Cuộc Chiến Gia Tộc

Chương 116: Tái Hiện Lại Quá Trình Tùng Xẻo!


Đọc truyện Cuộc Chiến Gia Tộc – Chương 116: Tái Hiện Lại Quá Trình Tùng Xẻo!


Con dao Long Lân đang bắn ra đột nhiên rẽ sang hướng khác, đây là điều mà mọi người không ngờ đến, nguời áo đen chết rất uất ức toàn thân tràn đầy oàn hận.


“Giết..
giết hăn cho tao..”, Ichiro Kato hét lên một tiếng nhanh chóng lui về phía Hàn Tử Di, chỉ khi nào giữ Hàn Tử Di trong tay thì hắn ta mới không sợ Diệp Phàm.


Diệp Phàm nhảy lên nhanh chóng vọt đến bên người áo đen, rút con daa găm từ cổ người này ra.


“Pằng..”

Một người đàn ông lập tức rút súng bắn về phía Diệp Phagm, dường như cùng lúc đó, Diệp Phàm bất ngờ ngã sang một bên, lăn về phía truớc.


“Păng” một tiếng, một viên đạn bắn hụt.


Khi người đàn ông chuẩn bị bắn phát thứ hai thì cảm giác được như có một sức mạnh kinh khủng đập vào đầu mình, máu tươi và óc bắn tung tóe.


Viên đạn bắn tỉa to lớn của súng bắn tỉa bắn nát nửa đầu của người đàn ông, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn.


“Bắn tỉa, có tay súng bắn tỉa…”, Ichiro Kato gầm lên, giọng nói run rẩy, chắc chắn người đàn ông kia bị tay bắn tỉa giết chết.


Trên một con dốc cao cách đó hàng trăm mét, Hoắc Thanh Thanh nhìn thấy tất cả từ ống ngắm, phát súng vừa rồi chính là do cô ta bắn.


“Ngu ngốc…”

Tên người Tịch cực kỳ tức giận, những người này đều là tử sĩ, tấn công Diệp Phàm một cách điên cuồng, thậm chí còn dùng cả phi tiêu của Ninja trong truyền thuyết.


Diệp Phàm đang cầm con dao Long Lân trong tay, nhưng lại không hề sợ hãi những chiếc phi tiêu ấy, tùy tiện vung tay chém đôi chúng.

Nhưng đối với đạn thì anh bất lực, chỉ có thể trông cậy vào tay súng bắn tỉa Hoắc Thanh Thanh.


Tên người Tịch nghĩ ra một cách, không để cho Diệp Phàm lại gần, chỉ cần không thể đánh cận chiến được chắc chắn sẽ tìm được sơ hở của Diệp Phàm.


“Pằng..”

Một phát súng khác lại bắn tới, một người mặc áo đen bị bắn tung nửa cần cổ, Diệp Phàm chớp thời cơ lao đến như một con hổ, một người mặc áo đen chuẩn bị bắn Diệp Phàm bị anh đâm một nhát xuyên qua cổ.


Bảy người trong chớp mắt chỉ còn lại bốn, máu bắn tung tóe khiến hai cái chòi hóng mát trở nên đáng sợ.


“Ngu ngốc, thằng Hoa Hạ đi chết đi..”

Người mặc áo đen hơi sợ hãi, bốn người đã không thể cùng bao vây Diệp Phàm được nữa, bốn người liền rút kiếm ra chém về phía Diệp Phàm.


Thế nhưng, việc này thật sự gây ra một số rắc rối cho Hoắc Thanh Thanh, những người mặc áo đen không ngừng phi lên, khiến tay bắn tỉa không dễ dàng gì một phát bắn trúng luôn.


Diệp Phàm nở nụ cười lạnh lùng, máu trên toàn thân đều đang sôi trào đã bao lâu anh không giết người rồi?

Hai năm rưỡi, trong hai năm rưỡi!

Xoẹt…

Một tia sáng sáng chói lướt qua.


Một người mặc áo đen dột nhiên trợn to hai mắt, trong mắt hiện lên về khó tin, tuyệt vọng và sợ hãi.


Lưỡi dao lướt qua.


Thanh kiếm trong tay hắn bị cắt làm đôi, ánh sáng vụt tắt.

Giữa trán hắn xuất hiện một lỗ máu, chung quy lại là do người mặc đồ đen đánh giá thấp độ sắc bén của con dao găm Long Lân.


Chém sắt như chém bùn không phải chỉ là nói suông.


“Dừng tay, Diệp Phàm mày dừng tay cho tao, nếu không thì tao sẽ giết con bé”, Ichiro Kato hét lên từ phía sau, lấy ra một khẩu súng lục, đập vào đầu Hàn Tử Di.


Hàn Tử Di đau đến mức nước mắt chực chờ tuôn ra, nhưng vẫn không mở mắt.


Khi Diệp Phàm bắt đầu ra tay, cô ấy đã ngoan ngoãn nhắm mắt lại.


Cô ấy tin rằng, Diệp Phạm chắc chắn sẽ cứu mình.


Diệp Phàm nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Hàn Tử Di, cơn tức giận trong anh lại càng sôi trào, anh không những không dùng tay, ngược lại hành động càng tàn bạo và nhanh hơn.


Ichiro Kato gầm thét liên tục, hối hận, hiện tại hắn ta cảm thấy hối hận từ tận đáy lòng.


Dù hắn ta nghĩ nát óc cũng không thể ngờ rằng, Diệp Phàm lại có thể tìm được một tay bắn tỉa đến giúp mình, nhưng đây là Hoa Hạ chứ không phải Tịch Quốc, việc quản lý súng ống cũng không phải chỉ là nghiêm ngặt bình thường.


