Cùng ngày ly hôn với đại lão tôi biến nhỏ

Chương 93


Đọc truyện Cùng ngày ly hôn với đại lão tôi biến nhỏ – Chương 93


Thành phố M không bằng thủ đô, sân bay được xây dựng trong hiệu khu, rất nhỏ và ít người.

Quản lý
của Túc Hướng Địch đã sắp xếp người đến đón anh ta, nên Khúc Kim Tích và anh ta chia tay nhau ở lối
ra.
“Muốn chơi game thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.” Khi chia tay, Túc Hướng Địch mỉm cười vẫy tay
với cô rồi mới xoay người rời đi.
Khúc Kim Tích vốn cho rằng sau khi cô tiết lộ chuyện mình đã kết hôn, có lẽ Túc Hướng Địch sẽ không
để ý đến cô nữa.

Nhưng hành động của anh ta nằm ngoài dự liệu của cô, Túc Hướng Địch chỉ ngạc nhiên
một chút, sau đó ngay lập tức chuyển chủ đề, không tiếp tục hỏi thêm nhiều để tránh hai bên cùng
bối rối.
Cô đâu biết rằng Túc Hướng Địch đã dựa vào kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình mà nở nụ cười trên
khuôn mặt.

Sau khi chia tay Khúc Kim Tích, khuôn mặt đằng sau chiếc khẩu trang sụp đổ, đôi mắt sáng
nhuốm một chút u sầu.
Anh ta không ngừng suy đi nghĩ lại một câu hỏi – làm sao cô có thể kết hôn rồi chứ?
Có phải là bởi vì cô nhìn ra được anh ta cẩn thận dè dặt che giấu tâm tư của mình cho nên mới dùng
cái cớ này để từ chối anh ta?
Nhưng mà anh ta cẩn thận nhớ lại những gì mà mình đã làm, không hề có bất kỳ hành vi nào quá đáng.
Thẩm phán trưởng thần đình đó…!Thần Đình, Thẩm Thính.
Túc Hướng Địch đột nhiên cảm thấy có phải là mình quá mẫn cảm rồi hay không.
Nhưng mà, Thẩm Thính và Khúc Kim Tích ngồi trên cùng một chuyến bay, cô đi một mình không mang theo
hành lý, Thẩm Thính cũng đi một mình, lại kéo một chiếc vali màu hồng, cái vali này rõ ràng là của
con gái.
Trong đầu anh ta hiện lên tất cả những điều mà mình biết về Khúc Kim Tích và Thẩm Thính, đưa đến
một kết quả khiến bản thân anh ta kinh hoàng
– nếu như Khúc Kim Tích thực sự đã kết hôn rồi, thì đối tượng kết hôn của cô sẽ không phải là Thẩm
Thính chứ?!
Túc Hướng Địch: “…” Nhất định không phải! Tuyệt đối không phải! Chắc chắn không phải!
Khúc Kim Tích đã đặt trước xe với khách sạn.

Vì sân bay nhỏ nên cô nhanh chóng gặp được tài xế, sau
đó cô gửi vị trí đỗ xe cho Thẩm Thính, còn anh sẽ đi lấy hành lý.


Cho dù là hành khách hạng nhất
xuống sân bay sớm thì có lẽ cũng phải đợi một lúc.
Trời đã tối, nhiệt độ ban đêm trở lạnh, Khúc Kim Tích đứng bên ngoài xe – cô không đợi trong xe,
bởi vì sợ lát nữa Thẩm Thính sẽ không nhìn thấy cô.
Cô chịu lạnh một lúc, nhìn thấy cách đó không xa có một quán trà sữa.

Khúc Kim Tích chạy tới mua ba
ly rồi đưa cho tài xế một ly, tài xế cảm ơn rồi cười nói: “Sao không đi ra cùng bạn trai? “
Khúc Kim Tích không còn cách nào khác, đành phải nói: “Anh ấy đi lấy hành lý.

