Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất

Chương 44: Cướp và ghi điểm?!


Đọc truyện Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất – Chương 44: Cướp và ghi điểm?!

Lâm Lâm và vị hoa khôi xinh đẹp nhất Cảnh Sơn – Vũ Tiểu Tuyết có một trận bóng rổ ở phòng tập bóng. Tiểu Tuyết đưa ra điều kiện là nếu cô có thể cướp được bóng và ghi điểm, mọi chuyện đã và đang xảy ra sẽ được nhỏ xử lí tất. Và sau khi phát hiện có sơ hở, Lâm Lâm bắt đầu lao tới cướp bóng…

Sau cú lao đầu vào cướp bóng, Lâm Lâm mất đà ngã người về phía trước. Nhưng cũng may là cô phản xạ kịp, không thì đã cắm đầu xuống sàn bóng. Lâm Lâm sao lại thành ra như vậy? Về cái này thì phải phân tích từ hai bên. Nói về Lâm Lâm, mặc dù tốc độ có chút chậm, nhưng cũng không phải giống như mấy cái “xì lô mô sần” (slow motion) trong phim Ấn Độ, vậy mà trong lúc Tiểu Tuyết đang mất cảnh giác cô cũng không cướp được bóng. Còn về Tiểu Tuyết, dáng người nhỏ khá cao, lại còn mặc trên người bộ đồng phục màu cam nhạt rộng thùng thình của đội bóng, những tưởng sẽ gây nhiều khó khăn nhưng lại hoàn toàn ngược lại, rất nhanh nhẹn. Kì thực rất nhanh, nhỏ vừa nhảy lên tránh cô sau đó còn “thuận tay” ném vào rổ một quả rất đẹp mắt.
Nhìn vào đôi bàn tay mình, Lâm Lâm cảm thấy bản thân đặc biệt vô dụng, rõ ràng với hoàn cảnh như lúc nãy thì người khác đã có thể lấy bóng, vậy mà cô ngay cả chạm vào cũng không được.
Chưa hết ngẩn người, tai cô lại bị tra tấn bởi tiếng hò hét của nhóm nữ sinh kia: “Bóng ba điểm, bóng ba điểm! Tuyết Tuyết giỏi quá!”. “Xí” một cái, cô thầm cười chê cái dáng vẻ cao ngạo của người con gái đang vừa cười vừa vẫy tay ở xa xa kia.
Cảm nhận được sự không tán thành từ Lâm Lâm, Tiểu Tuyết khẽ quay đầu nhìn, bất giác ngoác miệng cười thành tiếng:
– Chậm chạp như vậy, trông buồn cười lắm, biết không, ngốc?!
Chuyện mất mặt như vậy đối với một Xử Nữ thật rất khó chấp nhận, cô vội viện cớ: “Chỉ tại tôi đang mặc váy.” Lâm Lâm lại thêm, bất mãn lộ rõ trên khuôn mặt cô:
– Bóng ba điểm là cái gì chứ, chỉ có ném vào một trái thôi mà? Nhưng cũng chỉ là may mắn thôi, cần gì hò hét dữ vậy. Điếc cả tai!
– Nếu đứng bên ngoài cái vòng này mà ném bóng vào rổ thì sẽ được tính là ba điểm. – Tiểu Tuyết chỉ tay xuống vòng ba điểm trên sàn rồi giải thích. Vừa nói xong lại tiếp tục cười nhạo, – Đến cách tính điểm đơn giản mà cô cũng không biết sao? Lẽ nào là tôi đánh giá cô quá cao? Nếu như vậy thì đến cả cơ hội cướp bóng từ tay tôi cũng sẽ không có đâu, cưng à!

