Đọc truyện Cùng quân hoan – Chương 13
Ninh Tu Cẩn ngồi trên chiếc ghế da thật thủ công màu đen, đôi chân dài thả lỏng duỗi thẳng, mắt cá chân vắt lên nhau. Nhưng sắc mặt của anh lại không thả lỏng như dáng ngồi của anh, mặt không cảm xúc, môi mỏng mím chặt, trong vẻ tĩnh lặng cất giấu mưa gió sắp đến.
Ngay lúc nãy, anh nhận được điện thoại thông báo của trường học, ấy thế mà Chu Ngưng nhờ Đồng Dương giúp cô làm thủ tục thôi học thạc sĩ, hơn nữa lại còn không có bất cứ nguyên nhân thuyết phục gì mà đã xin bỏ qua bước ký tên của giáo viên. Ninh Tu Cẩn nén cơn tức giận, gọi điện thoại cho Chu Ngưng, nhưng nhận được lại là giọng nữ máy móc lạnh lẽo từ ống nghe.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Ngưng, đúng là vượt ngoài dự đoán! Sao cô ta dám. Hai ngón tay của Ninh Tu Cẩn luân phiên gõ nhẹ lên mặt bàn, cộc cộc cộc… Sao cô ta dám! Khoé miệng người đàn ông cong lên một độ cung khiến người ta sợ hãi, im lặng cười lạnh.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó là tiếng đập cửa.
“Vào đi.” Giọng nói Ninh Tu Cẩn vẫn lạnh nhạt trước sau như một.
Đồng Dương bất an đi vào phòng, lúc anh ta đồng ý với lời thỉnh cầu của Chu Ngưng, anh ta đã đoán được là sẽ bị Ninh Tu Cẩn hẹn nói chuyện. Không biết Chu sư muội bị làm sao, cực khổ thi đậu nghiên cứu sinh thì đột nhiên không học nữa, còn chưa chào hỏi gì mà đã bay về quê.
“Giáo sư, thầy tìm em ạ?” Đồng Dương thầm quan sát vẻ mặt Ninh Tu Cẩn, thấy chẳng có gì khác thường, trái tim lo lắng đã hơi hoà hoãn lại.
“Chuyện Chu Ngưng xin thôi học là thế nào? Chưa nói gì với tôi mà đã tự tiện thôi học.” Giọng nói của Ninh Tu Cẩn cực kỳ lạnh lẽo, như núi tuyết đè trên dung nham nóng bỏng.
“Nhờ xin thôi học, điện thoại tắt máy, chơi trò mất tích, cô ta thật sự đã làm tôi mở rộng tầm mắt.”
Đồng Dương cứ kêu khổ không ngừng, nghiệt mà sư muội tạo ra, vì sao anh ta lại phải chịu khổ thay chứ, anh ta không nên giúp sư muội việc này mới phải.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có nguyên nhân ạ, gần đây sư muội chịu đả kích rất lớn, tinh thần sa sút…” Đồng Dương cố gắng nói tốt cho Chu Ngưng, mà sự thật cũng là như vậy.
Động tác gõ mặt bàn của Ninh Tu Cẩn dừng lại, anh ngả người dựa lưng vào ghế, im lặng một lúc mới mở miệng: “Địa chỉ gia đình điền trên tài liệu nhập học của Chu Ngưng không thay đổi chứ?”
“Dạ?” Hiển nhiên Đồng Dương không đoán được là giáo sư sẽ hỏi vậy, sau khi kinh ngạc, anh ta nhanh chóng trả lời: “Cái này em không rõ lắm.”
“Vậy thì tiếc quá.” Ninh Tu Cẩn lẩm bẩm, trên mặt hiện lên vẻ thương tiếc, “Thôi học liên quan đến cả đời của bạn Chu, tôi không liên hệ được với em ấy, nếu có cơ hội, em hãy cố gắng khuyên em ấy đi nhé.”
“Đơn xin thôi học của Chu Ngưng tạm thời tôi cứ để đó đã, bảo cô ấy suy nghĩ kỹ rồi đến văn phòng tôi gặp mặt nói chuyện.”
Mọi người hay nói thầy Ninh lạnh lùng vô tình, không ngờ anh còn có một mặt dịu dàng như vậy. Đồng Dương cảm thấy giáo sư Ninh bị mọi người hiểu lầm rồi, giáo sư chỉ là quá trẻ và giỏi giang, không biết quan tâm học sinh thế nào thôi. Hơn nữa giáo sư ít nói hôm nay lại nói với anh ta rất nhiều, ngoài tọa đàm của giáo sư Ninh ra thì đây là lần đầu tiên Đồng Dương nghe anh nói nhiều như vậy.
Giờ phút này, Đồng Dương cảm thấy khoảng cách giữa mình và thần tượng gần không thể tưởng tượng được.
“Vâng, em sẽ cố gắng khuyên Chu sư muội.” Đồng Dương cung kính cúi rạp người với Ninh Tu Cẩn.
Sau khi Đồng Dương đi, nhiệt độ trong văn phòng nhanh chóng lạnh xuống, Ninh Tu Cẩn hơi cúi đầu, ánh sáng bên ngoài chiếu nghiêng vào theo một bên, làm nửa bên mặt của anh sáng lên, nửa bên khác chìm trong bóng tối. Một gương mặt đẹp trai tinh xảo nửa sáng nửa tối, phác hoạ ra hàm dưới góc cạnh hút hồn.
Đúng là thông minh. Ninh Tu Cẩn lộ ra vẻ mặt khinh thường hiếm thấy, chắc là cô ta nhận ra cái gì rồi. Cho rằng thôi học là có thể trốn tránh được mọi thứ sao? Đơn thuần đến nỗi buồn cười.