Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 83: Có Thêm Đứa Con Trai.


Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 83: Có Thêm Đứa Con Trai.

Chương 82

Edit: Mina

Khương Dịch chưa bao giờ nói suông.

Anh bảo Trì Yên chờ đó, vậy Trì Yên tuyệt đối tránh không thoát.

Có lẽ cấm dục quá lâu mới được phóng túng đều như vậy, buổi tối như thể làm bao nhiêu cũng không đủ.

Sáng mai Trì Yên phải quay phim, cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, một cước đá Khương Dịch xuống giường.

Âm thanh vật nặng rơi xuống đất vang lên, trong nháy mắt Trì Yên trở nên tỉnh táo, đôi mắt đang hơi híp bỗng mở to.

Khương Dịch cũng không nhanh chóng đứng dậy, chỉ đưa tay đè lên ấn đường, nhếch môi cười như không cười: “Mưu sát chồng?”

Trì Yên vốn đang lo lắng anh té ngã có đau không, lời nghe câu nói đó, cô quyết định lười nói lý với anh, ôm gối và chăn mền đứng dậy xuống giường.

Lúc này anh mới đứng dậy kéo cô lại: “Đi đâu?”

“Em đi ngủ ghế sô pha.”

Nếu phải nói rõ chuyện này, Trì Yên quả thật cảm giác bản thân đuối lý.

Khương Dịch không phải là người trong giới, thấy cô quay bộ phim này chắc chắn trong lòng không thoải mái, nếu đặt ở tình huống bình thường còn đỡ, mấu chốt là 8 giờ sáng ngày mai phải đến phim trường, nếu tiếp tục nữa, nhất định ngày mai Trì Yên không xuống giường được.

Cô cũng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn kiềm chế được, ôm chăn che trước ngực, thấp giọng nói: “Tay, lấy ra.”

“Cùng ngủ.”

“Ngày mai em phải đi làm.”

Khương Dịch: “Ngày mai anh cũng phải đi bàn chuyện làm ăn.”

Trì Yên hơi gật đầu: “Cho nên, hôm nay em không thể cùng ngủ với cầm thú chỉ dùng nửa người dưới để suy nghĩ.”

Khương Dịch: “…”

Cô nhóc này… Đây là vòng vèo mắng anh sao?

Câu này quả nhiên có tác dụng, Khương Dịch thu tay về.

Trì Yên vừa muốn đi, cổ tay lại bị cầm, cô bị anh dùng sức kéo về phía sau một cái, sau một trận trời đất quay cuồng, cô lại bị Khương Dịch đè trên giường.


Cô mở to mắt nhìn, tim đập tăng nhịp, giọng hơi bất ổn: “Anh dám…”

“Anh không dám.” Khương Dịch cong môi, nhịn không được hôn một cái lên khóe môi cô: “Anh đi ngủ ghế sô pha.”

Nhất thời, Trì Yên mơ hồ, chờ phản ứng lại, trong tầm mắt đã là khoảng trống.

Trên đỉnh đầu trừ đèn thủy tinh và trần nhà thì không còn gì khác.

Khương Dịch thật sự đi ngủ ghế sô pha, còn Trì Yên lại không ngủ được.

Cô xoay lung tung trên giường, cũng không biết qua bao lâu mới chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau Trì Yên dậy sớm, trời còn sẩm tối, nhưng cô không buồn ngủ.

Khương Dịch nằm trên ghế sofa cách đó không xa, thân cao chân dài, nhìn thế nào cũng cảm thấy chật chội.

Trì Yên rón rén xuống giường, đi đến cạnh ghế sofa chỉnh chăn mền cho anh.

Lúc này cô mới nhìn đồng hồ treo trên tường, mới hơn năm giờ.

Trì Yên ngáp một cái, ngồi xổm cạnh ghế sofa, quay đầu nhìn gương mặt sạch sẽ của người đàn ông.

Bởi vì sợ đánh thức anh, Trì Yên hít thở vô cùng nhẹ.

Khe khẽ mềm mại, ngay cả bản thân cô cũng không nghe thấy.

Nhìn mười mấy phút, Trì Yên cũng không biết sao, như bị Khương Dịch thôi thúc cơn buồn ngủ đến, lần nữa nằm sấp trên ghế sofa ngủ.

Trì Yên là bị Khương Dịch đánh thức.

