Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 87: Em Đồng Ý Thì Cũng Được.


Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 87: Em Đồng Ý Thì Cũng Được.

Chương 86

Edit: Mina

Lúc Khương Vận phát hiện không đúng, đã là mười phút sau.

Trì Yên là người mù đường, thêm nữa, chỗ này lại là lần đầu tiên đến, Khương Vận sợ cô quên mất phương hướng, sau khi bàn chuyện làm ăn xong với quản lý cấp cao của một Công ty liền cầm lấy di động đi đến toilet bên cạnh.

Hành lang dài mà rộng rãi, trên đỉnh đầu là một hàng đèn hắt xuống, khiến cho mỗi nơi vắng vẻ đều sáng trưng.

Sáng trưng nhưng lại khiến người ta hơi sợ hãi.

Khương Vận đi vào nhìn thoáng qua, cửa mỗi phòng nhỏ trong toilet đều mở ra nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Trì Yên.

Khương Vận không yên tâm, vừa gọi điện thoại cho cô vừa hỏi: “Tiểu Trì?”

Không có người đáp.

Rất nhiều minh tinh vừa hoàn thành tiết mục, lúc này người đến toilet ngày càng nhiều, hai ba tốp vừa nói vừa cười.

Khương Vận đau đầu, có người chào hỏi cô ấy, Khương Vận cũng chẳng để ý, đơn giản gật đầu, sau đó ra khỏi toilet.

Di động của Trì Yên không gọi được, không có người nhận máy, cũng không có người tắt máy.

Sau mười mấy âm thanh báo bận, trực tiếp chuyển sang chế độ tự động tắt máy.

Lại gọi qua, vẫn là âm báo bận, sau đó hệ thống tự động tắt máy, lặp đi lặp lại theo chu kỳ.

Khương Vận dứt khoát không gọi điện thoại cho Trì Yên nữa, ngược lại tìm gọi số Khương Dịch, hùng hùng hổ hổ bước về phòng bảo vệ.

Có lẽ Khương Dịch đang ở trên xe, sau khi nhận máy, đầu kia liền có tiếng còi vang lên một cái, giọng anh rất nhanh truyền tới: “Chị, sao thế?”

“Không thấy Tiểu Trì.” Khương Vận nói ngắn gọn, “Chắc là khoảng mười mấy phút trước.”

Vẻ mặt cô nghiêm túc, cũng không nhiều lời nói nhảm: “Chị đang đi đến phòng bảo vệ xem camera, em nghĩ lại một chút gần đây em có chọc tới ai hay em ấy chọc tới ai không?”

Vừa mới dứt lời, Khương Vận đưa tay lên gõ cửa.

Trì Yên chưa từng tới nơi này, nhưng Khương Vận là khách quen.

Cơ bản những nghệ sĩ được cô dẫn dắt đều rất hot, rất nhiều bộ phim điện ảnh lớn nhỏ đều tham gia không ít, Khương Vận ngựa quen đường cũ tìm đến phòng bảo vệ.

Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh mấy giây, cô nghe thấy đầu kia có giọng nam truyền tới, lần này không phải là Khương Dịch, mà là của Lục Cận Thanh.

“Lương Phong có một đứa con gái hơn chín tuổi, nghe người ta nói là cùng với con gái nuôi Lương Duyệt cha hắn nhận nuôi trước kia, Lương Duyệt bởi vì chuyện này đã bị đuổi ra khỏi Lương gia…”

“Nói điểm chính.”

Lục Cận Thanh ho một tiếng, “Ngày đó Lương Duyệt sinh con vì khó sinh mà qua đời, trên cổ có một nốt ruồi.”

Lục Cận Thanh nhanh chóng kết luận: “Có lẽ Lương Phong rất thích Lương Duyệt nên lúc nào cũng tìm phụ nữ có nốt ruồi ở chỗ đó.”

“Điều quan trọng nhất là, Lương Phong rất nuông chiều đứa con gái bảo bối này.”

Khương Vận vừa nghe đầu kia Lục Cận Thanh nói, vừa yêu cầu bảo vệ kiểm tra từng camera một.

Khoảng thời gian rất ngắn cho nên rất nhanh tìm được thời điểm Trì Yên đi vào toilet.

Lúc đi vào rất bình thường, sau khi đi ra, quả nhiên là bị một người đàn ông chuốc thuốc gây mê mang đi.

Người kia mặc áo đen quần đen, còn đội mũ màu đen, vừa ra khỏi cửa liền sẽ hòa vào bóng đêm.

