Bạn đang đọc Cung đấu không bằng nuôi mèo – Chương 73:
Huệ tần đã kiểm tra tất cả mọi đồ vật, đương nhiên cũng không loại trừ những món đồ chơi.
Mèo thường có thói quen gặm cắn đồ chơi, bởi vậy những món đồ chơi đó cũng từng tiến vào miệng chúng. Phàm là những đồ vật có thể cho vào miệng, Huệ tần đều kiểm tra một lượt, tất cả đều không tìm ra bất cứ thành phần độc dược nào.
Tuy nhiên túi thơm thì khác, ngoại trừ tầng tơ lụa bên ngoài, bên trong còn có túi hoa cỏ.
Huệ tần cầm túi thơm không muốn buông tay: “Nếu Tĩnh phi dám tặng túi thơm cho mọi người, nàng ta chắc chắn sẽ không hạ độc ở bên trong. Nếu làm vậy không phải là tự đào hố cho mình nhảy xuống sao? Nhất định là muội suy nghĩ quá nhiều.”
Thu Vãn bất đắc dĩ nhìn Huệ tần: “Nương nương, chiếc túi thơm này là manh mối mấu chốt, nếu ngài luyến tiếc, sau này Ngọc Cầu nhất định sẽ tặng thêm nhiều lễ vật hơn nữa cho ngài. Một cái túi thơm thôi mà, tánh mạng của tất cả mèo trong cung vẫn quan trọng hơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“ Vậy vì sao không lấy túi thơm của người khác, cố tình cứ phải lấy của ta?” Huệ tần hừ hừ, bàn tay nắm chặt không buông: “Đây là lễ vật Ngọc Cầu tặng ta, Ngọc Cầu không ở đây, ta cũng chỉ có thể nhìn cái này để nhớ nó, nếu không sau này ta nhớ Ngọc Cầu bằng cách nào?”
“Sau này Ngọc Cầu nhất định sẽ tặng ngài lễ vật tốt hơn.”
“Không nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra, ta quen biết Ngọc Cầu lâu như vậy, Ngọc Cầu cũng chỉ tặng cho ta một lễ vật duy nhất này, ai biết sau này nó có tặng đồ cho ta nữa hay không.”
Thu Vãn cũng túm chặt đầu còn lại của túi thơm không buông tay: “Huệ tần nương nương, nói không chừng thứ này sẽ trở thành chứng cứ, nếu nương nương điều tra ra chân tướng sự việc, Hoàng Thượng khẳng định sẽ tán thưởng nương nương. Đến lúc đó, ngài nghĩ muốn cái gì, Hoàng Thượng đều sẽ cho ngài.”
“Hoàng Thượng tên quỷ hẹp hòi kia?” Huệ tần hừ lạnh: “Ngay cả băng bồn hắn đều luyến tiếc cho ta, muội còn nghĩ hắn hào phóng tới mức nào?” Thu Vãn bất đắc dĩ.
Thu Vãn đành phải ra chiêu cuối cùng: “Huệ tần nương nương, chuyện này liên quan đến tánh mạng Ngọc Cầu, chẳng lẽ ngài không suy nghĩ cho Ngọc Cầu sao?”
Huệ tần do dự.
Nàng vừa buông lỏng tay, vừa lẩm bẩm nói: “Những con mèo khác cũng có túi thơm, vì sao không lấy của bọn chúng, một hai cứ phải đoạt của ta……”
Túi thơm Tĩnh phi tặng cho các cung được may vá thập phần tinh xảo, túi thơm được làm thành hình cá, hoa văn bên ngoài được thêu bằng sợi tơ, vải dệt cũng là loại sa tanh tốt nhất, các góc được may rất khít và dày dặn. So với chiếc túi thơm xiêu xiêu vẹo vẹo lúc trước của Huệ tần thì đẹp hơn rất nhiều.
Từ ngày nhận được lễ vật tới nay, Huệ tần vẫn luôn giữ gìn cẩn thận, thưởng thức nhiều ngày như vậy nhưng trông nó vẫn có vẻ mới tinh.
Nàng cầm cây kéo khoa tay múa chân với túi thơm, sau một hồi do dự, người ngày thường giơ đao múa kiếm mỗi chiêu thức đánh ra đều vô cùng sắc bén lại không có cách nào xuống tay đối với chiếc túi thơm này. Cuối cùng đành phải hạ quyết tâm, nhét cây kéo vào trong tay Thu Vãn.
“Muội cắt đi.”
Thu Vãn nhận lấy, cẩn thận cắt dọc theo sợi tơ bên cạnh, cố gắng không phá hỏng vải dệt, bụng nghĩ nếu lát nữa không tìm được gì, còn có thể may lại như cũ.
Túi thơm được mở ra, hoa khô dược liệu bên trong cũng rơi ra ngoài. Thu Vãn và Huệ tần cẩn thận tách các dược liệu sang một bên, còn Kim Đào thì đi mời Vương thái y.