Nhưng hiện giờ nói gì cũng muộn, có thể giữ được mạng đã là tốt lắm rồi,

“Pằng…”

Theo tiếng súng vang lên, người mặc áo đen cuối cùng cũng ngã xuống, máu chảy ròng ròng.


Diệp Phàm giết bốn người, tay bắn tỉa giết ba người, bảy võ sĩ không còn một ai sống sót.

Diệp Phàm cầm con dao găm Long Lân, quay đầu nhìn Ichiro Kato, lạnh lùng nói: “Thả cô ấy ra, thì tao sẽ tha cho mày.”

“Không thể được, mày giết nhiều võ sĩ của gia tộc Kato như vậy, mày đã trở thành kẻ thù truyền kiếp của nhà tao, hai chúng ta không chết không thôi”, Ichiro Kato tức giận nói, giọng nói hơi run rẩy.


“Thả người ra, tao tha cho mày, tao nói được làm được”, Diệp Phàm vẫn nói như vậy.


“Ngu ngốc, mày nghĩ tao là đồ ngu sao? Đằng sau mày vẫn có tay bắn tỉa..”

“Giao con dao găm ra, tao se đua con nhỏ này xuống dưới núi, chắc chắn ta sẽ thả nguời”, ichiro Kato nói xong hắn liền dí súng lục vào trán Hàn Tử Di như sắp bóp cò.


Sự sợ hãi đối với cái chết bao trùm lên Hàn Tử Di, lúc này, cô ấy thật sự cảm nhận được cái chết đang đến gần.


Vẻ mặt của Diệp Phàm không thay đổi, sát ý trong mắt tăng vọt, tên Ichiro Kato này ngược lại không chịu khuất phục.


“Nhanh lên…”, khẩu súng trong tay dường như sắp bóp cò, Ichiro Kato vô cùng căng thẳng, hắn ta biết một khi hắn ta bóp cò thì chắc chắn mình sẽ phải chết.


Hắn ta không muốn chết, hắn ta tự cho rằng mạng sống của mình còn quý giá hơn Hàn Tử Di nhiều lần, nhưng không cược một ván, sao có thể biết được?

“Mày thắng rồi!”, Diệp Phàm nghiến răng, dường như tràn đầy bất lực nói.


“Tao có thể giao cho mày con dao găm Long Lân, nhưng nếu mày dám động đến một sợi tóc của cô ấy tạo sẽ dến đào quốc, diệt cả gia tộc Kato của mày!”

“Bởt nói nhảm đi, vứt dao xuống đất rồi đá qua đây, đừng có giở trò quỷ”, Ichiro Kato hơi kích động, Diệp Phàm thật sự đồng ý thỏa hiệp.


Diệp Phàm vứt con dao gắm xuống đất, giơ chân đá đi, nhưng không hề dùng nhiều sức, con dao vừa hay từ từ trượt xuống dưới chân Ichiro Kato, những chuôi nằm hướng về phía Diệp Phàm.


“Ngồi xuống!”, Ichiro Kato cực kỳ thận trọng, cùng Hàn Tử Di ngồi xuống, nhặt lấy con dao găm.


Nhìn con dao găm có lưỡi dao như vảy rồng, Ichiro Kato vô cùng phấn khích, thứ đồ chơi này có thể bán được với giá mấy tỷ.


Điều quan trọng nhất là cả thế giới chỉ có một mình nó, là bảo vật vô giá.

Chỉ cần có thể cầm con dao này về Tịch Quốc, gần như chắc chắn hắn ta sẽ trở thành tộc trưởng tiếp theo.


“Xoẹt.”

Đột nhiên xảy ra một chuyện bất ngờ, khi Ichiro Kato vươn tay lấy con dao găm Long Lân, con dao lại tự bắn vào cánh tay phải đang cầm súng của hắn ta.


Rất kỳ dị!

“Pằng…”

Khi con dao găm bắn xuyên qua cánh tay phải của Ichiro Kato, ngón tay hắn bóp cò súng, nhưng vì cánh tay bị đâm xuyên, họng súng nghiêng, viên đạn bắn vào tóc của Hàn Tử Di.


Bên kia, Diệp Phàm lao tới, đấm một quyền vào cánh tay trái của ichiro Kato

Tiếng xương vỡ vụn vang lên đến lúc này đã không còn gì lo lắng nữa, Ichiro Kato bị Diệp Phạm cướp súng, sau đó một cước đá bay.


Hiện tại, Hoắc Thanh Thanh và thuộc hạ của cô ta đều đã vây quanh, ichiro Kato không thể trốn thoát được.


“Tử Di, em sao rồi?”, Diệp Phàm cắt đứt dây trói Hàn Tử Di.


“Anh rể, hu hu hu..”, Hàn Tử Di nhào vào vòng tay của Diệp Phàm bật khóc, cô ấy là một cô bé còn sợ cả phim kinh dị, chưa bao giờ trải qua cảnh tượng máu me này.


Diệp Phàm an ủi không ngừng, khóc được một lúc, Diệp Phàm kêu Hoắc Thanh Thanh đến chăm sóc Hàn Tử Di.


Tự anh bước đến trước Ichiro Kato, nói một cách không cảm xúc: “Mày nói xem, tao nên trừng phạt mày như thế nào?”

“Mày không thể giết tao, tao là người của gia tộc Kato Tịch Quốc, mày giết tao sẽ gặp phải rắc rối”, Ichiro Kato khàn giọng hét lên, ánh mất tràn đầy sự kinh hãi.


“Ha ha, mày có biết con dao găm Long Lân này ban đầu được dùng để tùng xỏe không…” Diệp Phàm lắc lắc con dao trong tay khẽ cười: “Hôm nay, tao sẽ..”

“Tái hiện lại tùng xẻo!”


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.