Hình ảnh phóng lớn hơn một chút, miễn cưỡng có thể trông thấy khuôn mặt người đàn ông.

Người này ngang nhiên chẳng sợ sệt gì, ngay cả khẩu trang để ngụy trang cũng không mang theo.


Khương Vận cau mày nói: “Là một người đàn ông, trên 1m8.” Cô tiếp tục phóng to hình ảnh: “Trên tay mang hẳn là nhẫn đính hôn.”

Cách mấy giây, không đợi cô tiếp tục nhìn kỹ, cô đột nhiên nhớ tới cái gì: “Cha hắn là Phó Chủ tịch tỉnh?”

Lần này vẫn là Lục Cận Thanh đáp.

“Tiểu Dịch, hình như trước kia cha hắn là thuộc hạ của cha em.”

Toàn bộ quá trình Khương Dịch không nói lời nào, cho đến nghe thấy lời này, anh mới “Ừ” một tiếng, “Chị, em biết rồi.”

Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Lục Cận Thanh đập đập tay lái, hơi nhấc mắt liền có thể nhìn thấy người đàn ông trong gương chiếu hậu nhíu chặt chân mày.

Nhìn thế nào cũng giống một giây sau người này tức giận sẽ đập đồ vật.

Lúc này Lục Cận Thanh cũng không dám nói giỡn, “Bình thường con gái hắn đều do lái xe trong nhà đưa đón, chắc hẳn giờ đang ở nhà…”

Ý của anh ta rất rõ ràng, hiện tại đến tìm Lương Phong khẳng định không tìm được người, vậy cũng chỉ có thể ra tay từ chỗ con gái bảo bối của hắn.

Hiệu suất vô cùng cao.

Anh ta đang nói đột nhiên dừng lại …Vấn đề là, không biết nhà bọn họ ở đâu.

Khương Dịch cũng không nói nhảm cùng anh ta, trực tiếp gọi điện thoại tới chỗ Khương Văn Đào, mở miệng liền hỏi.

Khương Văn Đào cũng không phải là người nhàn rỗi không có việc gì làm mà ghi địa chỉ nhà của từng người vào quyển sổ nhỏ, vừa gọi tới Lương gia bên kia hỏi, vừa phải nghe thằng nhóc Khương Dịch này thúc giục ông nhanh lên một chút.

Ông càng nhanh càng loạn, chờ hỏi thăm ra, vừa muốn mắng thằng nhóc này một trận, kết quả “Đô” một tiếng, cuộc gọi đã bị ngắt máy.

Gọn gàng linh hoạt, không cho ông chút thời gian thừa thãi nào.

Rõ ràng ông làm cha, vậy mà lại bị Khương Dịch sai khiến như đứa con trai.

Mẹ kiếp.

Lời Khương Văn Đào mắng chửi người đều kìm nén trong lòng, cuối cùng toàn bộ trút lên con chó trong nhà.

Lúc Lục Cận Thanh lái xe đến nhà Lương Phong đã là chín giờ rưỡi tối.

Trên đường đi anh ta vượt qua rất nhiều đèn đỏ, còn kém không trực tiếp đến chỗ cảnh sát giao thông nhận hóa đơn phạt tiền.

Khương Dịch vẫn không nói lời nào, khuôn mặt so với trời bên ngoài còn đen hơn.

Khương Văn Đào đã gọi điện đến chào hỏi nên xe tiến vào biệt thự rất thuận lợi, kể cả khi vừa ấn chuông ngoài cửa, dường như ngay lập tức bảo mẫu tới mở cửa.

Trong nhà Lương Phong lúc này vô cùng yên tĩnh, chỉ có một người giúp việc, còn có cô bé chưa đến mười tuổi.

Người giúp việc kia rõ ràng đã nhận được điện thoại của Lương Phó Chủ tịch tỉnh, lúc này rất khách khí, vừa dẫn bọn họ đi vào trong vừa nói: “Tâm Nhi đang ở tầng hai đánh đàn dương cầm, hai vị muốn ở tầng dưới chờ tiên sinh trở về không?”

Lương Tâm Nhi, con gái của Lương Phong.

Lấy tên thật đáng châm chọc.

Lục Cận Thanh vô tình hay cố ý thăm dò: “Lúc nào Lương tiên sinh sẽ trở về?”

Người giúp việc rất nhanh hiểu ý, đi gọi điện thoại hỏi.

“Anh Tư, báo cảnh sát không?”

“Cha anh đã sắp xếp người đến đây rồi.”

