Đọc truyện Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 88: Rõ Ràng Là Bảy Lần. | End
Chương 87
Edit: Mina
Đầu óc Trì Yên như bị hỏng rồi, cung phản xạ chậm như phải đi qua 18 con đường núi ngoằn ngoèo, phản ứng chậm hơn mấy chục nhịp so với trước kia.
Mãi đến đêm khuya lúc về nhà, Trì Yên còn đang suy nghĩ “miệng” và “tay” trong câu nói kia của Khương Dịch là có ý gì.
Nhưng phản ứng quá chậm chạp, tóm lại đến khi có thể phản ứng lại, lúc ăn cơm tối, Trì Yên cứ cảm thấy Khương Dịch luôn nhìn chằm chằm vào miệng của cô.
Tay cô đang cầm thìa đã run nhẹ.
Hôm nay Thẩm Văn Hinh ở đây, chốc chốc lại không ngừng gắp thức ăn trên bàn vào bát của cô: “Tiểu Yên, sao con ăn chậm vậy?”
Người ngồi đối diện thờ ơ đáp: “Miệng cô ấy nhỏ.”
Cơm trong miệng Trì Yên cứ thế bị mắc nghẹn, cô đặt mạnh đôi đũa xuống mặt bàn: “Anh đừng nhìn em nữa.”
Thẩm Văn Hinh sững sờ, nhìn Trì Yên, lại nhìn Khương Dịch.
Khương Dịch mặt không đổi sắc: “Xinh đẹp như vậy, sao không cho nhìn?”
Anh nói xong giương mắt nhìn sang, ban đầu chỉ nhìn mắt cô, mấy giây sau rời xuống dưới, vô tình hay cố ý liếm khóe môi dưới.
Mẹ kiếp.
Trì Yên muốn điên lên rồi.
Khương Dịch càng nhìn cô, Trì Yên lại càng cảm thấy buồn bực, cứ cách mấy giây lại nhấp môi một lần.
Mà lời Khương Dịch nói cô lại không thể phản bác được, chỉ có thể nhíu mày trừng mắt liếc anh một cái, sau đó buồn bực ăn cơm, tận lực bỏ qua ánh mắt của người đàn ông ngồi đối diện.
Một bữa cơm thật vất vả mới ăn xong, Trì Yên vốn muốn rửa bát, kết quả Thẩm Văn Hinh không cho, cô lại đành phải đi lên tầng nghỉ ngơi trước.
Vừa rồi Khương Vận gửi cho cô mấy tin nhắn, an ủi cô, tự trách, gửi một đống tin nhắn dài có ngắn có.
Khương Dịch ngồi bên cạnh gọi điện thoại, Trì Yên nằm lì trên giường trả lời tin nhắn từng tin một.
Khương Vận: ( Chị nghe bác chị nói, em mang thai? )
Trì Yên còn chưa kịp trả lời tin nhắn, Khương Vận đã hỏi tiếp: ( Là tiểu Tiểu Trì, hay là tiểu Tiểu Dịch? )
Trì Yên hé miệng cười, cô cũng không biết.
Có vẻ người Khương gia không quá để ý vấn đề này, Trì Yên lại càng không cần phải nói, là nam hay nữ đều không sao cả, chỉ cần khỏe mạnh là tốt rồi.
( Bác chị không nói cho em biết? )
( Không. )
Trì Yên trả lời hết lại ngẩng đầu nhìn Khương Dịch: “Khương Dịch, anh thích con trai hay con gái?”
Hỏi xong, cô mới phát hiện Khương Dịch còn đang gọi điện thoại, nhưng bởi vì hầu như anh chỉ đáp lại bằng những từ đơn, cho nên luôn thấy yên tĩnh.
Anh cúi đầu nhìn sang, dùng khẩu hình miệng phát âm nói cho cô biết: “Con gái.”
Trì Yên lại đứng dậy từ trên giường, úp sấp trên bả vai anh kề tai hỏi nhỏ: “Vì sao?”
Giọng cô rất khẽ, bởi vì vừa mới rửa mặt nên trên người còn mang hơi nước ẩm và mùi thơm sữa tắm, trêu chọc lòng người.
Khương Dịch mở chế độ rảnh tay ném điện thoại sang một bên, sau đó giữ thắt lưng cô ôm cô ngồi lên đùi: “Con gái dính ba ba hơn.”
“Một mình em dính anh còn chưa đủ sao?”
Bắp đùi Trì Yên bị giữ chặt, cô hơi động đậy, giọng nói đơn giản chỉ là bất mãn, giống như đang làm nũng, kết quả không cẩn thận làm nũng quá mức – không khống chế được giọng, hơi lớn.
Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh một chớp nhoáng, có giọng nam hỏi: “Khương tiên sinh, ngài đang bận sao? Tôi quấy rầy anh… hai người sao?”
“Không quấy rầy.” Khương Dịch cầm tay Trì Yên di chuyển xuống dưới: “Tiếp tục.”
Giọng anh rất dễ nghe, không cao không thấp, Trì Yên bỗng chốc không biết “Tiếp tục” này là nói với người kia hay là nói với cô.
Dưới lòng bàn tay cô là một mảng nóng hổi, đầu ngón tay bắt đầu run run.
Người đầu dây bên kia tiếp tục nói: “Ngày hôm qua cảnh sát tìm thấy băng ghi hình những lần trước Lương Phong xâm hại tình dục trong kho hàng, có lẽ vì chưa kịp tiêu hủy, ngay cả video cố ý giết chết cô gái bị lỡ tay đánh hôn mê bất tỉnh kia cũng vẫn còn ở đó, cảnh sát cũng tìm được vết máu của người bị hại trên tảng đá trong nhà kho.”
Trì Yên đang nghe người kia nói chuyện nên cơ bản trên tay không có động tác gì.
Mông đột nhiên bị bấm một cái: “Chuyên tâm.”
Trì Yên nhếch khóe môi, bắt đầu chuyên tâm.
“Đã đề cập tới kiện tụng, cuối tháng mở phiên toà.”
Khương Dịch không lên tiếng, rầu rĩ hừ một tiếng.
“Khương tiên sinh?”
“Nói.”
“Ngài cảm mạo sao?”
Trì Yên nhịn không được, “Haha” một tiếp bật cười.
Khương Dịch cắn nhẹ vành tai cô một cái: “Khả năng sẽ phán hình phạt gì?”
Tội cưỡng hiếp cộng thêm cố ý đả thương người.
Đầu kia rất nhanh đáp: “Tù chung thân hoặc án tử hình.”
Rõ ràng bọn họ còn đang nói chuyện nghiêm túc, Khương Dịch bên này lại bắt đầu động tay động chân, đôi môi mềm mại nóng rực trượt từ xương quai xanh Trì Yên đi xuống, lúc nói chuyện dẫn theo giọng mũi: “Ừm… Tôi còn có chuyện phải làm.”
Trì Yên: “…”
Bận rộn cái rắm – Người này trước mặt một bộ dạng sau lưng một bộ dạng khác, mặt người dạ thú.
Suốt nửa tháng, Trì Yên cảm giác mỗi phút mỗi giây cô đều trong tình trạng ngủ gà ngủ gật.
Sau khi mang thai cô càng thích ngủ, Thẩm Văn Hinh nói đây là hiện tượng bình thường.
Mà Khương Dịch cũng xác thực trải qua những ngày dựa vào bàn tay để sinh sống, chỉ là không phải dựa vào tay của mình mà thôi.
Trì Yên buồn bực vô cùng vì bị mượn tay nửa tháng.
Nửa tháng sau, vụ án của Lương Phong đã có phán quyết.
Quả nhiên giống lúc trước người kia nói, là tù chung thân.
Cách nói ác giả ác báo này, có lẽ tuyệt đối không sai, hoặc cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Điều đáng thương duy nhất là, con gái của Lương Phong còn chưa đến mười tuổi, ở trong mắt cô bé, ba ba là người vĩ đại nhất trên thế giới, đầu đội trời chân đạp đất, không gì không làm được.
Quay chụp xong phát ngôn, trên đường Khương Vận đưa Trì Yên trở về, nghe tin tức truyền thông thổn thức không thôi: “Tên cặn bã chính là tên cặn bã, dùng danh nghĩa si tình thì vẫn là đồ cặn bã.”
Trì Yên quay đầu nhìn cô ấy.
Khương Vận vừa lái xe vừa nói lại một lần chuyện của Lương Phong, phụ nữ và đàn ông bàn tán chuyện không giống nhau, cuộc nói chuyện có thể dẫn đến câu chuyện tình yêu cảm động trời đất.
Trì Yên cũng xác thực làm người nghe chuyện xưa, sau khi nghe xong còn phát biểu cảm nghĩ: “Em cảm thấy hắn ta thích không phải là chị gái Lương Duyệt của hắn, mà là người có nốt ruồi.”
Cô càng nói càng cảm thấy có lý, bất giác hơi gật đầu: “Quả nhiên là biến thái, thế mà lại thích nốt ruồi.”
Khương Vận cười cười, trêu ghẹo cô: “Thế Khương Dịch thì sao?”
