Đọc truyện Cùng ngày ly hôn với đại lão tôi biến nhỏ – Chương 92
Đây là lần đầu tiên Lưu Thanh Thanh đi máy bay.
Bởi vì lo rằng khoang hạng phổ thông có quá nhiều
người, cô ấy sẽ không thích ứng được, còn hạng nhất thì quá đắt, thế là cô ấy đã mua hạng thương
gia với giá cả phải chăng.
Cô ấy cố gắng hết sức để bản thân không lộ ra vẻ khó khăn khi lần đầu tiên đi máy bay.
Sau khi cô
ấy ngồi xuống chỗ của mình thì bắt đầu nghịch điện thoại.
Trên máy bay có wifi, có thể sử dụng điện thoại di động ở chế độ máy bay.
Để giảm bớt nỗi căng
thẳng trong lòng, Lưu Thanh Thanh đã trò chuyện với bạn bè của mình.
Lưu Thanh Thanh: [Hình như tớ vừa gặp một minh tinh.]
Người bạn: [Ôi, may mắn vậy, tớ đã đi máy bay rất nhiều lần mà vẫn chưa gặp được minh tinh bao
giờ.]
Người bạn: [Cậu đã gặp ai?]
Lưu Thanh Thanh: [Chính là người đàn ông cổ trang mà cậu vô cùng yêu thích đó.
Tớ không biết tên
anh ta.]
Người bạn:[!!! Cậu không phải là đã gặp Địch Tử của nhà tớ chứ.] cô ấy lập tức gửi ngay một bức
ảnh của Túc Hướng Địch.
Lưu Thanh Thanh phóng to bức ảnh lên, sau đó lặng lẽ liếc nhìn sau lưng, lau cánh tay ướt đẫm mồ
hôi rồi âm thầm chụp một bức ảnh gửi cho người bạn.
Lưu Thanh Thanh: [Cậu xem có phải là anh ta không?]
Người bạn: [Aaaaaaaa, thật sự là anh ấy! Cậu đúng là may mắn quá rồi, lại gặp được nam thần của tớ,
oh oh oh.]
Lưu Thanh Thanh: [Anh ta thật đẹp trai.]
Người bạn: [Đúng vậy, đúng vậy, nhưng tớ vẫn thích dáng vẻ mặc cổ trang của anh ấy hơn, anh ấy
trong trang phục cổ trang mới là tuyệt…đợi đã] Người bạn: [Người bên cạnh anh ấy là ai vậy?]
Lưu Thanh Thanh: [Một cô gái rất xinh đẹp, có lẽ là bạn gái của anh ta.
Hai người hình như đang
chơi game, rất ngọt ngào.
]
Người bạn: [Trời ơi! Đó là Khúc Kim Tích!! Ôi chúa ơi!!! ] Lưu Thanh Thanh: [? ?? ]
Thế là, Lưu Thanh Thanh đã may mắn tìm biết được một đống truyền thuyết về “Khúc Kim Tích”, sau khi
cô ấy tìm hiểu xong thì lập tức kinh ngạc.
Người bạn: [Trước giờ chưa từng nghe nói Khúc Kim Tích và Địch Tử của chúng tớ có tin tức gì.
Không
ngờ họ lại bí mật qua lại với nhau.
Nếu như
tin tức này được tung ra, chắc chắn sẽ gây chấn động toàn bộ cộng đồng mạng.]
Lưu Thanh Thanh không đu idol, chỉ biết một số diễn viên nhất định, không cách nào đồng cảm được
với sự hưng phấn và kích động của bạn mình, cô ấy chỉ nghĩ một cách rất đơn giản là hai người này
rất đẹp, xứng đôi vừa lứa.
Lúc này, cô ấy cảm thấy ở lối đi bên cạnh xuất hiện một bóng người.
Nhận thức được có người đang đi
tới, cô ấy theo bản năng ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt là một thân hình cao lớn thẳng tắp, anh rất cao, đeo khẩu trang che gần hết khuôn mặt,
chỉ có đôi lông mày lộ ra khiến trái tim của người ta đập loạn xạ.
Nếu tháo khẩu trang ra sẽ còn đẹp trai đến mức nào chứ?
Lưu Thanh Thanh ngạc nhiên sao hôm nay mình lại may mắn đến vậy, không ngờ lại liên tiếp gặp được
hai anh chàng đẹp trai khí chất, lần đầu tiên đi máy bay thật là đáng.
Lưu Thanh Thanh: [Tớ lại gặp một anh chàng đẹp trai nữa.]
Người bạn: [Cho dù có đẹp trai cũng không đẹp trai bằng Địch Tử của tớ.