– Bỉ ổi! Cô kiêu ngạo như vậy để làm gì chứ? Để nhan sắc và tài năng của cô được nâng cao một bậc à? Cố tình chọn một môn thể thao mà tôi không biết rồi đánh thắng tôi, như vậy là hãnh diện lắm sao? Vinh quang lắm sao? Tôi khinh.
– Biết hay không, chẳng có liên quan đến tôi. Không phải tôi chỉ nói cô lấy được bóng và ném vào rổ thôi sao, tôi đâu có bắt cô chơi theo luật. Cô có thể gạt chân tôi hay chơi gian lận vẫn được mà! Nè, tiếp tục đi. Come on, baby! – Đoạn, Tiểu Tuyết ngửa tay, ngón trỏ liên tục ngoắc ngoắc như khiêu khích cô tấn công, lại xen một chút trong đó là sự khinh thường.
Lâm Lâm nhíu mày nhìn Tiểu Tuyết, đôi mắt trừng trừng, tức giận gằn từng chữ: “Phương Dạ Lâm tôi không phải giống như cô. Cái gì mà ‘come on, baby’? Phí thời gian!” Dứt câu, Lâm Lâm dứt khoát quay đầu bỏ về.
Con mồi ở ngay trước mắt, lẽ nào lại để nó trốn? Đây rõ ràng không phải phong cách của Tiểu Tuyết. Nhỏ hất mặt ra lệnh cho đám đàn em đứng chặn cửa phòng tập, đoạn tung mạnh bóng đập vào sau đầu Lâm Lâm. Theo phản xạ, cô giơ tay ôm đầu, quay người nhìn kẻ đã tấn công mình, chỉ thấy Tiểu Tuyết đang đứng đó, tức giận đến bốc khối. Nhỏ giống như một con thú khát máu, là vua sư tử, giận giữ gầm gừ nhưng rất kiêu hãnh giữa đám thú con xung quanh. Nhỏ gần như quát lên, thanh âm êm dịu ban đầu thay đổi hoàn toàn, lanh lảnh đến chói tai:
– Bỏ đi dễ dàng như vậy, cô tưởng tôi là ai hả? Tôi sẽ cho cô biết tay khi dám khiến bạn thân tôi giận.
“Bạn thân”, Lâm Lâm vừa nghe tới liền khẽ nhếch môi nhưng sau đó liền nhớ tới Vân Lam. Quả thực mọi thứ xung quanh đều bị Tiểu Tuyết làm thay đổi, ngột ngạt hơn hẳn. Đôi mày nhíu lại, cô chăm chăm nhìn Tiểu Tuyết, thứ đang bao trùm nhỏ là sát khí. Nhưng lúc đó, bỗng dưng cô lại cảm thấy nhỏ rất có phong thái của kẻ đứng đầu, cái gì gọi là tiểu thư đài cát, yểu điệu thục nữ đều bị cái sát khí kia làm lu mờ, bên cạnh đó còn có cái gọi là “soái khí”. Rất thú vị!
Cảm thấy Tiểu Tuyết đặc biệt nghiêm túc, bản thân cũng khó thể trở về, Lâm Lâm liều mạng lao vào nhỏ cướp bóng. Tiểu Tuyết không tiếp tục “vờn” con mồi nhỏ nữa mà bắt đầu chủ động tấn công. Nhỏ lách sang phải, nhồi bóng vài cái rồi trực tiếp xem Lâm Lâm như cái rổ mà ném bóng vào. Bóng đập vào lưng Lâm Lâm, rồi lại va vào vai. Lâm Lâm vẫn tiếp tục kiên trì, nhưng mỗi lần nhỏ đều né được, thuận lợi giữ bóng, hơn nữa còn dùng nó tấn công cô.
“Chết tiệt! Ngay cả một cơ hội tránh né cũng không có huống chi là tấn công. Tốc độ rõ là nhanh hơn mình gấp mấy lần, lại còn có thể rất nhanh đoán ra chuyển động của mình. Rốt cuộc thì con người này có để cho mình sống không đây?!”, Lâm Lâm đối với thiếu nữ xinh đẹp mà nham hiểm trước mặt, trong lòng không khỏi bất an. Trong lúc cô đang suy nghĩ thì bóng vẫn liên tục đập vào người, kì thực, tay, vai, chân, tất cả đều như đang biểu tình, đau ê ẩm hết lên.

Bình tâm lại, Lâm Lâm chợt phát hiện ra tiết tấu mà quả bóng Tiểu Tuyết đang nhồi tạo ra. Cố gắng nắm bắt lấy, cẩn thận suy nghĩ cách đối phó, Lâm Lâm liên tục đảo hướng sang trái phải rồi lao tới cướp bóng, làm loạn khả năng phán đoán chuyển động của đối phương. May mắn, bàn tay cô vừa hay chạm vào quả bóng làm chệch đường đi của nó, khiến nó trượt khỏi tay Tiểu Tuyết va vào tường.
Cảm thấy bản thân có thể tiến được một chút, trong lòng cô bất giác dâng lên niềm vui sướng lạ thường. Còn Tiểu Tuyết bên cạnh thì tức giận đến mặt mũi tối sầm, xám đen như đít nồi. Nắm chặt tay lại, gân xanh đã nổi rõ trên cổ và tay nhỏ. Nhỏ lại vội lấy bóng, bắt đầu đợt tấn công tiếp theo, nhưng lần này có vẻ mạnh bạo hơn, tiếng bóng đập cũng nhanh hơn hẳn.
.
.
Cả hai quần nhau hơn nửa tiếng đồng hồ. Một kẻ thì liên tục tấn công, một kẻ thì chỉ có thể dùng cánh tay che chắn, tránh cho bóng tiếp tục đập vào mấy phần cơ thể đang thầm kêu gào.
Tới giới hạn rồi, Lâm Lâm ngã xuống, nằm bệt trên sàn thở hổn hển. Nâng tầm mắt lên, hướng về phía người con gái xinh đẹp, cô nhìn thấy nhỏ vẫn đang nhồi bóng, khóe môi nhếch lên tỏ ý chế nhạo. “Dai sức thật!”, Lâm Lâm thầm cảm thán. Kì thực, vận động lâu như vậy, áo cô đã ướt đẫm mồ hôi vậy mà trán nhỏ chỉ có vài giọt, trông còn khá sung sức.
Lâm Lâm vẫn nhìn Tiểu Tuyết, vừa thở vừa cố gắng phát ra những thanh âm nhỏ bé đứt quãng:
– Vũ Tiểu Tuyết… Chắc cô không biết bộ dạng của mình lúc tức giận “xấu” như thế nào đâu nhỉ? … Cô nhìn xung quanh mình thử xem… bọn họ đều bị cô dọa… chạy trốn hết rồi…!