Anh nâng tay nhìn nhìn đồng hồ, “Chắc rất nhanh sẽ đến.”


Năm phút sau, lúc người giúp việc quay lại thẹn thùng cười cười: “Tiên sinh không nghe điện thoại.”

Vừa nói xong, trên tầng đã có tiếng nói truyền tới: “Dì Phùng, trong nhà có khách sao?”

Dường như cô bé nhảy vài bước xuống tầng, hoạt bát sáng sủa, hoàn toàn không sợ người lạ, “Các chú tới tìm cha cháu sao?”

Lục Cận Thanh liếc trộm Khương Dịch một cái, anh không hề bị lay động, đã lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại, anh ta đành phải ngồi xổm xuống nói chuyện với Lương Tâm Nhi.

Nói câu được câu chăng, cho đến khi Khương Dịch gọi điện đến đầu dây bên kia nhận máy.

Thời gian Trì Yên hôn mê không lâu, nhưng vừa mở mắt, đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Giống như ở gara nào đó, hoặc giống như ở dưới tầng hầm.

Xung quanh bừa bộn nhiều thứ, tảng đá, tấm ván gỗ chồng chất cùng một chỗ, đèn trên đỉnh đầu két… Két… Lắc lư, ánh sáng hắt xuống cũng theo đó di động.

Trì Yên nhắm mắt lại, tay với chân đều bị trói cùng một chỗ không cách nào nhúc nhích được, miệng cũng bị dán một đoạn băng dính to, vài sợi tóc dính trên mặt, hơi cúi đầu liền thấy đau.

Cách đó không xa có một người đàn ông đang đứng, cúi đầu chạy thử camera.

“Cô tên Trì Yên?”

Có lẽ hắn phát hiện cô tỉnh, lại ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Diễn viên à?”

Có lẽ camera đã được điều chỉnh tốt, hắn nhấc chân đi đến, cái bóng dưới ánh đèn dần dần đến gần, dữ tợn đáng sợ, đè ép khiến Trì Yên có chút không thở được.

Trên người cô vẫn mặc bộ váy dạ tiệc lộ vai quần lụa mỏng, vốn váy màu trắng không biết đã cọ vào đâu mà giờ làn váy từng mảng từng mảng bám đầy bụi.

Nhiệt độ không cao, ngẫu nhiên có gió bên ngoài thổi vào, lúc bàn tay người đàn ông vươn ra, Trì Yên bất giác rùng mình một cái.

“Phối hợp tốt với tôi, tôi có thể lấy tài nguyên tốt nhất cho cô.”

Hình như đây chính là tên cầm đầu rất nhiều năm trước kia.

Mặc dù giọng nói không giống, nhưng khuôn mặt này cô mơ hồ cảm thấy quen thuộc.

Trên trán cô toát mồ hôi, ngay sau đó nghe thấy người kia nói tiếp: “Hình như tôi đã gặp cô ở đâu đó…”

Quả nhiên…

Tay hắn đã dừng trên xương quai xanh Trì Yên.

“Cô và cô ấy cực kỳ giống nhau.”

“Không chỉ nốt ruồi này, ngay cả ánh mắt cũng giống nhau.” Hắn vừa nói vừa nhắm mắt, giống như đang hồi tưởng điều gì đó, “Có thể tất cả các cô đều không phải là cô ấy.”

Tay hắn bắt đầu rời xuống, vừa mới chạm vào áo cô, chuông điện thoại liền vang lên, cùng với tiếng nức nở nghẹn ngào rất nhỏ của Trì Yên.

Lương Phong thu tay lại, cầm lấy điện thoại cạnh chân Trì Yên: “Anh trai Khương… Cô cũng thích loại quan hệ với anh trai này sao?”

Trì Yên hoàn toàn nghe không hiểu ý hắn, nhưng điều này cũng không trở ngại đến cảm giác của cô đối với người tên Lương Phong này … Biến thái, đủ mười phần biến thái.

Cô chắc chắn, nếu như lần này có thể bình yên vô sự trở về, cô sẽ không nói Khương Dịch là biến thái.

Có vẻ Lương Phong như muốn nghiệm chứng điều gì, sau khi ấn nhận máy liền kéo băng dính dán trên miệng Trì Yên xuống.

Hắn ra tay rất nặng, Trì Yên cảm giác được có vài sợi tóc trên da đầu bị kéo xuống theo, cô vừa mới khó chịu hừ một tiếng, đã nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng người đàn ông, dịu dàng gọi: “Bà xã.”