Huhuhu, anh ấy lại ở cùng
với Khúc Kim Tích, chồng của tớ sắp bị cướp mất rồi.]
Lưu Thanh Thanh không quan tâm đến nửa câu sau của bạn mình, phản bác nửa câu đầu của cô ấy: [Tớ
cảm thấy người này cũng đẹp trai không thua kém chồng của cậu, chồng của cậu là một minh tinh, đây
là một người qua đường, thực sự rất đẹp trai, khí chất tuyệt đỉnh.]
Người bạn: [Tớ không tin rằng trên cùng một chiếc máy bay, một người qua đường có thể đẹp trai hơn
Địch Tử của tớ.
Cậu chụp một bức ảnh cho tớ
xem thử.]
Lưu Thanh Thanh trong lòng thầm nghĩ không thể để bạn mình cho rằng mắt nhìn người của mình không
tốt, cô ấy lặng lẽ quan sát thì phát hiện anh chàng đẹp trai đeo khẩu trang đó đang ngồi ở ghế
trống trước mặt đôi minh tinh.
Mỗi một hành động đều vô cùng tao nhã, Lưu Thanh Thanh theo trực giác của mình cảm thấy người đàn
ông này không chỉ đẹp trai, mà còn giàu có.
Cô ấy vừa định chụp lén thì thấy người đàn ông cởi bỏ
khẩu trang.
Ánh mắt của Lưu Thanh Thanh lập tức nhìn thẳng tới, cô ấy quả nhiên không đoán sai, khuôn mặt dưới
lớp khẩu trang kia thật sự là vô cùng đẹp trai.
Cuối cùng cô ấy cũng hiểu được sự phấn khích của người bạn đu idol kia- nhìn thấy anh chàng đẹp
trai thật sự hoàn toàn không khống chế nổi.
Tuy nhiên, khuôn mặt này trông có chút quen thuộc, giống như cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Lưu Thanh Thanh thực sự không nhớ ra là mình đã nhìn thấy ở đâu, cô ấy lắc đầu, ngắm nhìn soái ca
rồi lặng lẽ chụp tấm hình gửi cho bạn mình.
[Nhìn đi, có phải là rất đẹp trai không? Tớ không nói
lung tung đâu.]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, người bạn rất lâu không trả lời.
Lưu Thanh Thanh cũng không vội vàng, cho rằng có thể là do trên máy bay WiFi không ổn định nên vẫn
chậm rãi chờ đợi.
Phải mất năm phút sau cô ấy mới nhận được phản hồi từ người bạn của mình.
[…!Tớ đang nằm trên giường! Vừa rồi tay run, điện thoại rơi xuống chảy máu mũi, miệng cũng sưng
phù lên!]
Lưu Thanh Thanh trêu chọc: [Nhìn thấy trai đẹp có cần phải kích động như vậy không?]
Người bạn: [Cậu có biết người đàn ông mà cậu vừa chụp ảnh là ai không!!!]
Sự ngạc nhiên của người bạn khiến Lưu Thanh Thanh chấn động: [Không phải lại là một minh tinh khác
chứ?]
Sở dĩ cô ấy có thể nhận ra Túc Hướng Địch là bởi vì bạn thân của cô ấy thường gửi cho cô ấy xem
những bức ảnh và video nhỏ về anh ta, dù không quen cũng phải quen thôi.
Một lúc sau, cô nhận được một bức ảnh chụp màn hình dài từ người bạn của mình, đó là thông tin về
một người tên là “Thẩm Thính”.
Người bạn: [Tớ sắp phát điên rồi, tại sao tớ lại không đi cùng chuyến bay này với cậu chứ? Cậu
không chỉ gặp được thần tượng của tớ mà còn gặp được cả Thẩm Thính, hai người họ còn ở gần nhau như
vậy!]
Người bạn: [Nghĩ đến Khúc Kim Tích! Cô ấy quá hạnh phúc rồi.
Mặc dù tớ không phải là fan của Thẩm
Thính nhưng mà Thẩm Thính được công nhận là có vẻ đẹp thần tiên.
Khúc Kim Tích được Thẩm Thính ký
hợp đồng với công ty của mình, bây giờ lại ở cùng với thần tượng của tớ, ba người họ còn ngồi chung
với nhau.
Ôi cái sự hưởng thụ thị giác chết tiệt này!]
Có lẽ vì người bạn kia quá phấn khích mà không gõ chữ nổi nên đã trực tiếp gửi một chuỗi tin nhắn
thoại, Lưu Thanh Thanh ngại nghe tin nhắn thoại trên máy bay, thế là dứt khoát úp điện thoại xuống
và lặng lẽ quan sát phía sau.
Cô ấy cũng ngưỡng mộ vận may của mình, không ngờ lại liên tiếp gặp được ba minh tinh.