Cô vẫn tư thế ngồi chồm hổm trên sàn nhà, tỉnh táo mấy giây liền lập tức đứng dậy, kết quả đùi phải bởi vì ngồi xổm quá lâu nên tê cứng, ngã vào người Khương Dịch: “Khương Dịch, em tê chân…”

Giọng làm nũng.

Tinh thần Trì Yên đang tốt, tức giận qua đi thì lập tức mềm lòng: “Lần sau em không để anh ngủ ghế sô pha nữa.”

Khương Dịch cúi đầu nhìn cô.

Sau đó nghe thấy Trì Yên nói: “Quỳ bảng giặt quần áo là được rồi.”

Vừa dứt lời, eo cô liền bị anh bấm một cái: “Ngoan ngoãn chút.”

Trì Yên cọ cọ trong lòng anh, hỏi chuyện công việc: “Đi bàn chuyện làm ăn sao?”


“Ừ.”

“Khi nào trở về?”

“Chiều tối hôm nay.”

Trì Yên “Ồ” một tiếng, càng hối hận đã để Khương Dịch ngủ ghế sô pha một đêm.

Chỉ có một buổi tối mà cô còn không biết quý trọng.

Trì Yên buồn bực nắm tóc, giọng rầu rĩ: “Vậy anh ôm em thêm vài phút  đi, bảy giờ nhớ gọi em.”

Tay anh đặt trên eo cô vì thế mà hơi siết lại: “Ngủ thêm vài phút đi.”

Cả một đêm Trì Yên không ngủ ngon, có quầng thâm không nói, lúc soi gương còn cảm thấy đôi mắt không sáng trong.

Mấy năm trước, lúc nào cũng ngập nước.

Buổi chiều đến phim trường, Khương Vận cười nhạo cô nghĩ nhiều: “Em là bị cận, đeo kính sẽ đỡ hơn.”

Trì Yên thở dài, không muốn nói chuyện.

Bốn giờ rưỡi, Khương Dịch đã ngồi trên máy bay.

Khương Vận cũng nhìn đồng hồ: “Đợi lát nữa kết thúc công việc nhớ cùng chị đến bệnh viện.”

Trì Yên gật đầu – Hôm nay là ngày cô đi bệnh viện kiểm tra tổng thể.

Khương Vận hỏi tiếp: “Tối qua có làm tốt biện pháp không?”

Trì Yên nghe lầm: “Em nghe lời như vậy, không làm sai chuyện gì…”

“Chị nói là, mang bao không!” Khương Vận vỗ trán cô một cái, còn phải để cô ấy nói trắng ra như thế.

“…” Trì Yên: “Có mang.”

“Không mang theo thì chị đánh chết Khương Dịch.”

Hôm nay Trì Yên kết thúc cảnh quay sớm, chưa đến sáu giờ đã đi theo Khương Vận đến một bệnh viện uy tín để làm kiểm tra tổng thể.

Hai tiếng sau, hai người cơm nước xong trở về lấy kết quả.


Tất cả đều bình thường, không mang thai.

Trong lòng Trì Yên cảm thấy là lạ, nói không nên lời là cảm giác gì.

Tối đó trở về, Tống Vũ ở trong nước vừa mới quay phim xong, rảnh rỗi tán gẫu với cô những chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Tống Vũ: ( Yên Yên, mấy hôm trước tớ xem cuộc bỏ phiếu giải Hoàng Ngọc Lan, hình như cậu xếp thứ 2. )

Trì Yên gửi đi một tin nhắn nghi vấn: ( Không phải đã kết thúc rồi sao? )

Trước đó Tống Vũ còn suy đoán người sáng lập là một người quyền cao chức trọng nhưng thất tình nên mới thay đổi thời gian trao giải từ ngày 12 tháng 12 sang ngày 11 tháng 11, Trì Yên vẫn còn nhớ rõ.

( Quên chưa nói, ông Tổng giám đốc kia phục hôn với vợ trước nên lại thay đổi thời gian về như cũ. )

Trì Yên: ( … )

( Để tỏ lòng xin lỗi, năm nay có thêm một giải thưởng khác, hình như được gọi là giải thưởng diễn viên được hoan nghênh nhất, một nam một nữ, cái này không cần bỏ phiếu. )

Trì Yên không lập tức trả lời tin nhắn.

Tống Vũ: ( Đánh cược một túi gói cay, nhất định là có cậu. )

Trì Yên: ( Đánh cuộc một bữa lẩu, không có tớ. )

Tiền đặt cược càng ngày càng lớn, đến cuối cùng chốt lại lấy ai thua thì sẽ phải gọi người kia là “Ba ba” một ngày.

