Đọc truyện Cùng quân hoan – Chương 14
Sau khi ra khỏi văn phòng, Đồng Dương vội vàng lấy điện thoại từ túi áo ra nhắn tin cho Chu Ngưng.
“Sư muội. Đơn xin thôi học của em bị giáo sư Ninh tạm để đó rồi. Giáo sư nói thầy ấy không liên lạc được với em, bảo anh khuyên em đừng tuỳ tiện thôi học. Nếu em khăng khăng thôi học, giáo sư bảo em tự đến văn phòng của thầy để gặp mặt nói chuyện.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tin nhắn vừa mới gửi đi chưa đến nửa phút, điện thoại kêu lên ting ting, Chu Ngưng trả lời tin nhắn.
Đồng Dương mở ra xem, là một hàng chữ rất ngắn. “Sư huynh, em sẽ không về nữa, cùng lắm thì bị trường học cho thôi học.”
“Trời đất.” Đồng Dương nhìn tin nhắn, đúng là hết chỗ nói với Chu Ngưng. Sư muội bị quỷ bám vào người rồi à? Chắc chắn là vậy rồi. Chỉ là về trường học một chuyến mà thôi, trong trường học có quỷ hay là có yêu quái? Cô ấy không biết bị trường học cưỡng chế thôi học là bôi một vết nhơ cho cuộc đời à.
Nhất định là đầu óc Chu Ngưng bị lừa đá rồi. Đồng Dương nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có đây mới là lời giải thích hợp lý nhất.
Anh ta mặc kệ, cứ để Chu Ngưng thần kinh một mình đi. Đồng Dương cất điện thoại vào túi, bước chân đến phòng thí nghiệm đột nhiên xoay đi, vui vẻ đến cổng trường.
“Ngưng Ngưng, ra ăn tối đi.” Mẹ Chu bưng một đĩa thịt kho tàu cà tím từ phòng bếp đi ra, bà lau tay lên tạp dề, hô theo hướng phòng ngủ của Chu Ngưng.
“Mẹ, con đến ngay.” Chu Ngưng lớn tiếng đáp lại, mắt cô sưng đỏ vì buổi chiều nhìn thấy mẹ rồi khóc mãi không ngừng, khóc đến đôi mắt đỏ bừng.
“Bố vẫn chưa về ạ?” Chu Ngưng ngồi xuống bàn ăn, nghi hoặc hỏi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Chu nhấc đũa lên gắp một miếng thịt gà đặt vào bát Chu Ngưng, nói: “Hôm nay đơn vị bố con có việc, không về ăn cơm đâu.” Nghĩ đến những lời Chu Ngưng vừa nói, bà không còn tâm trạng ăn cơm, thở dài nói: “Ngưng Ngưng à, con thật sự muốn thôi học sao? Nhà mình vẫn có thể cung cấp cho con đi học mà.”
“Mẹ.” Chu Ngưng nhìn chằm chằm vào một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc và mùi vị, gẩy mạnh cơm tẻ trong bát, sau khi nuốt xuống, cô nói, ngữ khí kiên định: “Con không thích hợp để học nghiên cứu sinh, cố gắng học hành. Chuyện thôi học là kết quả sau khi con đã suy nghĩ kĩ càng, con cũng muốn đi làm sớm.”
Thức ăn thơm ngon trong miệng đã trở nên đắng chát, cô có thể nói nguyên nhân thôi học là gì? Không theo kịp việc học mới là cách nói thích hợp nhất.
“Vậy được thôi.” Mẹ Chu từ ái nhìn con gái, “Chuyện thôi học mẹ sẽ nói với bố con, ông ấy có thể hiểu được.”
“Cảm ơn mẹ.” Chu Ngưng miễn cưỡng nở một nụ cười.
Tuy bố mẹ không hiểu lý do Chu Ngưng kiên trì với chuyện thôi học, nhưng vẫn ủng hộ. Chu Ngưng ở nhà, cảm giác sống cùng bố mẹ làm cô vô cùng yên tâm. Thôi học tuy đáng tiếc, nhưng ở trong lòng Chu Ngưng là đáng giá, dù sao thì ở cùng một không gian với Ninh Tu Cẩn cũng có thể dọa cô sợ chết khiếp. Cô không có năng lực trả thù Ninh Tu Cẩn, hận cũng chẳng có tác dụng mấy, vậy chỉ có thể trốn tránh. Chỉ hy vọng Ninh Tu Cẩn có thể sớm quên đi nhân vật nhỏ như cô, câu Ninh Tu Cẩn nói “Đôi mắt của cô thật giống cô ta” khiến cô sợ tới mức đêm nào cũng mơ thấy ác mộng.
Đối với tương lai, Chu Ngưng quyết định nghe theo lời đề nghị của bố, thi làm viên chức. Nếu như bị trường học cho thôi học thì đó sẽ trở thành một vết nhơ to lớn trong hồ sơ của cô, Chu Ngưng bàn bạc với bố mẹ, tháng chín lúc trường học khai giảng sẽ cùng bố mẹ đến trường làm thủ tục thôi học. Dù sao cô cũng đã nộp đơn xin thôi học cho trường một lần, chẳng qua là bị Ninh Tu Cẩn tạm thời cất đi mà thôi.
“Ngưng Ngưng, đi vứt túi rác này đi.” Mẹ Chu đưa một túi nilon màu đen cho Chu Ngưng, chọc trán con gái, “Một tháng rồi, đừng ở trong phòng đọc sách mãi, sẽ nghẹn thành bệnh đấy.”
“Vâng ạ, tuân mệnh.” Chu Ngưng ân cần nhận túi rác kia, đổi giày ra khỏi nhà. Cô xuống dưới tầng, ném túi rác vào thùng rác, đi về được vài bước bỗng dừng lại. Chu Ngưng nghĩ, cô nên ở ngoài một lúc rồi về nhà, không thì mẹ cô nhìn cô lại nói.
Phía sau tiểu khu là một con sông rộng và sâu, tên là Phủ Hà, chảy xuyên qua từ thành thị. Hai bên sông trồng liễu xanh, cỏ dại cành lá màu tím nhạt mọc lên bên đê, hơi nước lượn lờ, lướt qua đường lát sỏi đá hai bên sông, làn gió thổi qua trên mặt sông sẽ làm da người cảm thấy mát mẻ thoải mái.
Đây là biến cố đã được mưu tính trước, lúc Chu Ngưng đang ngồi trên hàng ghế lạnh ở bờ sông thưởng thức phong cảnh, một chiếc khăn tay tẩm vị ngọt vòng ra từ sau lưng cô phủ lên miệng và mũi cô, vai trái cô bị ấn xuống. Chu Ngưng không giãy giụa được, lúc bóng tối ập đến, cô bị người đàn ông sau lưng cúi xuống duỗi tay ôm vào lòng.
Bên bờ sông có người đi ngang qua, cho rằng đây là một cặp tình nhân đang tựa cổ ân ái.