Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 82: Trì Yên, Em Chờ Đó Cho Anh.


Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 82: Trì Yên, Em Chờ Đó Cho Anh.

Chương 81

Edit: Mina

Toàn bộ người trong phim trường nhất thời nghiêng đầu nhìn sang.

Trì Yên nhớ rõ ý nghĩa của câu Tiếng Anh này, nhất là khi Khương Vận vừa nói câu chúc cô may mắn này, giống hệt như có một chậu nước lạnh đột nhiên dội xuống đầu, lạnh từ trong ra ngoài.

Trước khi đi qua đó, Trì Yên nhỏ giọng thương lượng với Khương Vận: “Chị, chị đừng nói trước với Khương Dịch nhé…”

Khương Vận cười còn chưa dứt: “Em yên tâm, chị tuyệt đối không nói đâu.”

Trì Yên cảm thấy là lạ chỗ nào đó nhưng còn chưa kịp ngẫm nghĩ đã bị đạo diễn gọi qua.

Bởi vì phim điện ảnh chủ yếu xây dựng sự kinh dị, tất cả những cảnh quay liên quan đến tình yêu đều là vì nội dung kịch bản cần nên không cần quá thân mật, chỉ cần tạo ra cảm giác ái muội mỹ cảm là được.

Quay đoạn đầu, và đoạn sau.

Mục đích rất đơn giản, chính là khiến cho người xem biết rõ cảnh đó là cảnh giường chiếu, mà bởi vì vấn đề đạt chuẩn nên không quay hết toàn cảnh.

Cái gọi là đoạn đầu, chỉ đơn giản là nữ chính cùng với một trong số những nạn nhân cởi quần áo cho nhau.

Mặc dù Trì Yên vẫn không có thói quen tiếp xúc gần gũi với người khác phái, nhưng ít nhất cũng không tính là quá bài xích, cộng thêm trước đó cởi khuy áo sơ mi cho Khương Dịch rất nhiều lần nên lần này nhanh chóng cởi được áo sơ mi của nam diễn viên.

Chưa tới ba giây, đạo diễn bên kia liền hô một tiếng: “Cut”.

Đạo diễn là một người đàn ông tuổi trung niên, sau khi giọng gào lên vang dội, nhìn thấy hai người đồng thời quay đầu nhìn sang, lại giơ ngón tay chỉ Trì Yên: “Cởi chậm một chút… Cô cởi quá nhanh.”

Trì Yên: “…”

Phó đạo diễn nhìn thấy hồ hởi nói: “Nhìn có vẻ còn chưa có bạn trai, sao cởi quần áo thuần thục như thế?”

Cô ấy có một người bạn trai, lúc cởi áo cho bạn trai có lẽ còn chậm hơn Trì Yên.

Khương Vận nhìn tai Trì Yên đỏ lên nhanh chóng bằng mắt thường cũng có thể thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn trắng nõn: “Em ấy kết hôn rồi.”

“Cái gì?”

Không đợi nói lại lần nữa, di động của Khương Vận đã vang lên.

Cô ấy nhìn tên hiển thị trên màn hình, sau đó nâng điện thoại lên, quơ quơ trước mặt cô gái đứng bên cạnh: “Chồng em ấy gọi điện thoại đến.”

Phó đạo diễn ngạc nhiên không ngậm miệng được: “Khương Dịch?”

Khương Vận giơ tay ra dấu “Suỵt” một tiếng, đi sang chỗ khác, sau đó nhận điện thoại.

Người đầu dây bên kia chỉ kêu một tiếng “Chị” vô cùng đơn giản.


Khương Vận quay đầu mắt nhìn Trì Yên còn đang quay cảnh Love scenes, tốt bụng nhắc nhở: “Em đừng tới đây vội?”

“Sao thế?”

“Chị sợ em đến đây sẽ không chịu nổi đả kích.”

Đầu dây bên kia có tiếng cửa xe mở ra, ngay sau đó là tiếng xe khởi động.

Tiếng còi vang lên bên tai không dứt, giọng Khương Dịch vẫn nhàn nhạt: “Đang quay cảnh hôn?”

…Há chỉ dừng lại ở cảnh hôn.

Khương Vận ho khẽ một tiếng: “Tiểu Dịch, chị là vì tốt cho em.”

“Nói địa điểm cho em.”

Khương Vận cười một tiếng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, như muốn xem kịch vui nói nhanh địa điểm.

Trì Yên bên này quay phim chẳng hề thuận lợi.

Đây không phải là lần đầu tiên diễn cảnh thân mật, nhưng làm thế nào Trì Yên cũng không tập trung toàn bộ tinh thần được.

Đầu óc hơi mất tập trung, chờ nam diễn viên cởi nút áo của cô, cổ áo trượt đến bả vai, Trì Yên mới phản ứng lại.

Cô còn mặc áo ngực ren bên trong, ngực được che kín nhưng cô vẫn cảm thấy mất tự nhiên, cho đến khi đạo diễn lại kêu ngừng.

“Trì Yên, cô nên chủ động, mà không phải là bị động.”

