Bạn đang đọc Cưng Ơi, Yêu Anh Đi!: Chương 22 : Mẹ Chồng
Cô chậm rãi mở mắt , trần nhà đỏ , xung quanh toàn màu đỏ như máu . À , đây là phòng của Eric … khoan đã , cô đang ở trong phòng của Eric !???
Tiếng nước rào rào phá vỡ dòng suy nghĩ của cô , xong đời cô rồi , Eric đang tắm ! Nhân cơ hội này nên chạy thôi ! Nhưng cô vừa bước xuống thì nhận ra , cô đang trần truồng , OMG !
Tiếng vòi sen dừng lại , đôi chân thon dài rắn chắc hiện ra , cô hấp tấp chui toạt lại trên giường ,quấn mình kĩ lưỡng đề phòng . Gã yêu mị hiện ra , mọi thứ hệt như trong trí nhớ của cô , duy làn da đã hơi rám nắng . Ôi ! Gã này …
Gã nhìn cô thích thú . Lần trước cô ta thấy gã thì vẫn giữ bình tĩnh , còn bây giờ sao lại đỏ mặt đến thế kia ? Abigail , em thật thú vị !
– N … nhìn cái gì ? Bộ chưa thấy gái đẹp lần nào à ? – Cô lắp bắp , khó nhọc nói thành tiếng .
Gã lấy tay bụm miệng lại , lưng thấp xuống , khó nhọc đè nén tiếng cười . Sao lại dễ thương đến như vậy chứ ? Cô gái này ! Gã dần dần lấy lại vẻ điềm đạm của mình , nhưng mặt còn hơi đỏ do cười , nói :
– Ha ha … Không có gì . Chỉ là … lần đầu tiên thấy em khỏa thân .
Cô đỏ ửng đến tận mang tai , kéo siết cái chăn lại , tay chỉ thẳng vào gã :
– HENTAI !!! ( Biến thái )
Gã đột nhiên thẳng lưng , mặt lạnh như tiền , siêu nghiêm túc áp sát lại gần cô :
– Tôi vừa mới phát hiện ra một chuyện …
Cô tò mò nhưng lại cảm thấy mùi nguy hiểm từ gã :
– Em … Có phải bị lép ?
Ngay lập tức gã nhận được một tràng chửi không đâu ra đâu từ cô , tiếng Việt , tiếng Nhật lẫn lộn … Mãi đến gần 10 phút sau cô cũng nguôi giận .
– Lép gì mà lép ! Bà đây là size A85 đó ! Lép là thế nào ? Phải như mấy cô Tây Ban Nha nhà anh mới gọi là nở à !!!! – Cô lầm bầm .
– Anh tốt lành quá mà nói người khác ?!
Gã mỉm cười đáp lại :
– Phải , tôi không tốt lành gì nên tiêu chuẩn chọn vợ mới kém như vậy .
Cô phồng má giận dữ :
– Eric !!! Gã đàn ông chết tiệt này !!!
– Ha ha
Cơn giận của cô lại tiếp tục bùng phát nhưng gã ôm ngực phòng thủ chặn lại :
– Stop !!! Hết giờ giận rồi ! Bây giờ làm hòa thôi !
Gã tươi rói làm động tác chuẩn bị hôn cô , cô liền giật lấy cuốn sách dày cộm trên bàn nện vào đầu gã . Gã nhanh nhẹn tay đỡ theo phản xạ , mặt sát lại gần cô :
– Được rồi ! Em về Việt Nam lâu rồi chắc biết vụ thảm sát ở Bình Phước chứ ?! – Gã đe dọa , cười cười .
Cô tím mặt định đốp trả lại nhưng điện thoại bàn reng lên . Eric bỏ cuốn sách xuống bấm nút , giọng quản gia James ồm ồm lên :
Cậu chủ ! Phu nhân đang lên phòng cậu , bà ấy lên lầu rồi ạ !
– CÁI GÌ ?!!!
Eric tức giận rống lên , đây là lần đầu tiên cô thấy gã như vậy . Thật đáng sợ !
Bà ấy nghe tin cậu đang sống chung với một cô gái nên đã bay máy bay riêng tới đây . Phu nhân đã tới hành lang rồi , cậu nhanh đi ạ !
Tiếng James khe khẽ khiến cô nhận ra ông ấy đang thầm thì tránh bị phát hiện đang báo tin với Eric có lẽ vì phu nhân ấy đang ở cạnh ông ta . Nguy rồi !!!
Eric lập tức khôi phục dáng vẻ phong tình , lập tức mở tủ áo ném cho cô một cái áo phông cỡ bự cùng quần lính thùng thình . Cô đơ ra , gã chạy tụt vào phòng tắm , trước khi đóng cửa còn ngoái đầu kêu cô :
– Thay đồ nhanh đi , không mặc đồ lót cũng được .
Cô ấm ức mặc đồ vào . Sau 3 phút gã chạy ra , thấy cô mặc đồ mình thùng thình rình mò trước cửa , mắt ti hí cố gắng nhìn ra ngoài xem thử . Anh nén giận kéo cô ra sau , thấp giọng cảnh cáo :
– Đừng để lộ hợp đồng của chúng ta . Còn lại cứ tự nhiên và đừng treo cái khuôn mẫu hiền thục kia , em cứ tự nhiên là được phần còn lại tôi sẽ lo .
Cô thấp thỏm . Mẹ ơi ! Chỉ quen mới 2 tuần mà gặp ông bà nhà bên kia rồi , tự nhiên sao mà được ! Cô khóc không thành tiếng , trong lòng kêu gào thảm thiết như sắp lên đoạn đầu đài .
Gã siết tay cô , vặn nắm cửa , thề với trời đây là 5 phút dài nhất đời cô . Một người phụ nữ quý phái đứng ngay trước cửa , cô hấp tấp cúi đầu :
– Con chào mẹ chồng !
…
Xong cô rồi !!! Cô vừa nói cái quái gì thế ?!!!