“… Dạ?”
“Có phải nó thích nghe em gọi nó anh trai Khương Dịch không?”
“…”
Trì Yên ngậm chặt miệng không nói lời nào, mặt căng lên hơi phiếm hồng.
“Quả nhiên…” Khương Vận “Chậc” một tiếng, “Em không biết đâu, lúc con bé Sở Sở vừa mới về nước, có một lần mang bạn học về nhà chơi, con bé nói với bạn học là về sau gọi anh trai Khương Dịch là được, kết quả ngày hôm đó suýt thì bị Khương Dịch đánh cho một trận.”
“Con bé thật thảm a… Từ đó về sau, nó không dám nhắc đến bốn từ này nữa.”
Trì Yên không lên tiếng, lúc nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, khóe môi hơi cong lên.
Khương Vận cười ra tiếng, hồi lâu mới nhắc tới chuyện chính: “Đúng rồi, ngày kia là ngày đầu tiên công chiếu ( A Dark Room ).”
Mấy ngày trước đã được công chiếu ở nước ngoài, tiếng vang không tồi, phỏng chừng trong nước cũng không kém quá xa.
Khương Vận: “Hôm mùng 3 có buổi lễ trao giải Kim Tượng, có lẽ mấy ngày nữa sẽ có danh sách đề cử.”
Trì Yên hơi gật đầu.
“Chị cảm thấy ít nhất thì em cũng có thể được nêu tên.”
Trì Yên tiếp tục gật đầu: “Em cũng cảm thấy vậy.”
Cũng không phải cô quá tự tin.
Thật sự là hằng năm nam nữ diễn viên chính của ekip sản xuất bộ phim ( A Dark Room ) sẽ được đề cử trong danh sách giải Kim Tượng, tuy nhiên, nam nữ diễn viên của ekip đều bỏ lỡ mất giải Nam và nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Có lẽ đây đã trở thành thói quen.
Năm nào cũng vậy, đạo diễn và biên kịch nhận được không ít giải thưởng, nhưng nam nữ diễn viên chính lại không nhận được mấy lần.
Trì Yên không dám ôm hy vọng quá lớn, chỉ cúi đầu nhìn nhìn bụng mình.
Vẫn bằng phẳng như trước, nhìn không ra bất cứ dấu hiệu mang thai nào.
Khương Vận cũng liếc nhìn: “Nôn nghén nghiêm trọng không?”
“Tàm tạm.”
Trì Yên dừng một chút, “Ngày hôm qua ói ra cả người Khương Dịch.”
Khương Vận: “…”
Đây tính tàm tạm cái rắm gì!
•
Ngày đầu tiên trong nước công chiếu ( A Dark Room), Trì Yên kéo Khương Dịch đi rạp chiếu phim.
Mặc dù nói cô sớm đã nhận được bản phim chất lượng HD nhưng xem ở nhà và xem ở rạp chiếu phim hoàn toàn khác nhau, hiệu ứng khác nhau, cảm nhận cũng khác nhau.
Trước đó Khương Dịch dùng tiền thưởng làm mồi nhử, quả thực đã khiến toàn bộ nhân viên trong Công ty tăng ca suốt cả một tháng, càng tới gần cuối năm, công việc của anh lại càng ít.
Hơn nữa mấy ngày nay tâm tình của anh rất tốt, tặng mỗi nhân viên trong Công ty vé xem phim ( A Dark Room ), lại gọi thư ký vào sắp xếp thêm tiền thưởng.
Vì vậy ngày đầu tiên công chiếu ( A Dark Room ), Trì Yên ở trong rạp chiếu phim nhận được không ít ánh mắt sùng bái và cảm kích.
Cô ôm một hộp bỏng, thò tay giật giật tay áo Khương Dịch: “Vì sao bọn họ nhìn em như thế?”
“Bởi vì em xinh đẹp.”
“Không thể nào.”
“Bởi vì chồng em đẹp trai.”
Trì Yên ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt hơi cong, mang theo ý cười.
Xác thực đẹp trai.
Cảnh đẹp ý vui.
Trì Yên thích thú đứng xếp hàng cùng Khương Dịch, cô đeo khẩu trang và kính râm, vốn không có khả năng khiến người ta chú ý, kết quả hóa trang thành thế này, không ít người bắt đầu nhìn sang.
Cô đưa tay vén vén tóc: “Tóc giả của em bị rơi sao?”
Vì muốn yên tĩnh xem phim điện ảnh, Trì Yên còn đặc biệt đội một bộ tóc giả.
Khương Dịch cười khẽ: “Không.”