Cô cực ít xuất hiện loại vấn đề này, gần một tháng quay phim, mỗi cảnh diễn đều phát huy vô cùng tốt cho nên đạo diễn nói giọng vẫn rất mềm mỏng.

Trì Yên bấm một cái vào bắp đùi, cảm giác đau đớn truyền đến cô mới tập trung tinh thần.

Lại quay cảnh lúc nãy, rất nhanh một lần là được thông qua.

Nghỉ giữa giờ, Trì Yên cũng không cài hết các khuy áo lại, khuy áo chỉ cài đến nút thứ ba thì dừng lại, xương quai xanh và làn da vùng cổ như có như không lộ ra ngoài, trắng nõn câu người.

Khương Vận nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, đưa một ly nước nóng tới: “Hôm nay còn một cảnh cuối cùng nữa, em đoán khi nào thì có thể quay xong?”

Trì Yên mở kịch bản ra, cảnh quay sau đó đơn giản hơn nhiều.

Lúc này nạn nhân đã bị giải quyết trong quá trình hoan lạc cực đỉnh nên trong cảnh này chỉ có nữ chính từ trên người anh ta đứng dậy, sau đó xuống giường, cả người thong thả ung dung mặc quần áo.

Là áo sơ mi của đàn ông, áo rộng thùng thình, áo dài vừa đến cách đầu gối hơn mười cm.


Máy quay xoay một vòng, lại phối hợp thêm gương mặt thuần khiết, hình ảnh đó quỷ dị mị hoặc vô cùng.

Trì Yên khép kịch bản lại: “Mười mấy phút đi.”

Cô rất có tự tin đối với bản thân.

Khương Vận: “Em biết cảnh vừa rồi quay phim mất bao lâu không?”

“… Không biết.”

“Chuẩn xác mà nói, là 47 phút.”

Trì Yên sờ sờ mũi, vừa rồi quả thực trạng thái của cô không đúng.

Khoảng cách với nam diễn viên quá thân mật, trên người đều vương mùi đàn ông cô không quen thuộc, hơi chút không tập trung liền dễ dàng bị phân tâm.

Khương Vận lại nhìn di động, một hồi lâu, thở dài: “Tiểu Trì, hỏi em một vấn đề.”

“Hỏi gì ạ?”

“Em muốn gặp Khương Dịch không?”

“Lúc nào?”

“Bây giờ.”

Trì Yên đáp rất nhanh, không chút do dự: “Không muốn.”

Loại cảnh quay này nếu bị Khương Dịch nhìn thấy, không biết người kia sẽ muốn thu thập cô như thế nào đây.

Trì Yên không dám nghĩ tiếp, vừa muốn lắc đầu xác định thêm lần nữa, đã nghe thấy sau lưng có người nói câu: “Nhưng Khương Dịch muốn gặp em.”

“…”

Trì Yên sững sờ vài giây, đầu cũng không dám quay lại, vươn tay bắt đầu cài khuy áo.

Rất nhanh, giọng phó đạo diễn truyền đến, rất quen thuộc gọi một tiếng: “Tiểu Dịch.”

Phó đạo diễn là bạn tốt của Khương Vận, Trì Yên không ngạc nhiên chút nào khi cô ấy quen Khương Dịch.

Điều duy nhất cô không thể tưởng được là, tối hôm qua Khương Dịch còn gọi điện cho cô, hôm nay đã từ trong nước bay đến.

Từng nút từng nút áo cài xong, Trì Yên nghe thấy phó đạo diễn hỏi anh: “Đến làm gì vậy?”


“Tới thăm người nhà.”

Trì Yên: “…”

Trước kia bình thường khi quay phim cũng không thấy anh đến thăm phim trường.

Hai người cũng không tán gẫu được mấy câu, phó đạo diễn rất nhanh đi chỗ khác chỉ đạo diễn viên.

Trì Yên vừa ngẩng đầu, mới phát hiện không biết từ lúc nào Khương Vận cũng không còn bóng dáng đâu.

Cô còn đang đưa lưng về phía anh đứng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được anh từng bước đến gần, chưa tới mấy giây, Trì Yên bị anh ôm eo từ phía sau, cằm anh đặt trên bả vai cô, lúc nói chuyện mang theo khí lạnh bên ngoài: “Không muốn gặp anh?”

Trì Yên không lên tiếng.

Thời gian nghỉ ngơi chưa đến năm phút, cô đang suy nghĩ thừa dịp hiện tại thành thực khai báo, hay là đợi lát nữa để tự Khương Dịch nhìn thấy.

“Vậy, anh về nhé?”

Khương Dịch nói, tay quả nhiên buông lỏng, vừa muốn rút tay về đã bị Trì Yên cầm lấy: “Muốn.”

Cô khẽ nuốt ngụm nước miếng: “Cái kia…”

Trì Yên vẫn không tìm được từ nào thích hợp để nói.

Cô quay đầu nhìn Khương Dịch, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, đôi mắt thâm trầm, mơ hồ hiện lên ý cười: “Sao thế?”

Trì Yên không hiểu sao chột dạ, mấp máy môi, dứt khoát thành thật nói hết ra: “Lát nữa em sẽ phải quay một cảnh giường chiếu.”

