Cung đấu không bằng nuôi mèo

Chương 74


Bạn đang đọc Cung đấu không bằng nuôi mèo – Chương 74:

Toàn bộ thân thể chìm trong giường đệm mềm mại, cơn quặn đau từ trong bụng truyền đến khiến cả người Thu Vãn như chết lặng.
Sau một vài cơn đau dồn dập, Thu Vãn cảm thấy trong bụng cuộn lên cảm giác muốn buồn nôn, nàng gian nan bò tới mép giường, oa một tiếng nôn ra ngoài.
Rốt cuộc vì sao lại như vậy?!
Cả người Thu Vãn như phát ngốc, nàng ghé vào mép giường, cơ thể suy yếu không một chút sức lực. Thu Vãn chớp mắt, khó khăn cử động thân thể nhảy xuống giường.
Tình trạng hiện tại khiến nàng lập tức nghĩ tới căn bệnh đang xuất hiện trong cung mấy ngày gần đây, những con mèo đó cũng có dấu hiệu ban đầu là tiêu chảy nôn mửa, chán ăn, sau đó cơ thể càng ngày càng suy yếu. Hiện tại bệnh trạng của nàng cũng giống chúng như đúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Thu Vãn chợt lạnh, nàng nỗ lực chống đỡ thân thể, đi vài bước về phía cửa, tuy nhiên cả người nhanh chóng mất sức, không nâng nổi một chút khí lực.
Rốt cuộc vì sao nàng lại mắc bệnh giống những con mèo đó?!
Căn bệnh kỳ quái này chỉ có mèo mới bị, mọi người đều suy đoán có phải do người hạ độc hay không, tuy nhiên đồ chơi, ổ mèo, còn có thức ăn, tất cả đều được kiểm tra, dựa theo đạo lý mà nói sẽ không để bất cứ con cá nào lọt lưới. Chỉ riêng mèo mới phát bệnh, người thì không, tuy rằng nàng cũng là mèo, nhưng nàng lại không phải con mèo bình thường. Ngày thường đa số thời gian nàng đều làm người, cho dù có biến thành mèo thì tất cả những đồ đạc của nàng đều đã được kiểm tra cẩn thận, những thứ từng qua tay Huệ tần và Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Thậm chí cách đó không lâu, cơ thể nàng vẫn hoàn toàn bình thường!

Khi là người, nàng rất tốt, một chút bệnh trạng cũng không có, nàng mới chỉ ngủ một giấc sau đó biến thành mèo như thường lệ, chính từ khi biến thành mèo cơ thể nàng mới xuất hiện bệnh trạng như vậy
Thu Vãn quỳ rạp trên mặt đất, không đi nổi một bước. Nàng yếu ớt kêu một tiếng, hy vọng sẽ có người đi vào phát hiện ra thảm trạng của mình.
Có thể là trước đó nàng dặn dò đám người Tình Hương không được tiến vào, cho nên những người khác đều tránh xa căn phòng của nàng, hoặc do giọng nói của nàng quá yếu, cho dù đã kêu vài tiếng nhưng vẫn không có ai phát hiện ra.
Thu Vãn nằm bò, chờ đợi sức lực hồi phục, trong đầu cố gắng nhớ lại ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì, sửa sang lại các manh mối.
Căn bệnh chỉ có mèo mới bị, con người không hề bị ảnh hưởng, chắc chắn loại độc đó được hạ trên những đồ vật mà chỉ có mèo mới có thể sử dụng. Mà nàng không phải con mèo bình thường, ban ngày cũng không tiếp xúc quá nhiều với các đồ dùng của mèo, ngay cả dụng cụ thức ăn cũng được Hoàng Thượng kiểm tra vô số lần, đương nhiên sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì. Ngày thường nàng đều quanh quẩn ở trong viện, không hề chạy loạn khắp nơi giống như Hoàng Thượng lo lắng. Ngẫm nghĩ lại, đồ vật duy nhất mà nàng có thể sử dụng chính là……
Một tia sáng lóe lên trong đầu Thu Vãn, không biết vì sao nàng bỗng nhiên nhớ tới chiếc túi thơm mà khi nãy nàng vừa chạm qua.
Đó là đồ của Thục phi nương nương đưa, đó cũng là món đồ duy nhất không phải Hoàng Thượng chuẩn bị cho nàng.
Túi thơm là do Tĩnh phi nương nương tặng cho các phi tần trong cung, mỗi người đều có, ngay cả mèo của Tĩnh phi cũng đang sử dụng. Huống chi, chiếc túi thơm kia đã bị mấy người bọn họ kiểm tra qua, chính miệng Vương thái y nói bên trong đều là những dược liệu bình thường, không hề có độc, cũng không hề có dược liệu tương khắc.
Thu Vãn cẩn thận hồi tưởng lại lời nói của Vương thái y, nàng không biết gì về dược liệu, phần lớn đều đã quên, cũng chỉ nhớ được mấy cái tên quen thuộc như hoa nhài, cỏ bạc hà, hoa bách hợp ……