Sợ anh phải đợi lâu
nên tôi ra trước.”
Đợi hơn mười phút, cuối cùng Khúc Kim Tích cũng nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Thính.

Cô nhảy lên vẫy
tay ra hiệu với anh.

Khi Thẩm Thính kéo vali đến gần, nhớ đến trò chơi đó, cô bất giác chột dạ, vội
vàng nịnh nọt đưa ly trà sữa vẫn còn nóng hổi trong tay qua cho anh.
“Sao không đợi trên xe?” Khi nhận lấy trà sữa, ngón tay ấm áp của người đàn ông lướt qua tay Khúc
Kim Tích.

Cảm nhận được sự lạnh giá trên tay cô, anh cau mày.
Khúc Kim Tích không trả lời câu hỏi này, còn người lái xe đã nhiệt tình xuống xe nhét hành lý vào
cốp, cười híp mắt nói: “Cô gái sợ ngồi trong xe thì anh sẽ không thể nhìn thấy cô ấy.”
Thẩm Thính liếc nhìn cô, Khúc Kim Tích nhất thời có chút xấu hổ: “Mau lên xe đi.”
Đến khách sạn đã đặt trước lúc 7:30, Khúc Kim Tích đã đặt một phòng- cô muốn đặt hai phòng, nhưng
trước khi đặt, Thẩm Thính đã nói rằng mặc dù ông cụ Thẩm sẽ không đến đây nhưng chắc chắn ông sẽ
kiểm tra.
Trong lúc bất lực, cô chỉ đành đặt một phòng tiêu chuẩn.
Quẹt thẻ để vào phòng, diện tích căn phòng không lớn lắm, 2 giường cạnh nhau, ở giữa rộng đến mức
có thể nhét được một dải Ngân hà.
Khúc Kim Tích thấy Thẩm Thính cau mày, còn cho rằng anh chê không gian trong phòng.
“Vốn dĩ tôi muốn đặt một phòng xép, nhưng phòng xép trong khách sạn này đã được đặt trước hết rồi,
chỉ còn lại phòng tiêu chuẩn hạng nhất.

Căn phòng hơi nhỏ một chút, nhưng có thể nhìn thấy quang
cảnh về đêm của Thành phố M.” Cô bước đến bên cửa sổ và chỉ về ngọn hải đăng phía trước,

“Đây là một địa điểm đặc biệt của Thành phố M, có lịch sử hàng trăm năm.”
Vì không để Thẩm Thính không cảm thấy thiệt thòi, cô đã đặt một trong những khách sạn tốt nhất ở
Thành phố M.
“Tôi không chê, căn phòng rất tốt.” Thẩm Thính nói.

Khúc Kim Tích: “…”
Vậy anh cau mày làm cái gì.
Thẩm Thính thấy rõ trong lòng cô đang nghĩ gì, bất lực nói: “Đi tắm đi.”
Anh bước đến cửa sổ và gọi điện thoại.

Khúc Kim Tích nghe thấy giọng nói của anh truyền đến, có lẽ
là chuyện công việc.

Cô liền mở vali và lấy quần áo của mình ra.

Khi nhìn thấy quần áo của Thẩm
Thính ở bên trong, cô nhận ra đằng sau đó–
Cô và Thẩm Thính sống cùng một phòng trong khách sạn.