Trì Yên lại ngẩng đầu nhìn, phát hiện những cô gái kia đều không chớp mắt nhìn Khương Dịch.
Trước giờ hoa đào của Khương Dịch không ít, Trì Yên cũng biết rõ điều này, đưa bỏng cho anh, kéo tay còn lại của anh không chịu buông.
Cách đó không xa, hai cô gái cầm phiếu xem phim như có như không nhìn về phía bên này…
“Sao tớ cảm thấy hôm nay Khương Tổng nhìn phá lệ …”
Cô gái còn lại rất nhanh nói nốt: “… Tao (1).”
Vừa dứt lời, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Khương Tổng không gần nữ sắc của các cô ấy, trước mặt mọi người hôn cô gái có mái tóc SMART (2) một cái, cho dù trên mặt hai người đều đeo khẩu trang.
“Hình như rất tao.”
(1) & (2) đều đã từng giải thích ở chương nào đó.
•
Trì Yên vốn cho rằng đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh của mình sẽ cảm thấy rất kích động, kết quả sau khi đi vào mới phát hiện, một chút cảm xúc cũng không có.
Cô hiểu rõ tất cả hướng đi của câu chuyện, cũng biết rõ kết cục của từng người.
Thỉnh thoảng lại có người xem phim hít một hơi lạnh, chỉ có cô bình tĩnh nhất, nhàm chán tới cực điểm, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn ngủ, ngả vào người Khương Dịch liền muốn ngủ, kết quả đột nhiên sau lưng nghe được có người thét lên tiếng hoảng sợ khe khẽ: “Có cảnh giường chiếu!”
Rất nhanh có người nói tiếp: “Tính xem bóng ma tâm lý trong lòng Khương Tổng lớn bao nhiêu.”
Trì Yên vốn đang khó chịu, muốn điều chỉnh tư thế, kết quả vừa nghe thấy câu này cô liền bị hù dọa không dám cử động nữa, cố gắng hít thở nhè nhẹ, ngay cả mắt cũng không dám mở ra.
Trên đỉnh đầu, anh cúi đầu hừ khẽ: “Giả bộ.”
Trì Yên không nói lời nào.
“Qua hai tháng sẽ thu thập em thật tốt.”
Trì Yên lập tức buồn bực.
Có một ông chồng thích lôi chuyện cũ ra, quả nhiên không thể tùy tiện nhận những kịch bản như này được.
Trì Yên nằm trên đùi Khương Dịch đến tận khi điện ảnh kết thúc.
Tiếng vang tốt đẹp, sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, không ít người cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Trì Yên đứng ven đường chờ Khương Dịch đi lấy xe, cổ cô hơi mỏi nhức, đưa tay xoa nhẹ vài cái, nghe thấy có người gọi cô: “Trì… Trì Yên?”
Cô vừa quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt hai cô gái sáng lên, ôm quyển sổ chạy tới, đợi cô ký tên xong mới tốt bụng nói câu: “Tóc chị bị lệch.”
Trì Yên: “…”
Người đàn ông Khương Dịch nhỏ mọn này, thế mà bỏ mặc cô tóc bị lệch đi trước.
Trì Yên tức mà không biết nói sao, sau khi lên xe tháo ngay tóc giả xuống: “Khương Dịch, hôm nay anh ngủ ghế sô pha đi!”
Khương Dịch quay đầu nhìn cô, đầu lông mày chau lên, như cười mà như không.
Đây là vẻ mặt mỗi khi Khương Dịch nổi hứng cầm thú.
Trì Yên lập tức hoảng sợ: “Em hôm nay… tên là Ghế sofa.”
Năm nay Tết Âm lịch đến sớm hơn năm ngoái.
Lịch trình năm trước của Trì Yên đã sớm hoàn thành, Khương Vận lại bắt đầu sắp xếp lịch trình năm mới cho cô.
Chắc chắn là giờ không thể quay phim được nữa, vậy cũng chỉ có thể nhận quảng cáo, trang bìa tạp chí và tham gia gameshow, trong tay Khương Vận có mấy lời mời phỏng vấn của chương trình truyền hình, nhưng xét từ góc độ nổi tiếng và tổng hợp ý kiến bình luận thì vẫn chưa quyết định nên chọn cái nào.
Trước nay Trì Yên luôn đối với Khương Vận nói gì nghe nấy, cô ấy chưa quyết định thì cô cũng sẽ không thúc giục.
Càng tới gần năm mới, dường như một ngày trôi qua càng nhanh.
Hôm tết Giao thừa, Trì Yên thừa dịp Trì Viễn Sơn và Ninh Tuệ không có ở nhà mà đến Trì gia một chuyến, bồi ông nội gần hết nửa ngày, lúc rời đi Trì Nhiên đưa cô ra cửa.
