Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất

Chương 43: Cướp và ghi điểm?!


Đọc truyện Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất – Chương 43: Cướp và ghi điểm?!

Trên đường về nhà…
Hai người bạn thân cùng đi về trên con đường quen thuộc nhưng không ai mở miệng nói lấy một lời. Cảm thấy không đành lòng, Nguyên Nguyên ngại ngùng phá tan bầu không khí bằng một câu nói cộc lốc:
– Nè, lần sau đừng để bản thân bị thương nữa có biết không?
– Nguyên Nguyên, cậu có thể lặp lại không? Xung quanh ồn quá, tớ nghe không rõ.
Trên con đường nhỏ đông đúc, Nguyên Nguyên bất chợt nắm lấy cổ tay dính miếng bông băng trắng của Lâm Lâm, chầm chậm áp sát cô rồi thì thầm: “Tớ nói, sau này cậu phải biết chăm sóc bản thân cho thật tốt, có biết không? Dù là có bất kì chuyện gì buồn, tớ cũng không cho phép cậu làm tổn thương chính mình, biết không?” Lâm Lâm hơi lùi lại, gật gật đầu. Nhìn cậu nghiêm túc như vậy, cô thật không dám phật ý.

– Vào đây đi. – Đi được một lúc, Lâm Lâm hớn hở kéo cậu vào một nhà thuốc tây bên cạnh.
– Cậu mua gì vậy?
– Là cao dán.

Nguyên Nguyên nghe vậy bèn lo lắng hỏi cô bị đau ở đâu hay sao mà lại mua cao dán. Cô lắc đầu. Chọn được một loại tốt tốt, bấy giờ Lâm Lâm mới mỉm cười nói: “Là mua cho cậu đó, ngốc! Tớ mượn vai của cậu lâu như vậy, bộ cậu không thấy mỏi sao? … Ừm… Nguyên Nguyên, cảm ơn cậu vì đã bên cạnh lắng nghe tớ.” Cô dừng lại một chút, rồi lại ngập ngừng phát ra những thanh âm nhỏ bé: “Chuyện tớ kể cho cậu nghe hôm nay… cậu… nhất định không được nói cho ai biết đó, kể cả đối với họ…”
– Được, tớ hứa.
.
.
.
Ngày mới lại đến. Ánh nắng sớm buổi sáng hòa cùng những tán lá màu vàng cam, bất giác lại khiến cái se lạnh của mùa thu trở nên ấm áp. Lâm Lâm cuộn mình trong chăn, lưu luyến chẳng muốn rời. Đêm qua là đêm đầu tiên trong tuần mà cô được yên giấc, quả thật ngủ dậy tỉnh táo hẳn ra, nhưng vấn đề là cô vẫn còn muốn nướng thêm một chút, một chút thôi. Đáng tiếc, buổi sáng còn phải đi học, thế nên cuối cùng cô cũng phải ngồi dậy, xếp gọn cái chăn ấm áp lại rồi cất sang bên.
Bước tới gần bàn học, cô cầm lấy cái điện thoại rồi nhắn tin cho Nguyên Nguyên. Có thể nói, chính dư âm của sự ấm áp và cảm giác an toàn mà Nguyên Nguyên mang lại đã giúp cô thoát khỏi cái cảnh mất ngủ như mấy ngày qua. Bấy giờ lòng Lâm Lâm chính là đang cảm kích không nguôi.
“Buổi sáng tốt lành, Nguyên Nguyên. Chuyện hôm qua, cảm ơn cậu nhiều lắm! À, tớ khỏe hơn rồi, nên cậu đừng lo nha!”, vừa gửi xong tin nhắn, Lâm Lâm vội chuẩn bị tập sách tới trường. Trong lúc đó, không hiểu sao cô lại lôi tập tranh của mình ra ngắm một chút. Nhưng vừa mở ra thì đầu đã bốc khói, lửa giận nghi ngút. Dẹp cái sự cảm kích “ngu ngốc” kia qua một bên, Lâm Lâm giờ rất muốn “bép” chết cậu, cái tên dám to gan phá tranh của cô…

.
Sĩ số: 45; Hiện diện: 44; Vắng: 1 – Dịch Dương Thiên Tỉ (39).
“Vắng rồi cũng tốt, xem như có được một ngày cuối tuần yên ổn”, Lâm Lâm nhìn lên mấy dòng chữ trên bảng đen rồi nhìn xuống bàn kế bên, khẽ thở dài gục đầu xuống bàn. Nhưng đời không như là mơ, giống như một vòng tuần hoàn, hôm nay cô lại gặp rắc rối. Hơn nữa, lần này còn được gặp trực tiếp vị hoa khôi Vũ Tiểu Tuyết khó ưa kia – kẻ đứng sau mọi rắc rối mà cô đang chịu đựng.