Đây có tính là ‘thuê phòng’ không???
Khóe mắt Thẩm Thính nhìn thấy Khúc Kim Tích ôm quần áo bước vào phòng tắm, một lúc sau, anh nghe
thấy tiếng nước chảy.
Phòng tắm được làm bằng kính mờ, không thể nhìn thấy những gì bên trong nhưng có thể nhìn thấy bóng
đổ trên đó.
Cảnh tượng rõ mồn một như hiện ra trước mắt.
Ánh mắt Thẩm Thính tối sầm lại, dùng một tay nới lỏng cà vạt và cởi cúc áo sơ mi đầu tiên.
“… Thưa sếp?” Tần Tang ở đầu dây bên kia điện thoại đợi lâu không thấy chỉ thị của anh thì không
khỏi cất tiếng hỏi.
Thẩm Thính âm thầm hít sâu một hơi, hồi phục lại cảm xúc và sự khô nóng trong cơ thể rồi nói: “Cậu
cứ tự quyết định là được rồi.”
“Vâng.”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Tần Tang, Thẩm Thính lại gọi thêm hai cuộc điện thoại nữa,
cuối cùng phát hiện Khúc Kim Tích vẫn còn đang tắm.
Thẩm Thính: “…” Anh gõ cửa.
“Sắp xong rồi!” Một giọng nói lanh lảnh từ bên trong truyền ra.


“Không vội.” Thẩm Thính gõ cửa chỉ
để chắc chắn rằng liệu cô có đột nhiên biến thân lần nữa hay không.
Khách sạn này có dịch vụ gọi đồ ăn trong phòng.

Mặc dù trên máy bay Thẩm Thính đã tận mắt nhìn thấy
Khúc Kim Tích bảo tiếp viên lấy đồ ăn nhiều lần, nhưng anh vẫn gọi đồ ăn thêm.
Một lúc sau, Khúc Kim Tích mặc đồ ngủ và đắp mặt nạ bước ra ngoài, Thẩm Thính cầm quần áo của mình
lên rồi đi vào.
Sau khi Thẩm Thính đóng cửa lại, Khúc Kim Tích mới đứng ở cửa phòng tắm nói: “Anh thẩm phán trưởng,
chiếc mặt nạ trên bàn là chuẩn bị cho anh.

Cảm ơn anh đã trút giận cho tôi trong game.”
Thẩm Thính cau mày cầm chiếc mặt nạ màu hồng trên bệ rửa mặt lên, mặt không biểu cảm nhìn người đàn
ông trong gương – anh có thể dùng đồ của phụ nữ sao?
Một giây tiếp theo, anh xé bao bì mặt nạ ra.
Có tiếng gõ cửa vang lên, Khúc Kim Tích hơi ngạc nhiên liền bước tới cửa.Qua mắt mèo nhìn thấy
chiếc xe thức ăn đang dừng lại ở bên ngoài, đoán chắc là Thẩm Thính đã đặt, cô mở cửa ra.
“Xin chào, khách sạn của chúng tôi hôm nay có tổ chức một sự kiện.

Bất cứ khi nào cô đặt đồ ăn đến
một mức phí nhất định, sẽ được tặng một chai rượu vang đỏ.

Mời hai vị dùng từ từ.”
Người phục vụ sắp xếp đồ, khui rượu rồi lịch sự lùi ra ngoài.
Sau khi Thẩm Thính tắm rửa xong bước ra, Khúc Kim Tích đã đặt xong bát đũa, anh liếc nhìn, “Rượu ở
đâu ra vậy?”
“Được tặng.” Cô có lòng muốn hỏi Thẩm Thính đã đặt hết bao nhiêu tiền, sau khi cô suy nghĩ một chút
thì dừng lại- dù sao thì anh cũng là người thanh toán!
Ông chủ lớn không tiếc chút tiền này.
Thẩm Thính vốn dĩ không có tâm tư đụng đến rượu vang, với thân phận của anh, loại rượu đỏ rẻ tiền
này không thể nào lọt vào mắt anh được.
Không ngờ, Khúc Kim Tích lại rót cho mình một ly.

Anh nheo mắt lại, nghe thấy Khúc Kim Tích hỏi:
“Anh muốn uống một ly không?”
Ánh mắt của Thẩm Thính trong phút chốc trở nên u tối hơn, giọng nói hơi khàn khàn: “Được.”
Thế là Khúc Kim Tích rót cho anh một ly đầy, cô nhấp một ngụm, cong mắt nói: “Cũng khá ngọt …!Dù
sao cũng là được tặng.