Sắc trời tối dần, pháo hoa bắn trên đỉnh đầu, phát ra ánh sáng và tiếng nổ “Bùm bụp”, rất nhanh, đã sang một năm mới.
Trì Nhiên vừa ngẩng đầu nhìn pháo hoa vừa nói chuyện với cô, không biết sao mà cuộc nói chuyện lại kéo đến trên người Khương Dịch, giọng nói hâm mộ lại không thể lý giải: “Chị, em cảm thấy được anh rể em rất may mắn, có thể lấy được một người như chị vậy.”
Trì Yên cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Sau khi ánh sáng pháo hoa biến mất, mơ hồ có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
“Phải là chị em may mắn…” Trì Yên thở một hơi, hơi thở trắng xóa tản ra: “Có thể gả cho anh rể em một người tốt như vậy.”
Xe Khương Dịch đã ngừng ở chỗ cách đó không xa.
Trì Yên quay đầu nhìn thoáng qua, trước khi lên xe vỗ vỗ bả vai Trì Nhiên: “Cố gắng học tập, cố gắng học giỏi hơn anh rể em.”
Trì Nhiên: “… Có liên quan gì đến học giỏi hay không chứ?”
Trì Yên cười mà không nói.
Đương nhiên là có.
Trước kia mỗi lần cô gặp phải một đề bài không giải được, mỗi lần đi hỏi Khương Dịch, anh đều cầm bút gõ nhẹ đầu bút vào chỗ đề bài, lúc ấy Khương Dịch cũng bị cận nhẹ, lúc đeo kính nhìn rất đứng đắn, đúng dáng vẻ thiếu niên sạch sẽ.
Sau đó Trì Yên sẽ nghe thấy anh mở miệng nói ra câu cũng rất đứng đắn: “Gọi anh trai.”
Cô động tâm muộn, nhưng thật may mắn, không tính là chậm trễ.
Mấy ngày Tết này, Trì Yên và Khương Dịch luôn ở Khương gia.
Mỗi ngày Thẩm Văn Hinh sẽ thay đổi các loại món ăn trên bàn ăn, mấy ngày trôi qua, Trì Yên đều không dám có ý kiến gì.
Ngày mùng 3, sau khi ăn tối xong, Trì Yên sẽ bị Khương Du Sở kéo đến phòng khách xem buổi lễ trao giải Kim Tượng trực tiếp.
Dù sao cũng là trực tiếp, lại là giải thưởng lớn như vậy, Trì Yên được ghi danh trong danh sách đề cử, mặc dù biết sơ sơ kết quả ra sao rồi nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng.
Diễn viên trong nước được đề cử vào danh mục Ảnh đế chỉ có Lục Chi Nhiên, mà đề cử Ảnh hậu, Trì Yên cũng là diễn viên duy nhất trong nước.
Khương Du Sở ôm cánh tay Trì Yên kích động xem, đột nhiên nghe thấy một giọng nam chen vào: “Khương Du Sở, đứng dậy.”
Khương Du Sở rất nghe lời Khương Dịch, lưu luyến không rời buông Trì Yên đứng dậy, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, vị trí của mình đã bị Khương Dịch chiếm lấy.
“Anh!”
“Sao thế?” Khương Dịch ôm Trì Yên vào trong lòng: “Em có ý kiến?”
Khương Du Sở: “…”
Bỏ đi, dù sao ghế sô pha cũng rộng rãi, cô có thể tùy tiện ngồi chỗ khác.
Buổi lễ trao giải thưởng này kéo dài hơn bốn tiếng.
Từ sớm Trì Yên đã bị kéo qua xem, lúc này hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, cô dựa vào trong lòng Khương Dịch mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật.
Giải thưởng Ảnh đế và Ảnh hậu được sắp xếp sau cùng, đến lúc trao giải trực tiếp, Trì Yên là bị Khương Dịch đánh thức.
Lúc này đã hơn 12 giờ đêm, Khương Du Sở đã nằm trên ghế sofa ngủ, Trì Yên còn dựa vào ngực Khương Dịch, vừa mới dụi dụi mắt, đã nghe nữ MC trong TV gọi tên mình.
Bởi vì là người nước ngoài nên nói tiếng Trung không đủ lưu loát, nhưng cẩn thận nghe, lại quả thật có thể nghe ra hai từ “Trì Yên”.
Trì Yên mở to hai mắt, đến tận khi nhìn thấy Khương Vận lên sân khấu nhận thay cô giải thưởng mới hoàn toàn tin tưởng.
