiro Kato xuống, đau đến mức khiến hắn ta suýt nữa ngất đi.


“Ác quỷ! Bọn mày sẽ chết không yên thân, giết tạo đi, cầu xin bọn mày…”, miệng bị quần áo bịt lại, Ichiro Kato nghẹn ngào thút thít.


Bây giờ hắn ta hối hận từ tận đáy lòng rồi, van xin được chết, tùng xẻo đơn giản không phải là thứ mà con người có thế chịu được.


Thế nhưng, hai nguời Diệp Phàm lại không ngừng lại, một người dám dạy, một người dám học.


Thời gian trôi qua, một bên chân của Ichiro Kato chỉ còn lại xương, máu thịt bên ngoài đã bị nạo sạch sẽ.
Mùi máu tanh nồng đậm, khiến những thuộc họ Hoắc Thanh Thanh đưa đến muốn nôn khan, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng của Diệp Phàm trở nên cực kỳ kiêng dè.


“Dừng chút đã!, Diệp Phàm đứng dậy, coi bỏ mảnh vải trên miệng cho Kato.


“Giết tao đi, giết tao, cầu xin mày..”, khuôn mặt của Ichiro Kato cực kỳ gớm ghiếc, van xin cầu được chết.


“Muốn chết cũng được thôi, cho tao biết có bao nhiều người truy sát tao vì con dao này?”, Diệc Phàm bình tĩnh nói.


“Ha ha ha, rất nhiều, nhiều đến mức mày sẽ run rẩy, chuẩn bị chờ chết đị” Ichiro Kato phun ra máu, cười ngông cuồng, dường như nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của Diệp Phàm.


“Không nói đúng không? Rất tốt!”, Diệp Phàm từ từ gật đầu.

“Thanh Thanh, kéo tay hắn ta lên, để hắn ta nếm thử chút, cái gì gọi là tủng xẻo!” Diệp Phàm nói.


Hoắc Thanh Thanh dùng mảnh vải trải các ngón tay Ichiro Kato lại, duỗi thẳng cánh tay hắn ta ra, dưới cái nhìn của Ichiro Kato, Diệp Phàm cầm con dao Long Lân lên gọt.


Nhìn từng mảnh da thịt trên tay biến mất, khi xương cốt lộ ra, Ichiro Kato sợ tới mức không thể nhịn được nữa, liền hét lên: “Tao nói, nhưng hãy cho tao thống khoái cuối cùng..”

“Nói đi!”, Diệp Phàm dừng tay, thờ ơ nói.


“Thông tin mày có con dao trong tay đã được đăng lên dark web rồi, sẽ có vô số sát thủ tới truy sát mày, mày không thoát được đâu, người nhà mày cũng sẽ bị liên lụy, ha ha ha ha…”, Ichiro Kato cười vui vẻ, rõ ràng rất thâm độc.


“Phụt!”

Giống như quả bóng bị xì hơi, điệu cười quỷ quyệt đột nhiên dừng lại.


Trên cổ họng của Ichiro Kato xuất hiện một lỗ máu lớn, con dao găm từ từ rút ra, máu me cũng từ từ chảy xuống.


Sau khi giết chết Ichiro Kato, Diệp Phàm cau mày, cả người tức giận run lên.


Dark web!

Đám khốn nạn này đăng thông tin của anh lên dark web, có thể tưởng tượng cuộc sống sau này của anh sẽ không còn bình yên nữa.


Điều quan trọng hơn là những lên điên không có lương tâm này có thể ra tay với gia đình của anh.


Quan trọng nhất là hai chị em Hàn Tuyết, Hàn Tử Di!

“Bỏ đi, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn..” suy tư một hồi, Diệp Phàm chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.


Chỉ có ngày ngày làm giặc, khó bề ngàn ngày phòng giặc, cũng may Hoa Hạ không phải nơi mà hạng ất ương nào cũng có thể vào được.


Diệp Phàm cất con dao găm, nói với Hoắc Thanh Thanh: “Dọn dẹp hiện trường một chút, rồi chúng ta đi thôi”.


Hoắc Thanh Thanh đã chuẩn bị từ trước, mang hai thùng xăng đến chất chống những người Nhật đã bị giết này lên nhau, sau đó tưới xăng rồi châm lửa.

Thế nhưng, Ichiro Kato ở chòi hóng mát vẫn bị treo ở đó, vẫn chưa được gỡ xuống, anh muốn cảnh cáo nhà Thượng Quan.


Sau khi xử lý xong mọi việc, bọn họ đi xuống núi, về phần Hàn Tử Di thì sớm đã được đưa xuống dưới núi rồi, cảnh tượng máu me cuối cùng không thể để cô ấy nhìn thấy được.


“Diệp Phàm, vừa rồi anh làm thế nào để khiến con dao găm rẽ sang hướng khác vây?”, trên đường xuống núi, Hoắc Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi Diệp Phàm.


“Khí kình!”, Diệp Phàm nói.


“Chính xác hơn mà nói, là do nội lực phát ra, tụ thành một sợi tơ điều khiển con dao rẽ sang hướng khác…”, Diệp Phàm giải thích.


Tự lực thành sợi tơ, có thể thay đổi phương hướng vốn thẳng tắp của con dao, nhưng chỉ có thể giới hạn trong một khoảng cách, đây chính là lý do tại sao Diệp Phàm đã có thể tránh được ngay từ đầu.


Thế nhưng, Hoắc Thanh Thanh vẫn hơi khó hiểu, tự hỏi: “Sư môn của tôi, không thiếu sự huynh có ám kình cấp năm, thậm chí là cả cấp bảy, bọn họ có thể làm vỡ thủy tinh từ xa, nhưng không thể nào làm được đến trình độ của anh?”

Diệp Phàm nghĩ một lúc, nói: “Có thể là do đặc thù, luyện công của tôi”

Bình thường mà nói, nếu chỉ tự ra ám kình, có thể đạt được khi kình ngoại phóng, nhưng không thể nào đạt tới cấp độ của Diệp Phàm, mặc dù chỉ là một chút, nhưng cũng đủ khiến người khác sợ hãi.


Diệp Phàm cho rằng điều này có liên quan đến việc mình tu luyện Bổ Thiên Quyết, nó khác với võ quyết của quyền pháp thông thường.


Xuống tới chân núi, Hàn Tử Di nhìn thấy đám người Diệp Phàm đi xuống, đẩy cửa xe chạy ra, ôm lấy cổ Diệp Phàm, khẽ run rẩy nức nở.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.