Trì Yên bỗng chốc bắt đầu mong đợi đến ngày 12 tháng 12.

Đã vào mùa đông, nhiệt độ Alaska ngày càng thấp dần.

Mỗi lần Trì Yên ra cửa đều phải dùng khăn quàng cổ phủ kín nửa gương mặt.

Đến ngày 10 tháng 12, Trì Yên đồng ý yêu cầu cắt tóc của đạo diễn.

Buổi chiều cắt tóc, buổi sáng Trì Yên gửi tin nhắn hỏi Khương Dịch: ( Anh thích em tóc dài hay tóc ngắn? )

Trì Yên cho rằng Khương Dịch sẽ nói ra một đáp án làm cô vừa lòng, chẳng hạn: Chỉ cần là em, anh đều thích.

Trước kia cô từng thấy trên mạng.

Bạn trai đúng chuẩn đạt điểm tối đa.

Kết quả chờ vài phút, bên kia gửi đến một tin nhắn mà cô hoàn toàn không ngờ tới…

( Em thích anh mặc quần áo hay là anh không mặc quần áo? )

“…”

Trì Yên: ( Cút. )

Có tin nhắn này, Trì Yên cũng mặc kệ anh thích sao, lúc ngồi vào ghế của cửa tiệm cắt tóc, mắt cũng không nháy cái nào, quả thực là trơ mắt nhìn thợ cắt tóc cầm cây kéo cắt.


Rất nhanh, mái tóc dài của cô rơi đầy xuống sàn.

Vẫn là gương mặt đó, nhưng sau khi cắt xong, giống như biến thành người khác.

Không có tóc dài che tai, Trì Yên sợ lạnh, chỉ có thể chùm khăn quàng cổ lên cao.

Đến ngày 12 tháng 12, sáng sớm Trì Yên đã bị Tống Vũ đánh thức bởi một cuộc gọi.

Trừ màn hình điện thoại di động của cô, đập vào mắt là khoảng không đen kịt.

Trì Yên dụi dụi mắt, không đợi nhận máy, Tống Vũ đã thật nhanh cúp điện thoại: ( Ngại quá, Yên Yên, quên mất cậu đang ở nước ngoài. )

Bên này mới rạng sáng bốn giờ.

Trì Yên gãi đầu, mở đèn bàn, sau đó nhìn thấy Tống Vũ gửi đến một tin nhắn nữa: ( May mà cậu không nhận chứ tớ không gánh nổi cuộc gọi đường dài đâu. )

( Tỉnh chưa? )

Trì Yên: ( Bị cậu gọi dậy. )

Tống Vũ gửi cho cô một emoticon: ( Buổi lễ trao giải đang diễn ra, tớ đang ở hiện trường, nghe thấy bọn họ nhắc đến cậu trong danh sách đề cử. )

Trì Yên uể oải, đầu chưa tỉnh táo, phản ứng chậm nửa nhịp.

Tống Vũ: ( Được rồi, cậu ngủ tiếp đi, còn có, một tiếng nữa kết thúc, đến lúc đó tớ sẽ gọi cho cậu. )

Trì Yên đơn giản đánh chữ, chính mình cũng không nhìn thấy đánh chữ gì đã lại ngả đầu ngủ tiếp.

Một tiếng sau, Trì Yên quả nhiên nhận được tin nhắn của Tống Vũ.

Cô vốn không ngủ sâu, di động hơi rung đã tỉnh, Tống Vũ gửi đến một đoạn tin nhắn rất dài, Trì Yên quét mắt nhìn một lần, đọc nhanh như gió đã hiểu đại khái.

Đều là vài lời an ủi khích lệ cô, giống hệt những câu Chicken Soup for the Soul lần trước Khương Vận tra từ trên mạng đọc cho cô nghe.

Kết quả nằm trong dự tính – cô không nhận được bất kì giải thưởng nào.

Trì Yên không lập tức trả lời tin nhắn của Tống Vũ mà là gọi một cuộc điện thoại cho Khương Dịch.

Cô thích gọi điện thoại, vì đó là phương tiện nói chuyện nhanh nhất.

Bên kia rất nhanh nhận điện thoại: “Sao gọi sớm thế?”

“Khương Dịch.”

“Ừ.”

“Hôm nay em, có thêm đứa con trai.”

• 08/04/2018 – 10/07/2018 • 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.