Nếu như không uống thì quá lãng phí, anh nói có đúng không?”
Thẩm Thính liền dừng động tác: “Em uống nó chỉ là vì không muốn lãng phí thôi sao?”
“Nếu không thì sao chứ.” Khúc Kim Tích ho nhẹ, đôi mắt đen nhánh lấp lánh nước, “Tôi vừa mới kiểm
tra, chai rượu đỏ này trị giá vài trăm tệ.” Thẩm Thính: “…”

Bữa tối này Thẩm Thính không ăn bao nhiêu, nhưng Khúc Kim Tích ăn đầy một bụng, một nửa chai rượu
vang đỏ đã bị cô uống cạn.

Đôi má trắng như tuyết ửng đỏ say lòng người.
Rượu vang đỏ càng kém chất lượng thì càng mạnh.

Khúc Kim Tích ỷ lại là mình có tửu lượng tốt nên
không thèm quan tâm, nhưng không ngờ rằng chai rượu vang đỏ này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của
cô.
Chai rượu này không giống như một chai rượu vài trăm tệ chút nào, mà giống như nhãn hiệu linh tinh
mấy chục tệ – Khách sạn này tệ như vậy sao?
Trước mắt Khúc Kim Tích có hơi choáng váng, nhưng trên mặt không biểu hiện ra chút gì, cô vẫn bình
tĩnh hỏi Thẩm Thính: “Anh ăn xong chưa?” Thẩm Thính “Ừ” một tiếng.
Khúc Kim Tích nhờ người phục vụ phòng đẩy hết phần đồ ăn còn lại ra ngoài, đi đến bên cửa sổ, nhìn
ngọn hải đăng bên ngoài, ánh mắt dần dần thẳng tắp.
“Khúc Kim Tích.”
“Hả.” Cô lớn tiếng trả lời.
Ánh mắt của Thẩm Thính lóe lên, anh bước tới: “Em say rồi sao?” “Không có.” Cô nhanh chóng trả lời,
“Anh nghĩ nhiều rồi, chút rượu này làm sao khiến tôi say được.”
Thẩm Thính đến gần, Khúc Kim Tích ngẩng đầu nhìn anh, hoàn toàn không có dấu hiệu rút lui.

Thấy
vậy, khóe miệng của người đàn ông hơi nhếch lên và giơ ba ngón tay ra: “Đây là cái gì?”
Khúc Kim Tích trợn tròn mắt: “Ngón tay của anh.” Khúc Kim Tích: “…”
Anh đưa tay nhéo khuôn mặt hồng hào và mịn màng của cô gái.

Khúc Kim Tích muốn đẩy anh ra, nhưng
tay còn lại của người đàn ông đã nhéo nửa mặt còn lại của cô.
Đôi mắt ngấn nước ẩn chứa sự lên án, hàm hồ nói: “Buông ra!”
Lúc này Thẩm Thính hoàn toàn khẳng định cô gái này đã say rồi, hơn nữa còn say không nhẹ.
Dưới cơn đau, Khúc Kim Tích dứt khoát giẫm chân lên chân anh, mắt trợn lên trời giống như đang nói:
Anh nhéo mặt tôi, tôi giẫm lên chân anh, đây là đạo lý hiển nhiên.
“…”
“Thẩm Thính.” Sững sờ nhìn anh một hồi lâu, cô gái đột nhiên giơ tay túm lấy phần áo trên ngực anh,
áp sát cơ thể mình vào anh.
Thẩm Thính ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng- cô đã nhét một chai sữa tắm thơm mùi sữa dùng trong nhà
vào vali.
“Tôi muốn làm một chuyện.”
Thẩm Thính ôm lấy eo cô, cúi xuống nhìn đôi mắt mơ hồ của cô, Khúc Kim Tích khi say rượu, gan cũng
lớn hơn nhiều.
“Chuyện gì vậy?”
Khúc Kim Tích hùng hồn nói rõ từng câu từng chữ: “Ngủ với anh!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.