Khương Vận hướng về phía dưới khán đài cười một tiếng: “Trì Yên bởi vì lý do cơ thể không chịu được ngồi máy bay trong nhiều giờ nên tôi sẽ nhận giải thưởng thay cô ấy.”
Cô ấy bắt đầu nói lời cảm ơn, bởi vì đều là do Trì Yên đã chuẩn bị tốt trước đó cho nên đọc rất lưu loát.
Nói xong lời cuối cùng, cô ấy lại ngẩng đầu nhìn về phía ống kính: “Hôm nay tới đây, Tiểu Trì đặc biệt nói với tôi, nếu như lần này cô ấy có thể nhận được giải thưởng này, người cô ấy phải cảm ơn nhiều nhất chính là chồng của cô ấy – Khương tiên sinh.”
Chồng cô, Khương tiên sinh giờ phút này đang nằm sau lưng cô, cúi đầu xán lại gần: “Cám ơn anh vì điều gì, bà xã?”
Trong TV, tiếng vỗ tay như sấm dường như che lấp cả tiếng tim đập của cô.
Cảm ơn anh thích cô?
Trì Yên thấy không ổn lắm, dứt khoát không nói chuyện.
Khương Dịch hỏi tiếp, môi chạm vào vành tai cô: “Cảm ơn anh như thế nào?”
Dù sao phòng khách tầng dưới không phải chỉ có hai người bọn họ, mặc dù Khương Du Sở ngủ hệt như con heo, không hề động đậy.
Nhưng Trì Yên vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cầm điều khiển từ xa tắt TV: “Buồn ngủ, lên tầng ngủ.”
“Ừ.” Khương Dịch ôm lấy cô, cúi đầu nói: “Lên tầng cảm ơn anh cho thật tốt.”
•
Về chuyện của Lục Chi Nhiên, ngày hôm sau Trì Yên rời giường mới biết được.
Cuối cùng, giải Ảnh đế cũng rơi vào tay của nam diễn viên nước ngoài, tuy nhiên, đây không tính là tin hot.
Thật sự tin hot chính là lời nói của Lục Chi Nhiên ngày hôm qua lúc nhận phỏng vấn, đã treo trên top 1 hot search từ tối qua, hơn nữa còn ngày càng có xu hướng bạo.
Trì Yên mở mục đó, bài viết thứ nhất chính là video phỏng vấn sau khi buổi lễ trao giải ngày hôm qua kết thúc, Lục Chi Nhiên nói rất ít, nói vài câu vô cùng đơn giản, giải thích chính mình sẽ rút khỏi giới giải trí.
MC hỏi nguyên nhân, anh ta một mực không đáp.
Mà lúc hỏi dự định sau này, anh ta lại nói thêm một câu, ý tứ sâu sa không rõ ràng – dự định sau này làm nhiều việc thiện.
Không ít dân cư mạng suy rộng ra một cái ý nghĩ: Ngày xưa Ảnh đế dự định đi Thiếu lâm tự làm hòa thượng.
Đương nhiên đều là suy đoán.
Còn như về sau thật sự sẽ làm gì, trừ người trong cuộc ra, không có người nào biết.
Mà trưa hôm đó, Trì Yên bất ngờ nhận được tin nhắn của Lục Chi Nhiên.
Ba từ: Rất xin lỗi.
Đây tính là gì… Lời xin lỗi đến muộn?
Trì Yên vốn không định trả lời tin nhắn, nhưng sau mấy giây, vẫn gõ mấy hàng ký tự qua: ( Từ rất xin lỗi này… Chẳng lẽ không phải chỉ có lỗi lầm nhỏ mới có thể nói sao? Nhưng sai lầm của các người không tính là sai lầm nhỏ đi. Hơn nữa, người anh phải nói xin lỗi không phải là tôi. Nói xin lỗi hay không là chuyện của anh, tha thứ hay không là chuyện của tôi. Rất xin lỗi, xin lỗi tôi sẽ nhận, nhưng thật sự không thể tha thứ được. )
( Hy vọng anh nói được làm được, về sau làm nhiều việc thiện. )
Giống như đá chìm dưới đáy biển, sau khi hai tin nhắn này được gửi đi, đầu kia cũng không nhắn tin trả lời lại.
Cuộc sống của Trì Yên bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Hoặc là nói, bắt đầu tốt hơn mức bình thường.
Bởi vì đoạt được giải Ảnh hậu của Kim Tượng, Trì Yên treo trên hot search vài ngày, bình luận khen chê bên dưới cô đều đọc hết một lần.
Ngày mùng 7 Tết Âm Lịch, Trì Yên đi thu âm chương trình giải trí trực tuyến.