Nghe giọng
điệu của người bạn thì người sau còn lợi hại hơn người trước.
Mãi đến khi bị tiếp viên hàng không cắt ngang, Lưu Thanh Thanh mới nhận ra hành vi của mình giống
như nhìn trộm.
Cô ấy đỏ mặt không dám nhìn tiếp nữa, tiếp tục tám chuyện với người bạn.
Người bạn nói muốn đăng Weibo để tưởng nhớ!
Còn ba vị đương sự của cuộc bàn tán đâu biết rằng đã có một sự kiện như vậy xảy ra.
Khúc Kim Tích
thậm chí còn không biết rằng Thẩm Thính đang ngồi trước mặt mình.
Quá trình chơi game rất vui vẻ, ít nhất đối với Khúc Kim Tích mà nói là như vậy.
Mọi người rất quan tâm cô, nói chuyện có chừng có mực, không tuỳ tiện nói một số lời màu mè, bởi vì
trong nhóm còn có trẻ vị thành niên.
Chơi mấy trận đấu liên tiếp, bầu không khí tràn ngập niềm vui.
Bởi vì [Điêu Linh muốn ưu nhã] và
[Dùng tiền thật vất vả] chỉ chơi game trong thời gian rảnh rỗi, không thể chơi mãi được, do đó hai
người đã rút khỏi trò chơi, đội chỉ còn lại ba người.
Túc Hướng Địch nói: “Lập nhóm ngẫu nhiên đi.” Khúc Kim Tích: “Được.”
Lúc này, trong giao diện trò chơi bất ngờ có thêm một lời mời thêm vào đội.
―― Trong game “Truyền Kỳ Đan Tháp”, nếu như là bạn của WeChat hoặc Penguin, một người trong đó có
thể ngẫu nhiên thành lập một đội, nếu như bên kia cũng chơi trò chơi này, có thể tự mình gửi lời
mời tham gia vào đội ngẫu nhiên.
[Thẩm phán trưởng thần đình] xin tham gia vào nhóm đấu ngẫu nhiên năm người.
Đẳng cấp: Đồng nát.
Đồng ý hay không?.
Khúc Kim Tích sửng sốt trong giây lát, sau đó run tay suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.
Cô có nhiều bạn bè WeChat, không thể nhớ biệt danh của người khác nhưng mà cô có ghi chú!
Thẩm phán trưởng thần đình (Người giám hộ).
Đây là Thẩm Thính!
Anh thực sự đã tải “Đan Tháp Truyền Kỳ”, còn gửi cho cô một đề nghị xin gia nhập đội.
Làm sao anh biết mình đang chơi game chứ?
Khúc Kim Tích nuốt nước bọt, cảm thấy sống lưng lạnh ngắt không thể nào giải thích được, rất muốn
bấm từ chối.
Túc Hướng Địch ở bên cạnh đột nhiên nói: “Là bạn của cô xin gia nhập vào đội sao?”
Da đầu Khúc Kim Tích tê dại, cô gật đầu, vừa muốn nói rằng không quen lắm, muốn chuyển sang nhóm
khác thì Túc Hướng Địch liền nói: “Vậy thì lập nhóm với anh ta rồi chúng ta chơi cùng nhau đi.”
Không còn cách nào khác, Khúc Kim Tích chỉ đành bấm đồng ý.
Thẩm Thính là tài khoản mới tạo nên là cấp thấp nhất, trong game có nhiều nhân vật để bạn lựa chọn,
Khúc Kim Tích trơ mắt nhìn Thẩm Thính chọn cung thủ đội chiếc mũ xanh trên đầu.
Chiếc mũ màu xanh lá cây trên đầu!
Cô luôn cảm thấy Thẩm Thính không phải là vô tình mà là cố ý chọn nhân vật này.
“Kim Tích, Thẩm phán trưởng sắp chết rồi, cô thêm chút máu cho anh ta đi.” Túc Hướng Địch là trưởng
nhóm, mục tiêu là huấn luyện Khúc Kim Tích.
Vì đồng đội mới của nhóm ngẫu nhiên là bạn của Khúc Kim
Tích, cho dù không quen biết thì với cấp độ thấp nhất này cũng nên giúp đỡ anh ta.
Khúc Kim Tích cứ chậm rì rì, không chịu cấp máu cho anh.
Cô cố ý thao tác sai.
Tuy nhiên, các cung thủ trong game dựa vào linh hồn của mình để di chuyển, hợp tác với Túc Hướng
Địch gồm có ‘luôn luôn có yêu tinh hãm hại tôi’ và một đồng đội khác của nhóm ngẫu nhiên, bọn họ đã
thành công phá vỡ Đan Tháp của đối thủ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Một cao thủ trong trò chơi qua mấy hiệp là có thể biết được rằng “Thẩm phán trưởng thần đình” chính
là một cao thủ chơi game, nhưng có lẽ là lần
đầu tiên chơi Đan Tháp.