Vừa dứt câu, Lâm Lâm thấy bụng mình nhói đau như có thứ gì đó đập vào. Là quả bóng của Tiểu Tuyết, nhỏ rất giận. Nhưng thật sự là cô kiệt sức rồi, cũng chẳng còn quan tâm nhỏ sẽ làm gì mình nữa.
Đoạn, cô gắng gượng người ngồi dậy nói tiếp, và vẫn là cái thanh âm đó, chỉ là có phần đều hơn một chút: “Có mấy đàn em như vậy… tôi cảm thấy cô quá mất mặt rồi.”
Bóng lại tiếp tục bay tới, lần này là nhắm thẳng vào đầu cô. Lâm Lâm xoay người, trong giây phút bóng đang lao tới thì khép mi chấp nhận vì với số sức lực còn lại thì cô biết chắc bản thân không thể né tránh.

Vài giây sau khi nhận thấy không có gì lao tới, hàng mi cô khẽ động, đôi mắt từ từ mở ra nhìn. Trước mặt Lâm Lâm là một thiếu niên mặc đồng phục, dáng người cao to, trông khá quen thuộc. Là y đã dùng tay phải đỡ bóng giúp cô.
Tiếng bóng đập xuống sàn lại vang lên, Lâm Lâm chưa hết bàng hoàng thì nhìn thấy quả bóng đã vào rỗ và rơi xuống sàn phía xa.
“Người này là ai? Sao lại giúp cô? Bóng hình này rất quen, rốt cuộc là đã gặp ở đâu?”, đầu Lâm Lâm hiện lên bao nhiêu câu hỏi về thiếu niên trước mặt. Nhưng quả thật là đoán không ra.
Trong lúc Lâm Lâm đang tự vấn thì thanh âm quen thuộc của vị thiếu niên kia cất lên, lời nói có phần trêu đùa vị hoa khôi xinh đẹp đang đứng ngơ người trước mặt:
– Anh cứ tưởng là ai đang độc chiếm phòng tập bóng này chứ! Thật không ngờ là em. – Y tiến gần lại quả bóng, nhặt nó lên rồi thuận tay “chơi” một chút, – Nhưng mà sao hôm nay em lại hứng thú ra đây vậy? Hay là đang dạy người mới?
– …
Thấy Tiểu Tuyết im lặng, thiếu niên kia lại làm ra vẻ có chút bất mãn hỏi:

– Sao em không trả lời anh vậy? – Đoạn, y ném quả bóng sang cho Tiểu Tuyết, cười nhẹ tiếp, – Mặc kệ đi. Nể mặt anh là cựu đội trưởng đội bóng, hôm nay em đấu với anh một trận có được không? Cũng đã lâu rồi chúng ta không cùng chơi bóng mà! Còn người mới này em cứ để sau đi rồi tính, được không?
– Em mệt rồi, trận bóng này để sau có được không? Em về đây.
Tiểu Tuyết liếc nhìn cô, sắc mặt nhỏ thay đổi, từ giận dữ trở thành lãnh đạm, chỉ có dáng vẻ yểu điệu là chưa kịp khôi phục. Rồi nhỏ quay đầu, khuôn miệng xinh đẹp khẽ mấp máy:
– Lần này không đạt yêu cầu, mọi chuyện vẫn tiếp diễn. Phương Dạ Lâm, cô cứ chờ đấy.
Là người mở đầu, cũng là người kết thúc cuộc chơi, Tiểu Tuyết nói xong rồi trực tiếp rời đi.
Lâm Lâm thơ thẫn nhìn dáng người nhỏ khuất dần, một lúc sau liền cảm thấy rất tiếc nuối. Có thể là nhỏ nói thật, nhưng lần này kì thực là cô làm không tốt, cuối cùng lại đánh mất một cơ hội có thể giúp bản thân thoát khỏi khó khăn.
– Em không sao chứ? Có đứng lên được không?
Vị thiếu niên kia sau khi nhìn thấy Tiểu Tuyết đi khuất thì nhanh tiến lại trước mặt Lâm Lâm ân cần hỏi han. Cô ngước lên nhìn, thiếu niên này… quả thực là đã từng gặp ở đâu đó…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.