Bởi vì là ngày nghỉ cho nên chuyên mục cũng ngẫu nhiên, mặc dù độ hot rất cao, nhưng mấy ngày nay đều không sử dụng kịch bản, cơ bản đều là MC thuận miệng hỏi, sau đó diễn viên được phỏng vấn sẽ dựa theo đó mà đáp.
Thời gian thu âm là vào 7 giờ tối, sáng sớm Trì Yên đã đến để cùng với nhân viên làm quen quá trình.
Mái tóc của cô dài rất nhanh, hiện giờ đã dài tới bả vai, Trì Yên ngại phiền phức, dùng một dây chun buộc tóc, lộ ra trán trơn bóng và cổ thon dài, đơn giản lại hoạt bát.
Câu hỏi đều là chuyện thường ngày, về diễn xuất và công việc hằng ngày, Trì Yên dựa theo câu hỏi mà đáp, không dụng tâm cũng không lấy lệ.
Khoảng nửa giờ sau, sau khi nghỉ giải lao vài phút, một lần nữa mở thu âm, câu hỏi thứ nhất MC hỏi liên quan đến đời sống riêng tư…
“Nghe nói Yên Yên đã kết hôn, vậy bạn cảm thấy chồng bạn đẹp trai không?”
Trì Yên sững sờ vài giây, lập tức cười tủm tỉm đáp: “Đẹp trai.”
“Đẹp trai hơn bất cứ diễn viên nam nào từng hợp tác đóng phim với bạn không?”
Câu hỏi đột nhiên xảo quyệt hơn.
Trì Yên đáp không rõ ràng: “Tình nhân trong mắt tựa như Tây Thi, chắc chắn mọi người hiểu được.”
Vốn là hỏi nhanh đáp nhanh nên Trì Yên không có nhiều thời gian suy nghĩ.
MC hỏi tiếp, vẫn là về đời sống tình cảm của cô: “Nghe nói chồng Yên Yên là người ngoài ngành giải trí, vậy vào thời điểm bận rộn, một năm hai người có thể gặp nhau mấy lần?”
Còn nghe nói… Rõ ràng là chuyện công khai.
Trì Yên mỉm cười: “Anh ấy ở nước ngoài, cho nên một năm chỉ có thể gặp một lần.”
Dường như câu này vừa mới dứt lời, Lục Cận Thanh liền có thâm ý khác cười một tiếng: “Anh Tư, anh ở nước ngoài sao?”
Khương Dịch tắt radio đi: “Cậu quản được sao?”
“Không quản được.”
“Không quản được thì ngậm miệng vào.”
“Khương Dịch, anh…”
Không đợi Lục Cận Thanh nói xong, Khương Dịch đã đẩy cửa xe xuống xe, gió lạnh vù vù thổi vào, lại rất nhanh được ngăn cản bởi cửa xe đóng vào.
Lại ngẩng đầu lên, thân ảnh người kia đã đi vào bóng đêm.
•
Nửa giờ sau, Trì Yên đi ra từ phòng thu âm tiết mục.
Mùng bảy vẫn trong ngày nghỉ Tết Âm lịch nên dọc con phố cửa hàng mở cửa cũng không nhiều, người đi trên đường cũng thưa thớt, khó tránh khỏi cảm thấy hơi quạnh quẽ.
Trì Yên xoa xoa đôi bàn tay, cúi đầu đi về phía trước vài mét, vừa muốn gọi điện thoại cho Khương Dịch thì đã bị một lực nào đó kéo qua, người kia rõ ràng rất để tâm, lúc kéo cô vào trong xe động tác rất nhẹ nhàng.
Hệ thống sưởi trong xe bỗng chốc bao trùm, Trì Yên nghe thấy bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp: “Rõ ràng là bảy lần.”
Trì Yên sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã tiếp tục mở miệng: “Một đêm bảy lần.”
Trì Yên đột nhiên nhớ tới thật lâu trước đây, chính mình đã nói lời giống hệt như vậy.
“Không thở nổi…” Cô cong môi cười, duỗi tay đẩy đẩy Khương Dịch: “Khương Dịch…”
Tay anh chống bên người cô, không dám dùng sức, giọng cũng rất nhỏ, dẫn theo giọng mũi: “Gọi ông xã.”
Trì Yên cảm thấy mình chưa từng phối hợp như thế, ngọt ngào kêu một tiếng “Ông xã”.
Cửa xe còn chưa đóng kín, mấy giây sau, hình như cô nghe thấy tiếng nuốt yết hầu của anh, Trì Yên vòng tay lên cổ Khương Dịch: “Em muốn đi bộ về nhà.”