Trì Yên ngay lập tức chảy nước mắt, rầu rĩ “Vâng” một tiếng.


“Ngoan, đừng sợ.”

“…Vâng.”

“Đưa điện thoại cho hắn.”

Trì Yên cắn khóe môi, ngẩng đầu nhìn người kia: “Anh ấy bảo anh nghe điện thoại.”

Lương Phong cong khóe môi, dưới ánh đèn, khuôn mặt trắng lạnh lùng, càng lộ vẻ âm trầm.

Khương Dịch đi thẳng vào vấn đề: “Tôi là Khương Dịch.”

Lương Phong nhíu mày.

Cái tên Khương Dịch này, hắn vô cùng quen thuộc.

Trong mắt của những trưởng bối trong gia đình có máu mặt như bọn họ này, Khương Dịch chính là điển hình con nhà người ta.

“Tôi đang ở trong nhà anh.”

Lương Phong nhíu mày càng chặt hơn: “Mày muốn làm gì?”

“Con gái của anh còn nhỏ như vậy…”

“Khương Dịch, con mẹ nó mày dám uy hiếp tao?”

“Trước giờ tôi không uy hiếp người.” Khương Dịch nhàn nhạt nói: “Cho anh một phút suy nghĩ, hiện tại đang ở đâu.”

Đầu kia Lương Tâm Nhi còn đang nói chuyện, đầu này nghe không rõ ràng, chỉ có thể nghe được vài âm tiết.

Lương Phong có một đứa con gái như vậy, thế nên hắn ở bên ngoài hư hỏng ra sao, nhưng về tới nhà, hắn vẫn luôn sắm vai một người cha tốt nhất thế giới.

Trên trán hắn rất nhanh rịn đầy mồ hôi, môi bắt đầu run lên, còn chưa nghĩ ra nói cái gì, đã nghe thấy đầu kia Khương Dịch nói: “Còn mười giây.”

Tay Lương Phong rủ bên người nắm thành quyền, hô hấp cũng theo đó nặng nề.

“Tôi không có ý định lấy bạo trừ bạo, nhưng điều kiện tiên quyết là vợ tôi một sợi tóc cũng không thể thiếu.”

Giọng Khương Dịch ngày càng lạnh: “Một lần cuối cùng, đang ở đâu?”

Đầu kia cô bé sợ hãi kêu một tiếng, lại truyền tới âm thanh rất nhiều người đi đi lại lại.

Một giây Lương Phong cũng không dám trì hoãn, thật nhanh báo địa điểm.

Trì Yên không biết Khương Dịch nói gì đó, chỉ biết sau khi gọi cuộc điện thoại này, Lương Phong liên tục bất an suy ngẫm, đi đi lại lại.

Xung quanh toàn mùi gỗ mốc đinh sắt rỉ, Trì Yên khẽ thở dài một hơi, trong dạ dày ứa lên dịch chua.

Cô không nói lời nào, Lương Phong càng không có khả năng nói chuyện.

Khoảng mười mấy phút sau, Lương Phong đến gần cởi dây thừng trói tay chân cô ra, “Cô đi ra ngoài trước đi.”

Trì Yên không rõ chuyện gì, nhưng sợ hắn chỉ tạm thời đổi ý, cũng không dám hỏi nhiều, cầm theo di động chạy chậm ra khỏi cửa.

Nhiệt độ bên ngoài hơi thấp, vừa ra khỏi cửa, gió lạnh thấu xương đập ngay vào mặt, khiến mặt và bả vai cô đều đau.

Phía trước có mấy chiếc xe đang đỗ, ẩn trong bóng đêm, nhìn không rõ.

Trì Yên đứng tại chỗ mấy giây, đến khi nhận ra có người ôm cô vào lòng, trên bả vai có áo khoác phủ ngoài, còn mang theo nhiệt độ trên người đàn ông.

Trì Yên hít mũi một cái, nghe thấy anh hỏi: “Sợ không?”

“Sợ.”

Khương Dịch bế cô lên, Trì Yên vươn tay ôm cổ anh, mặt chôn trong ngực anh, nước mắt ào ào chảy ra, tất cả đều cọ vào áo anh.

Khi đó trong đầu cô luôn nghĩ về Khương Dịch.

Sao có thể không sợ, cô còn chưa từng chụp ảnh kết hôn với Khương Dịch, cũng chưa từng cùng nhau hưởng thụ tuần trăng mật, thậm chí còn chưa từng nghe chính miệng Khương Dịch nói một tiếng yêu cô.