Khương Dịch không lên tiếng.

Một hồi lâu, Trì Yên mới nghe thấy anh lặp lại ba từ này lần nữa, từng từ từng từ một: “Cảnh giường chiếu?”

Quả nhiên, anh tức giận.

Tai Trì Yên nóng lên: “Yêu cầu không cao.”

Nói xong, cũng không đợi Khương Dịch nói chuyện, Trì Yên chui ra từ trong ngực anh, chạy đến chỗ thợ trang điểm để chỉnh sửa tạo hình.

Mái tóc của cô còn chưa cắt, lúc này mềm mại phủ trên bả vai, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng được là phẳng, phía dưới còn mặc một chiếc quần dài màu đen.

Nhưng do yêu cầu trang phục của cảnh quay kế tiếp, Trì Yên cầm lấy quần áo đi vào phòng thay đồ.

5 phút sau, vẫn là áo sơ mi trắng, nhưng biến thành áo sơ mi trắng của đàn ông.

Mà bên dưới, quần dài màu đen biến thành quần ngắn sáng màu, bị vạt áo sơ mi che hết, chỉ cần không làm động tác quá mạnh thì sẽ không nhìn thấy – đây là vì tránh bị lộ hàng.

Trì Yên vừa bước ra liền vô thức nhìn khắp bốn phía.

Bởi vì do đặc thù của cảnh quay nên trong phòng cần ít người, trừ những người cần thiết và nhân viên quay phim thì tất cả mọi người đều bị đuổi ra ngoài.

Trì Yên vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, kết quả chỉ chớp mắt, đã nhìn thấy anh đi từ ngoài vào, sau đó đến gần, ngồi xuống.

Anh cách cô rất gần, Trì Yên có thể nhìn thấy rõ anh cong khóe môi, và những ngón tay đang chỉnh nút thắt caravat.


Mà đứng cạnh anh, đạo diễn làm dấu tay ra hiệu cho cô.

Cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay chính thức quay.

Trì Yên tận lực xem nhẹ ánh mắt kia dính trên người mình, tập trung tinh thần vào nội dung tác phẩm, nhưng chờ đến khi vừa lên giường, trong nháy mắt đại não cô bỗng trống rỗng.

Trên giường, nam diễn viên nhìn cô nửa ngày không lên tiếng, dùng khẩu hình miệng hỏi cô: “Quên từ?”

Trì Yên mất tự nhiên gật đầu một cái, sau đó quay đầu đi nhìn người đàn ông cười như không cười: “Khương Dịch, anh có thể đi ra ngoài trước không?”

Môi hồng, tai hồng, mà ngay cả vành mắt lúc này cũng phiếm hồng.

Khương Dịch mặt không đổi sắc: “Không thể.”

Trì Yên cảm giác mình muốn điên rồi, cắn cắn môi dưới, chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện tiếp tục diễn.

Khương Dịch ở bên cạnh xem, cô thật sự cảm thấy rất không được tự nhiên.

May mắn sau đó xác thực không có cảnh quá thân mật, chỉ có cảnh quay mặc quần áo từ phía sau, động tác phải chậm rãi phải mềm mại, bởi vì phải tạo ra loại cảm giác đối lập rõ ràng.

Quay xong cảnh này, Trì Yên cảm giác mình phát điên rồi!

Sau khi thay quần áo xong, Trì Yên còn chưa trở lại bình thường, rề rà ở trong phòng thay đồ không muốn đi ra.

Bên ngoài có tiếng bước chân rất khẽ, sau đó là giọng anh trầm thấp: “Nếu không ra, anh sẽ đi vào đấy.”

Trì Yên cài hết các khuy áo khoác ngoài, giẫm giày cao gót ra ngoài.

Khương Dịch chờ ở bên ngoài, thấy cô bạnh mặt, vươn tay nhéo nhéo má trái cô: “Cười một cái.”

Hừ.

Trì Yên: “Em cười không nổi.”

“Em cười không nổi,” Anh khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại: “Vợ, vậy có phải anh nên khóc không?”

Trì Yên: “…”

Khương Dịch cúi đầu, tay đặt nhẹ trên vai cô: “Ngoan, hôn anh một cái, anh có thể xem như hôm nay không có chuyện này.”

Lại là trò này.

Trì Yên vẫn thật sự tin, hai tay bám hờ vào cánh tay anh, bởi vì mang giày cao gót nên chỉ cần hơi kiễng chân, hôn môi anh một cái, tinh tế tỉ mỉ.

Chưa tới ba giây, anh nghiêng mặt đi, Trì Yên hôn vào mặt anh.

Cô nghe thấy Khương Dịch nói: “Lừa em đó.”

Trì Yên sững sờ, ánh mắt lóe lên, không đợi cô quay đầu nhìn anh, vành tai đã nhói đau.

Anh cắn vành tai cô một cái, giọng hơi trầm thấp, còn hơi khàn: “Trì Yên, em chờ đó cho anh.”

• 11/04/2018 – 10/07/2018 • 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.