Vương thái y xách theo hòm thuốc vội vàng đuổi tới đây, ông vốn tưởng rằng Ngự Miêu xảy ra chuyện gì. Chờ tới nơi này rồi mới phát hiện mình đến đây để kiểm tra dược liệu bên trong túi thơm, ông lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương thái y vuốt vuốt râu, cẩn thận phân biệt: “Thương truật, cát cánh, xương bồ, hoa nhài, bách hợp, cỏ bạc hà……” Ông xác định dược liệu ở trong đó, cẩn thận suy nghĩ rồi lại nói: “Đây đều là những dược liệu bình thường, cho dù đặt cùng nhau cũng sẽ không xảy ra vấn đề.”
Thu Vãn lộ vẻ thất vọng, cảm tạ Vương thái y sau đó tiễn ông ra ngoài.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Huệ tần dùng hai tay nâng miếng vải dệt lên, mặt mày ưu sầu, thậm chí còn ai oán nhìn về phía nàng, bên trong ánh mắt tràn ngập sự oán trách.
Thu Vãn nhất thời chột dạ, vội vàng nói: “Nương nương ngài xem, chỉ cần nhét chúng vào sau đó cẩn thận may lại, chiếc túi sẽ y như ban đầu.”
Huệ tần: “……”
Thu Vãn vội vàng đẩy Kim Đào bên cạnh ra: “ Nữ hồng của Kim Đào cô nương rất tốt, nương nương bảo Kim Đào cô nương may chiếc túi thơm lại, khẳng định sẽ không nhìn ra bất cứ dấu vết nào đâu.”
Ánh mắt Huệ tần càng thêm ai oán.
“Cắt cũng cắt rồi, bây giờ may trở lại có thể giống chiếc túi thơm ban đầu sao?”
Thu Vãn hít sâu một hơi, nỗ lực không chột dạ mà gật đầu: “Đúng vậy!”
Huệ tần sâu kín nói: “Vậy ta giết một người, sau đó lại cứu mạng hắn, như vậy có được coi là chưa từng xảy ra chuyện gì hay không?”
Thu Vãn: “……”
Mồ hôi lạnh chảy trên trán Thu Vãn chảy thành ròng.
Huệ tần nương nương, ví dụ của ngài hình như có chút đáng sợ……
Thu Vãn hít sâu một hơi, căng da đầu duỗi tay gom những thứ trên bàn thành một đống. Mà bên kia, Kim Đào cũng nhanh chóng cầm kim chỉ tới đây, nhận lấy tấm vải lụa từ trong tay Huệ tần, dựa theo dấu vết còn lưu lại may thành bộ dáng ban đầu, tiếp theo lại bỏ dược liệu vào trong túi, khâu miệng lại. Thoạt nhìn không có gì khác nhau, ngay cả lỗ kim cũng không có.
Huệ tần nâng chiếc túi thơm lên cao, ánh mắt u buồn, phảng phất như tất cả năng lượng trong cơ thể đều bị rút hết, trên người hiếm khi có vài phần bóng dáng của Thục phi.
Thừa dịp Huệ tần còn đang sầu muộn, Thu Vãn vội vàng cáo từ.
Nàng chạy một mạch trở về thiên điện của mình, dặn dò đám người Tình Hương canh ở ngoài cửa, còn mình thì chạy vào trong phòng, đóng cửa lại, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu nàng vốn cảm thấy có chút mệt nhọc, hiện tại sự áy náy trong lòng cũng được buông xuống. Mặc dù cuối cùng vẫn không tìm ra manh mối, nhưng cơn buồn ngủ lại bắt đầu dâng lên.
Trong khi suy nghĩ xem mình có thể tặng cho Huệ tần thứ gì, Thu Vãn dần dần đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Thời điểm mở mắt ra, cả người đã biến thành mèo.
Thu Vãn lưu luyến cọ cọ đệm chăn mềm mại, lăn lộn trên giường mấy vòng, tới khi bộ lông trên người rối loạn, lại liếm liếm móng vuốt, sau đó nàng mới chải vuốt bộ lông chỉnh tề một lần nữa.
Ngủ nướng một hồi, lại lăn lộn một lát vẫn chưa nghĩ ra mình có thể tặng thứ gì cho Huệ tần. Thu Vãn nhớ tới mấy rương đồ chơi của mình, dự định chọn một con chuột vải tặng cho Huệ tần, coi như lễ vật đền bù cho chiếc túi thơm.
Chuột vải đang ở trong nhà kho, không có ở nơi này.
Thu Vãn đứng lên, rung rung lông trên người, chuẩn bị nhờ Tình Hương dẫn mình đi lấy chuột vải. Cũng không cần biến trở về hình người, lát nữa lấy chuột xong nàng có thể trực tiếp đưa qua cho Huệ tần nương nương, đỡ phải khiến cho Huệ tần thương tâm quá lâu.
Nghĩ như vậy, Thu Vãn nâng chân bước ra ngoài.
Nhưng chân vừa mới nâng lên, trong bụng bất chợt quặn đau, bốn chân nàng lập tức mềm nhũn ngã xuống trên đệm giường mềm mại.