Có vài người đi về phía bên kia, cũng có đèn xe cảnh sát lóe sáng lướt qua, vốn ban đêm yên ắng bỗng chốc ồn ào hẳn lên.

Trì Yên chảy càng nhiều nước mắt, ồm ồm gọi anh: “Khương Dịch.”


“Sao thế?”

“Em còn chưa được nghe anh nói yêu em.”

“Anh yêu em.”

Khương Dịch ôm người trong ngực chặt hơn, tiếng gió quá lớn, nhưng anh vẫn nghe thấy Trì Yên khẽ đáp một câu: “Em cũng yêu anh.”

Lúc Trì Yên tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Trước tầm mắt là màu trắng, ngay cả rèm cửa sổ và ga giường cũng là màu trắng, anh nằm sấp cạnh giường, tay còn khẽ đặt trên cánh tay cô.

Trì Yên phát hiện trên mu bàn tay cắm kim tiêm, cô nâng tay còn lại đè lên huyệt Thái dương, sau đó khẽ chạm vào mặt Khương Dịch.

Từ lông mày đến đôi mắt, hàng lông mi của anh.

Khương Dịch hơi nhíu đôi mày, có vẻ ngủ không yên giấc, Trì Yên chỉ hơi trở mình, anh đã bị đánh thức.

Anh mở mắt nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt anh còn chưa tỉnh táo.

Trì Yên trừng mắt nhìn, gọi tên anh: “Khương Dịch.”

“Ừ.”

Khương Dịch buông tay cô ra: “Đói không?”

“Không muốn ăn.”

Dạ dày Trì Yên trống rỗng, nhưng vẫn không có khẩu vị muốn ăn gì cả.

Túi truyền dịch rất nhanh hết, Khương Dịch kéo tay trái cô, động tác rút kim tiêm rất nhẹ, đè nhẹ lên mu bàn tay cô mười mấy giây, mới đặt tay cô lên bụng cô: “Đã gầy thế này rồi, còn không chịu ăn?”

Trì Yên cầm tay anh: “Em thật sự không muốn ăn.”

“Nghe lời…”

Khương Dịch nói còn chưa dứt lời, cửa phòng bệnh ngay sau đó “Ầm” một tiếng bị mở ra, tiếng vang rất lớn, giống như là trực tiếp dùng chân đá văng.

“Khương Dịch!”

Khương Dịch và Trì Yên đồng thời nhìn sang.

Thẩm Văn Hinh cầm bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ đến, tiện thể tát nhẹ vào mặt Khương Dịch một cái: “Vợ con mang thai con cũng không biết?”

Trì Yên: “…”

Đừng nói Khương Dịch không biết, mà ngay cả cô là người trong cuộc, nếu không phải hôm nay Thẩm Văn Hinh nói, cô cũng sẽ không biết.

Thẩm Văn Hinh trừng mắt liếc Khương Dịch một cái, lúc quay đầu nhìn Trì Yên đã chuyển thành dáng vẻ mẹ hiền: “Mấy ngày nay Tiểu Yên khẩu vị ổn không? Muốn ăn cái gì nói cho mẹ, mẹ sẽ làm cho con.”

Với Khương Dịch thì cô còn dám nói không muốn ăn gì cả, nhưng với Thẩm Văn Hinh, nói ra những lời này tuyệt đối cần có dũng khí.

Trong miệng Trì Yên phát đắng, đành phải thuận miệng đáp một câu: “Muốn ăn ngọt.”

Thẩm Văn Hinh nhớ rất nhanh, vui vẻ rời khỏi nhà, chờ tan tầm sẽ làm cho Trì Yên ăn.

Trì Yên nhìn thoáng qua Khương Dịch, còn chưa thể phản ứng bình thường lại: “Vừa rồi mẹ nói như vậy là có ý gì?”

Khương Dịch: “Nghe không hiểu?”

Trì Yên hơi gật đầu.

Phụ nữ mang thai ngốc ba năm, cô đây đã bắt đầu phát tác.

“Ý là anh phải dùng tay để sống trong vòng ba tháng.”

Trì Yên vẫn nghe không hiểu: “Chẳng lẽ không phải dựa vào miệng sao?”

Khương Dịch cong môi cười, đáy mắt có vài phần không rõ lộ vẻ không đứng đắn, anh vươn tay đặt dưới cằm cô, ngón cái nhẹ miết môi cô: “Nếu em đồng ý thì miệng cũng được.”

• 01/05/2018 – 10/07/2018 •


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.