“Bạn của cô thật lợi hại.
Đây là lần đầu tiên anh ta chơi Đan Tháp sao?” Túc Hướng Địch thản nhiên
nói.
Khúc Kim Tích chột dạ nói: “Có lẽ là như vậy…”
Lúc này, đồng đội trong nhóm ngẫu nhiên gửi tin nhắn: [@ Tôi là thiếu nữ xinh đẹp, vừa rồi làm cái
gì vậy? Cô đánh như thế sao! Có biết chơi không! Không biết chơi thì đừng làm hại người khác.]
Giọng điệu rất kích động.
Điều này rất hay xảy ra trong game, đa số là đồng đội trong nhóm ngẫu nhiên.
Có những người thì cục
cằn, đồng đội làm vướng chân sẽ không tiếc lời mắng chửi.
Người này không dùng những lời thô tục, thái độ cũng coi như là tốt lắm rồi.
Giết Địch Tứ Phương: [@ Hầu tử đại vương, anh nói chuyện như vậy sao?]
Luôn có yêu tinh hãm hại tôi: [@ Hầu tử đại vương, để có thể thắng được đối phương, anh đã làm cái
quái gì chứ? Còn dám trách em gái nhỏ của chúng tôi, có bệnh sao?]
Một giây tiếp theo, nhân vật của người này ngã xuống đất, xuất hiện màu xám xịt.
Hầu tử đại vương: [Chết tiệt! Không biết xấu hổ! Ai trong số các anh đã đánh lén tôi!]
Thẩm phán trưởng thần đình: [Tôi.]
Thẩm phán trưởng thần đình: [Có ý kiến sao?] Thẩm phán trưởng thần đình: [Đá anh ta.]
Đội ngẫu nhiên là do Khúc Kim Tích lập ra, chỉ cần giải tán đội thì cũng tương tự như đá người này.
Khúc Kim Tích liền giải tán đội ngẫu nhiên.
“Đừng để trong lòng, trong game có rất nhiều người như vậy.” Túc Hướng Địch nhìn thấy Khúc Kim Tích
sững sờ, cho rằng cô vì chuyện đồng đội của mình mà không vui liền an ủi, “Bạn của cô mặc dù cấp
thấp nhưng kỹ
thuật cũng không tồi.
Cô hãy kéo anh ta vào tiểu đội của chúng ta và thành lập một đội cố định.
Chúng ta đừng chơi đội ngẫu nhiên năm người nữa.
” Khúc Kim Tích định thần lại, vội vàng lắc đầu.
“Hay là thôi đi, hình như anh ấy không chơi game nhiều lắm.
Chắc là chợt nổi hứng mà thôi.” Nếu như
kéo Thẩm Thính vào vậy thì sau này cô chơi game khi nào, chơi bao lâu, chỉ cần anh online thì có
thể biết được.
Không được, không được.
Túc Hướng Địch liếc nhìn cô, đầu ngón tay siết chặt điện thoại, đột nhiên nói với giọng điệu nửa
đùa nửa thật: “Chẳng lẽ là bạn trai?”
Không ai trong bọn họ để ý rằng chiếc ghế ở trước hơi ngả về phía sau, một người đàn ông đang dựa
sát vào ghế.
Khúc Kim Tích lắc đầu: “Tôi không có bạn trai.” Cô không nói dối.
Ánh mắt của Túc Hướng Địch sáng lên, anh ta vốn dĩ không có hy vọng gì
…!Nhưng cô tự mình phủ nhận là không có bạn trai, vậy thì giữa cô và Thẩm Thính …
“Tôi tưởng cô đã có bạn trai rồi chứ?” Túc Hướng Địch thận trọng thăm dò, cố gắng không để cho Khúc
Kim Tích phát hiện ra suy nghĩ của mình, để tránh mình chưa xuất quân mà đã chết trận.
Đột nhiên, Khúc Kim Tích bắt gặp ánh mắt của Túc Hướng Địch, trong lòng khẽ động, sau đó cô thở
dài, mỉm cười nhìn anh ta nói: “Nhưng mà tôi đã kết hôn rồi.”
Túc Hướng Địch: “???”
Túc Hướng Địch: “!!!”
Túc Hướng Địch: “…”
Người đàn ông ngồi ở hàng trước, khuôn mặt luôn vô cảm, nghe vậy thì cột sống ưỡn thẳng trở lại,
khóe miệng chậm rãi kéo lên..