Đó đều là những loài hoa bình thường, ngày thường Thu Vãn cũng thường xuyên tiếp xúc, nhưng cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện tình trạng như hiện tại.
Chẳng lẽ vấn đề thật sự không nằm ở túi thơm?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn nằm bò trầm tư suy nghĩ, nghĩ mãi vẫn không ra điểm mấu chốt nằm ở chỗ nào.
Nàng cứ nằm bò như vậy, mấy cơn quặn đau trận sau đau hơn trận trước, làm thế nào cũng không dừng được. Chẳng mấy chốc lý trí của Thu Vãn đã phải giơ tay đầu hàng, sắc mặt nàng trắng bệch, ngay cả lông trên người cũng như bị héo rũ, màu sắc ảm đạm, không còn vẻ ngăn nắp xinh đẹp lúc trước.
Thu Vãn quay đầu lại liếm liếm lông trên người mình, ý đồ xoa dịu cơn đau, tuy nhiên những cơn đau trong bụng nàng vẫn không ngừng đánh úp lại, không hề có dấu hiệu tạm nghỉ.
Thu Vãn quay đầu sang bên cạnh nôn thêm lần nữa.
Nếu không phải khả năng tự chủ của nàng mạnh mẽ, e rằng nàng đã sớm mất khống chế rồi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Vì sao rõ ràng khi nàng làm người thì mọi chuyện vẫn ổn, vừa biến thành mèo liền xảy ra chuyện?!
Đúng rồi, nàng có thể biến trở về thành người nha. Nếu căn bệnh này chỉ có mèo mới bị, như vậy không phải chỉ cần nàng biến thành người thì sẽ hết bệnh sao?
Tuy nhiên nếu muốn biến thành người thì nàng phải ngủ một giấc, hiện giờ trong bụng quặn đau, Thu Vãn cảm giác cả người mất hết sức lực, càng đừng nói tới việc buồn ngủ, chỉ sợ còn chưa tỉnh lại nàng đã chết ngất ở trong mơ rồi.
Nàng chưa bao giờ phải chịu đau đớn như vậy.
Thu Vãn hoảng hốt nhớ tới cha nương đã nhiều năm không gặp, trước khi tiến cung, nàng vẫn luôn được cha nương phủng trong lòng bàn tay, đại ca cũng vô cùng chiều chuộng người muội muội là nàng, từ bé đến lớn nàng chưa từng phải buồn khổ. Sau khi tiến cung, nàng may mắn được sống an phận tại thiên điện, cũng không ai tới tìm nàng gây phiền toái. Ngoại trừ vài lần đau bụng khi ăn phải đồ ăn nguội lạnh lúc mới tiến cung, sau này nàng dần quen với hoàn cảnh sống trong cung, cả người vẫn luôn khỏe mạnh, càng không nói tới việc xảy ra chuyện.
Trong lòng Thu Vãn không khỏi sinh ra vài phần ủy khuất, chóp mũi đau xót, đôi mắt ngập nước, thiếu chút nữa liền rơi nước mắt.
Nếu không có người phát hiện ra nàng, có thể nàng sẽ chết tại đây.
Nàng đã rất nhiều năm không nhìn thấy cha nương, chắc hẳn cha nương rất mong nhớ nàng, nàng cũng rất nhớ bọn họ. Nhiều năm không gặp, trước khi chết thế nhưng nàng lại không thể gặp cha nương lần cuối, nghe nói đại ca đã cưới tức phụ, còn sinh một nhi tử, nàng vẫn chưa được gặp đâu. Thậm chí nếu cha biết ông còn không thể gặp mặt nàng lần cuối, lúc trước khẳng định sẽ tìm mọi cách ngăn cản không cho nàng tiến cung.
Đúng rồi, cha nàng thông minh như vậy, nếu không phải ông thỏa hiệp, nàng chắc chắn sẽ không có cơ hội tiến cung.
Nếu không tiến cung, nàng cũng sẽ không nhìn thấy Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng thích mèo như vậy, nếu Hoàng Thượng biết Ngọc Cầu chết rồi, nhất định sẽ vô cùng thương tâm. Không biết Sửu Cầu có thể an ủi Hoàng Thượng hay không, mặc dù Sửu Cầu còn rất nhỏ, nhưng nó cũng là mèo con biết săn sóc người.
Ý thức của Thu Vãn càng ngày càng mông lung, nàng cảm giác mình sắp ngủ rồi.
Ngủ một giấc là tốt rồi, nếu có thể tỉnh lại, nàng sẽ biến thành người, sẽ không phải chịu khổ như vậy nữa.
Nếu hiện tại nàng có thể biến thành người thì tốt rồi.
Như vậy Hoàng Thượng sẽ không phải thương tâm.
Trong cơn mê, Thu Vãn cảm thấy mí mắt mình càng ngày càng nặng, rất mệt, cuối cùng nàng không chịu nổi nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nàng còn chưa suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc là ai hại nàng đâu……
……

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.