Bình thường ngồi xe không thấy sao, sau khi mang thai ngồi xe lại cảm thấy khó chịu, muốn ói không sao nhưng đây lại cứ như bị nghẹn trong cổ họng.
Khương Dịch giúp cô thắt khăn quàng cổ, sau đó mới kéo tay cô cùng xuống xe, Trì Yên đi theo sau lưng anh lắc tay một cái: “Em nói không phải là một năm một lần.”
Trên thực tế, nói xong câu kia chưa được mấy giây, Trì Yên lại nói thêm một câu: “Mọi người tin không?”
Đương nhiên không ai tin.
Trì Yên và Khương Dịch bị chụp cũng không phải là chuyện lần một lần hai.
Nói đến cùng thì cũng chỉ là nói vui chút thôi, Trì Yên không thích đời sống riêng tư bị chú ý quá nhiều, lúc nói cũng chỉ nửa thật nửa giả.
Vốn chỉ là câu hỏi mang tính chất giải trí nên không có người nào quá để trong lòng.
Ban đầu Trì Yên muốn hít thở không khí trong lành, kết quả đi chưa được nửa đường đã cảm thấy mệt mỏi.
Mệt mỏi cũng không muốn ngồi xe, Trì Yên liền vươn cánh tay ra để Khương Dịch cõng.
Đi bộ về Khương gia mất gần nửa tiếng, giữa đường Trì Yên mua một xâu mứt quả.
Trong nhà đã qua thời gian ăn cơm tối, lúc này mọi người đều ngồi trong phòng khách xem Xuân Vãn.
Khương Dịch lên tầng làm việc, Trì Yên nhàn rỗi nhàm chán, cũng ngồi dưới tầng xem vài phút, quả thực quá nhàm chán, lại chạy lên tầng đi quấy rối Khương Dịch.
Bên ngoài từng chùm từng chùm pháo hoa nở rộ, hiệu quả cửa thủy tinh cách âm rất tốt, không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Trì Yên rón rén khép cửa lại, còn chưa xoay người sang chỗ khác đã bị anh ôm lấy: “Vợ.”
“Ưm…”
Môi anh dọc theo vành tai cô hôn từ từ đến khóe miệng, cuối cùng dứt khoát xoay người cô lại, vừa muốn đè lên cửa, cửa phòng khép hờ liền bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Khương Du Sở thò đầu vào thăm dò: “Anh, em có việc muốn hỏi anh…”
Trì Yên: “…”
May mắn trong phòng không bật đèn, nếu không cô thật muốn chui xuống dưới đất không thể đi ra.
Khương Du Sở vô cùng thuần thục đẩy cửa vào: “Anh, anh có thể truyền thụ một chút kỹ xảo đánh bài giỏi không?”
Khương gia là vua đánh bài, danh tiếng này không phải tùy tiện có.
Khương Du Sở còn nhớ trước kia đánh bài, cô ấy đã từng thua Khương Dịch, bị lấy hết rất nhiều tiền mừng tuổi năm mới.
“Anh…”
Khương Dịch híp híp mắt, rõ ràng chuyện tốt bị quấy rầy khiến tâm trạng không tốt, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Khương Du Sở.
Khương Du Sở lập tức xán lại.
“Xoay người.”
Khương Du Sở xoay người.
“Đi lên phía trước.”
Khương Du Sở đi lên phía trước một bước.
“Tiếp tục.”
“…”
Mặt Trì Yên đầy vẻ nghi hoặc.
Một giây sau, Khương Dịch đóng cửa lại.
Ngoài cửa, Khương Du Sở thở hổn hển đang gõ cửa.
Mà sau cửa, Khương Dịch áp nụ hôn cuồng nhiệt xuống, dịu dàng nóng bỏng: “Chúng ta tiếp tục.”
Sau lưng pháo hoa nở rộ rực rỡ, từng đóa, từng đóa xinh đẹp.
Trong phòng kiều diễm như xuân.
Năm nay, là năm thứ ba Trì Yên gả vào Khương gia.
Mỹ mãn. ︿(  ̄ ︶  ̄ )︿
———-oOo———-
• 07/04/2018 – 10/07/2018 •
↬ Chủ nhà: Một lần nữa, cảm ơn tất cả các bạn editors và beta – ers đã giúp tớ rất rất nhiều trong bộ truyện này!
• • •
1s PR: Các cậu qua ủng hộ hai truyện tớ đang edit nhé. ^^
+ Hằng năm có ngày này | Trà Trà Đáng Yêu.
+ Thỉnh quân vì ta lắng nghe | Phong Trữ Đại.