Cưng Ơi, Yêu Anh Đi!

Chương 21.1 : Ngoại Truyện - Kí Ức An Vy


Bạn đang đọc Cưng Ơi, Yêu Anh Đi!: Chương 21.1 : Ngoại Truyện – Kí Ức An Vy

Điều đáng tiếc thực sự chính là dồn hết tâm trí vào việc trả thù mà không thể sống cuộc sống của chính mình .
_ Tokyo Ghoul _
————————-
( 1 ) Nụ cười thiên sứ .
10 năm trước …
Tang lễ được tổ chức trong trang viên của gia tộc Kabra , nằm dưới ngọn đồi xanh thẳm vi vu gió . An Vy rất thích nơi này , nhưng hôm nay thì không . Cô đang phải chứng kiến mẹ mình – người phụ nữ cô yêu quý nhất bị vùi trong cát – Mãi mãi .
Mẹ cô ra đi khi chỉ mới 27 tuổi . Mẹ ra đi vì bị chấn thương vùng đầu , bất chợt như một cơn gió xuân lộng lẫy . Mẹ nằm im lìm , lộng lẫy như nàng công chúa ngủ trong rừng … Xinh đẹp …
Đây là lần thứ hai cô cảm nhận được cái lạnh của cuộc đời , từng dòng người đi vào khóc sướt mướt và khi được nói chuyện với gia đình cô , họ đi ra với khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn . Duy chỉ một con người làm cô chú ý , cậu trạc tuổi cô , đôi mắt thương tiếc nhìn mẹ cô , đôi bàn tay bé nhỏ bám víu ống quần của một người đàn ông thành đạt . Cô đoán vì cậu trẻ con nên không tính toán , chắc là thế . Con người là vậy mà .
———-
Anh được ông nội dẫn đến đám tang của một người phụ nữ xinh đẹp . Anh nghe loáng thoáng cụ nhà ông nói chuyện , nghe nói cô ấy chết vì xuất huyết não , chồng cô ấy có vợ lẽ . Thật giống mẹ anh .
Anh chú ý thấy một cô bé xinh đẹp , mang đầy nét ưu thương . Đôi mắt đầy tuyệt vọng , dường như không còn ý chí để sống . Nghe nói cô ấy là con của dì xinh đẹp , nhưng tại sao cô ấy không khóc ?
Chẳng lẽ cô ấy không thương mẹ mình ?
Anh thoáng thấy ba cô ấy đến gần chỗ , cay nghiệt . Nghe ông anh nói đừng thân thiết quá với ông ta lúc này , ông ta vẫn đang bất bình vì cái chết của người tình .
Ông ta nói với cô bé chuyện gì đó , anh không rõ nhưng anh thấy cô bé đó cười , cười đầy bi thương .



Cha bước đến chỗ cô , nói cô chạy tới xin ngoại cho ba được dự đám tang của ả đàn bà kia . Ông ta thật mặt dày ! Đã là lần thứ mấy rồ nhỉ ? Ông ta đúng là có nghị lực . Từ sau việc đó , ông ta chẳng bao giờ ở nhà . Ông ta … từ chối sự tồn tại của cô .
Cô không thể quen với việc cô đơn rồi . Phải cười … Vậy thì mọi người sẽ không ghét mình nữa .
———-
Anh cầm bó hoa đến trước mặt cô , trông cô thảm hại đến tội nghiệp . Quầng thâm phủ quanh đôi mắt xinh đẹp , vẻ mệt mỏi lo âu không nên có hiện rõ mồn một trên khuôn mặt trẻ thơ của cô . Có lẽ lúc đó anh thương hại cô , hay vì anh ích kỉ tìm một người đồng cảm ?
Anh quỳ một chân xuống cạnh cô , giơ bó hoa cười lấy lòng :
– Sao em lại không khóc ?
Cô nhìn anh , có vẻ đáng tin đấy :
– Thì sao ? Tôi không khóc thì nhà anh sẽ hết nước à ? – Chết , cô lại quá trớn rồi .
– Không sao cả .
Anh mỉm cười . Lần đầu tiên mình thấy kiểu người như thế này . Người như anh ta còn tồn tại trên thế giới này sao ? Sao anh ta lại cười chứ ? Cười với … một đứa khó ưa như mình sao ? Nhưng mà nụ cười … đẹp thật … tựa như thiên sứ . Trái tim bẻ bỏng của cô đập thình thịch , tình yêu non nớt đầu đời vội vàng chớm nở . Cô muốn gặp lại cậu ấy …
Anh nói chuyện vui vẻ với cô , mỉm cười cô tư lự . Anh nói , anh cũng như cô , mẹ anh cũng vừa mất cách đây không lâu . Anh nói , có lẽ anh và cô là sinh đôi bị thất lạc . Anh nói , rất rất nhiều chuyện …
Đây liệu có phải là hiện thực không ? Có lẽ đây là thiên đường . Anh thật tốt bụng , ấm áp như mẹ cô vậy . Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thế giới như thế này …
———————-
( 2 ) Mặt nạ
Cô phải thật tài giỏi , nếu không mọi người sẽ ghét cô . Họ hàng sẽ khinh bỉ cô , ba sẽ thất vọng lắm . Từ nhỏ cô đã được dạy , nếu không phải là người giỏi nhất thì sẽ không là gì cả , nhưng mà …
Đây là bạn mới của chúng ta , bạn ấy vừa từ Nhật về , các em hãy chơi với bạn nhé !
Con không muốn thấy nó đâu cô , nhìn nó thật ngỗ nghịch , cả người cứ lấm lem bùn đất , dơ bẩn lắm .
Cả ba mình cũng vậy …
Đi thôi , Vy Như .
Chúng ta đi như thế có ổn không anh ?
Không sao , nó về chỉ tổ thêm rắc rối .
Gia đình chúng ta là thứ quan trọng nhất với anh .