Theo như mảnh giấy đính kèm chai nước mà Lạc Lạc để lại cho cô thì khi xuống phòng tập bóng rổ sẽ gặp bất ngờ lớn. Quả thật bất ngờ này còn lớn hơn những gì cô tưởng tượng. Chẳng có người nào tên là Lạc Lạc cả. Trước mặt cô là khoảng vài ba thiếu nữ đang chơi bóng. Lâm Lâm sững người nhìn vào mấy thiếu nữ kia một lúc lâu, đập vào mắt cô đầu tiên là một thiếu nữ xinh đẹp với một dáng người quen thuộc. Nhỏ có một mái tóc đen hơi xoăn nhẹ phần đuôi và được buộc cao gọn gàng. Khuôn mặt nhỏ rất đẹp, ngũ quan hoàn mĩ. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt và bờ môi – một đôi mắt phượng, vừa sâu vừa dài hòa cùng với nét cười trên đôi môi trái tim đỏ mọng, đặc biệt cuống hút khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ. Lâm Lâm mười phần là bị người ta hút hồn, cảm giác chính là lạc vào tiên cảnh, nơi ngự trị của Ngọc Hoàng Thượng Đế và mấy ngàn vị tiên nữ. Nói cho ngắn gọn thì chỉ một từ thôi “say”, hơn nữa còn rất rất say.
Cả người Lâm Lâm không động, mắt vẫn đang dán vào thiếu nữ kia, mãi cho tới khi nhỏ quay người nhìn cô, cánh cửa phía sau đóng sầm lại mới bừng tỉnh. Định thần lại, Lâm Lâm mới để ý thấy nhóm nữ sinh đứng cạnh thiếu nữ kia đang nhìn mình với đôi mắt khinh bỉ, coi thường.
– Mọi người là…?
Một nữ sinh bên cạnh nghe cô hỏi mà nhếch môi khinh bỉ:

– Nè, mày đang giả ngu hay là ngu thật đó! Ngay cả Tuyết Tuyết tỷ mà mày cũng không biết nữa sao? Đúng là nực cười mà!
Y vừa nói vừa quay sang nhìn Tiểu Tuyết, nhỏ không nói không rằng, liếc cho y một cái muốn bốc khói.
Lâm Lâm bấy giờ mới ngờ ngợ hiểu ra mảnh giấy có chữ kí Lạc Lạc kia là một cái bẫy. Thiếu nữ đang đứng trước mặt, Vũ Tiểu Tuyết, nhỏ chính là người bày ra cái bẫy kia và cũng là người khiến cô phải chịu nhiều rắc rối như vậy, trước đây cũng là do nhỏ ức hiếp Lạc Lạc.
Nhớ lại hôm đầu tiên đến trường từng lướt qua nhau, căn bản là cô chưa nhìn rõ mặt nhỏ. Bấy giờ trực tiếp đối diện, Lâm Lâm mới hiểu được hai từ “hoa khôi” đó chính là hữu danh hữu thực. Tiểu Tuyết kia kiều diễm như vậy, quả thật con gái như cô cũng không tránh khỏi việc bị thu hút.
Gắng giữ cho bản thân không bị vẻ đẹp kia mê hoặc, Lâm Lâm hỏi:
– Tôi thật rất muốn biết, một vị hoa khôi đẹp như cô tại sao lại đến tìm một người xấu xí như tôi chứ?
– Phương Dạ Lâm, cậu đừng nói chuyện nghe xa lạ như vậy chứ! Thật ra bọn tôi chỉ muốn quan tâm học sinh mới một chút thôi. – Tiểu Tuyết mỉm cười, bàn tay nhỏ xoay xoay quả bóng rồi tiếp tục với thanh âm êm dịu lạ thường, – Tôi nghe nói sức khỏe cậu không được tốt, hay bị ngất nên lần này mới mạo muội gọi cậu xuống cùng bọn tôi chơi bóng. Cậu biết mà, vận động nhiều một chút sẽ rất tốt cho sức khỏe a
~Lâm Lâm nhíu mày. Lời nói phát ra sao mà nghe ớn lạnh quá! Một lý do như vậy, trước bao nhiêu chuyện mà nhỏ đã làm thì làm sao cô dám tin. Thấy cô vẫn đứng trơ người, Tiểu Tuyết bắt đầu nhồi bóng, nhanh như cắt lao về phía cô, đoạn, đôi môi trái tim cong lên hoàn mĩ: “Lần này tôi cho cậu một cơ hội. Chỉ cần cậu cướp được quả bóng trong tay tôi và đưa nó vào rổ, những chuyện đã xảy ra, tôi nhất định sẽ giúp cậu xử lý tất. Game Start!”
Sau lời tuyên bố bắt đầu cuộc chơi đã được nhấn mạnh, ánh mắt Tiểu Tuyết khác hẳn, sắc lạnh đến gai người. Vẫn tiếp tục lao tới, và cùng với thanh âm sắc bén như nghiến răng nghiến lợi, Tiểu Tuyết lại ban phát thêm một câu khiến cô cảm thấy bản thân như bị bóp nghẹt: “Nhớ, đừng có làm tôi thất vọng.”
“Cái gì mà Game start chứ?! Cô ta đang nói cái quỷ gì vậy?”, Lâm Lâm căn bản là không nuốt nổi cái giọng điệu trịch thượng của Tiểu Tuyết.

“Cho dù có giàu có và xinh đẹp cách mấy thì cô ta cũng đâu có cái quyền tự quyết định, xem mình là một cái rốn vũ trụ như vậy chứ! Lại còn quá kiêu ngạo như vậy… Giúp mình xử lý tất?! Rõ ràng ban đầu chính cô ta là người gây khó dễ cho mình mà, giờ lại quay sang nói với mình như vậy. Suy nghĩ sao lại có thể biến thái đến thế chứ? Lẽ nào vừa tài sắc vừa trẻ đẹp lại bất hạnh mắc ‘tâm bệnh’ (nói đúng hơn là bệnh tâm thần)?”
Kì thực dù cho Lâm Lâm có vạch ra hàng trăm ngàn lý do để lý giải cho hành động của Tiểu Tuyết thì cô cũng không thể rõ được. Bấy giờ cô lại cảm thấy tiếc thương thay cho một thiếu nữ xinh đẹp như vậy.

“Dừng lại!”, tiếng quát của Tiểu Tuyết vọng khắp phòng tập bóng làm Lâm Lâm một phen giật mình, tiện thể còn phá tan luôn dòng suy nghĩ của cô. Thật dọa người!
Mấy nữ sinh đi cùng Tiểu Tuyết đang dàn trận trên sân, xem có vẻ rất lợi hại. Họ thủ thế tấn công, giống như mấy con sói hoang muốn lao vào xé thịt thứ thức ăn đang dâng lên trước miệng. Quả bóng mà vị hoa khôi kia đang giữ vẫn đều đều nện xuống sàn tập. Ánh mắt nhỏ trừng trừng nhìn về phía đàn em của mình giống như muốn nuốt sống họ nhưng tay thì vẫn nhồi bóng, hơn nữa tiếng bóng đập còn tạo thành nhịp điệu, rất điêu luyện.
– Nếu như có ai tham gia vào trò chơi này thì đừng có trách tôi. – Giống như một lời khẳng định, nhỏ nhấn mạnh thêm, – Đây là trò chơi của riêng tôi.
“Có sơ hở”, dẹp mấy cái suy nghĩ vớ vẫn trong đầu, Lâm Lâm nhanh lao tới quả bóng đang nhún nhảy trước mặt, kiên quyết muốn làm lu mờ đi cái vẻ kiêu ngạo của Tiểu Tuyết. “Xem như tin lời cô ta một lần, cướp bóng trước đi rồi tính gì thì tính.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.