Vậy còn cô … Cô không phải là gia đình của ba sao ?


Khóc lóc thật chẳng có ích gì . Phải rồi , thay vì khóc … Nụ cười sẽ che đi mọi điều giả dối , sự hiện diện của nó sẽ xóa tan đi mọi ưu buồn . Có lẽ thế …
Nhìn An Vy kìa , cậu thấy sao ?
Chỉ được cái khuôn mặt , lúc nào cũng thật giả tạo , hệt như một con rối .
Búp bê trong lồng kính .
Vì lẽ như thế , nên thế giới cô luôn tràn ngập sắc u ám . Nhưng cô lại gặp anh lần nữa …
– A ! An Vy , mấy năm rồi nhỉ ?
– Ừ , mình rất nhớ cậu .
Hai người trò chuyện vui vẻ như chỉ mới vừa ngày hôm qua , nhưng cô lại thấy ba cô . Một lần nữa , ông lại bỏ mặc cô .
– Anh không biết nó .
Không biết à ? Ổn thôi , cô đã biết sẽ gặp chuyện này mà . Tại sao chứ ? Quá đủ rồi !
– Hàn Kính Trung ! ÔNG LÀ ĐỒ KHỐN NẠN !!!!!!!!!!!!!!
Cô cười . Điên dại . Anh ôm chầm lấy cô :
– An Vy … Nếu em cứ như vậy , chối bỏ tất cả em sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc được . Từ khi đó tới giờ em vẫn luôn chịu những gánh nặng , nhưng từ giờ cứ nói với anh , anh sẽ giúp em .
Những lời của anh bao bọc lấy trái tim cô . Cô đã không khóc lâu lắm rồi , bây giờ đôi mắt cô đang trào ra nhưng đau khổ cô phải chịu trong quá khứ . Cô như mất hết cả lí trí , nỗi đau đã mất , những khoảng trống như được lấp đầy .



– Mẹ em là người thế nào ?
Cô tao nhã lau mặt , anh dường như lạnh lùng hơn trước nhưng không sao , cô yêu anh mà . Cô chậm rãi :
– Mẹ em là người đẹp nhất thế giới .
– Mẹ anh chứ ! – Anh vui vẻ trở lại . May quá !
– Bà là một con người mạnh mẹ , tên bà là Andrea mà ! – Cô giọng đầy tự hào . – Bà vô cùng thông minh , có thể gánh vác hết mọi chuyện , chưa bao giờ lộ điểm yếu cả . Bà rất ghét ràng buộc …
Cô kể liên miên quên cả mặt nạ :
– Xin lỗi , em kể chán lắm phải không ?
Anh chìa tay kéo cô lên , bắt taxi đưa cô về biệt thự :
– Anh sẽ giúp em nói chuyện với ba em .
Cô ậm ừ , nhưng cũng xuôi theo anh . Kể từ hôm đó , cô đã từ bỏ giấc mơ của mình , tiếp tục sống , hoàn hảo hơn , vì tôi không đơn độc … Tôi không còn đơn độc nữa …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.