Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 78: Trúng Tà?


Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 78: Trúng Tà?

Chương 77

Edit: Hướng Dương

Một viên đá đã làm dấy lên ngàn cơn sóng.

Weibo vừa mới đăng lên không lâu đã rất nhanh chóng truyền ra ngoài.

Trì Yên vẫn còn đang băn khoăn có nên chuyển tiếp hay không thì đã nhận được tin nhắn của Khương Vận, ( Phòng quan hệ công chúng đang giải quyết rồi, tạm thời em đừng đáp lại. )

Tuy rằng lời này có liên quan không ít tới Khương Dịch nhưng cô vẫn yên lặng thu tay lại.

Bỏ điện thoại lên mặt bàn, Trì Yên mới chú ý tới bên cạnh đã có bữa sáng đầy đủ, bởi vì được đựng trong hộp giữ nhiệt nên khi mở ra vẫn còn tỏa hơi nóng, trong giây lát, trước mặt cô đã phủ kín một lớp hơi nước.

Trì Yên ăn sáng muộn, đến trưa cũng không cảm thấy muốn ăn.

Lúc Khương Dịch trở lại đã là gần 12 giờ, Trì Yên vừa chơi năm ván game xong, bốn thua một thắng.

Cô dựa lưng vào ghế, bên ngoài ánh nắng ấm áp chiếu vào, vẻ mặt Trì Yên hơi mệt mỏi, “Vừa nãy làm gì vậy?”

“Họp.” Khương Dịch cúi người kéo cô dậy. “Đi ăn cơm.”

Trì Yên chỉ vào một bàn đầy hộp rỗng: “Em vừa ăn xong.”

Dừng một chút, cô lại hỏi: “Họp thì sao có thời gian đăng Weibo?”

“Thời gian nghỉ ngơi mấy phút.”

Trì Yên không nói, nghiêng người ra phía trước, nửa đổ nửa dựa lên người anh.

“Chị Khương Vận nói, người kia… Hôm nay trở về Pháp.”

Dù có nói hay không, Phùng Tân Lam vẫn luôn là tảng đá đè nặng trong lòng cô.

Tuy nhiên thời gian trôi qua, tảng đá này cũng đã nhẹ đi nhiều.

Khương Dịch vuốt tóc cô, “Muốn đi gặp bà ấy lần cuối à?”

“Không muốn.” Trì Yên đáp thẳng thắn.

Trong lòng không thoải mái là thật nhưng không muốn gặp bà ấy cũng là thật.

Hai việc này không hề mâu thuẫn.

Trì Yên đổi chủ đề câu chuyện rất nhanh, vươn tay chạm vào cằm của anh, “Buổi trưa anh muốn ăn gì, em cùng anh đi ăn.”


“Muốn ăn em.”

“Em rất đắt, Khương tổng.” Trì Yên ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên nghĩ tới Weibo kia, rõ ràng còn chưa sắp xếp được ngôn từ, lời đã tuôn ra khỏi miệng, “Khương Dịch, anh thích trẻ con không?”

“Không thích.”

Trì Yên cau mày, “Nhưng em thích.”

“Vậy anh cũng thích.”

Bệnh thần kinh.

Trì Yên đạp cho anh một cái, giọng có chút buồn nhưng ý cười hiện rõ: “Chờ em quay xong bộ phim này, chúng ta cùng tạo ra một tiểu Khương Dịch được không? Anh trai Khương Dịch?”

Khương Dịch cúi đầu nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, con ngươi anh sạch sẽ, dịu dàng.

Trì Yên đợi tới nửa ngày, tim đập thình thịch mới nghe thấy anh trả lời: “Được.”

*

Buổi trưa Trì Yên thật sự không ăn gì cả.

Buổi chiều Khương Dịch còn phải làm việc, Trì Yên cũng không muốn ở lại công ty quấy rầy anh nên đã hẹn bạn bè đi dạo phố.

Trì Yên vốn ít nói nên không có nhiều bạn bè, ngoại trừ Bạch Lộ – người đã chạy ra nước ngoài chụp hình thì cũng chỉ còn lại một mình Tống Vũ.

Bạn bè thật sự không nhiều, Trì Yên cảm thấy như vậy rất tốt.

Từ trước tới nay cô tương đối dễ thỏa mãn.

Hơn ba giờ chiều, Trì Yên ngồi đợi Tống Vũ trong quán cà phê nằm ở tầng 1 trung tâm thương mại.

Tống Vũ vừa mới quay xong quảng cáo, vừa ngồi xuống đã uống hết cả nửa ly nước.

Nhìn thấy Trì Yên ngồi 1 phút mà đã nhìn điện thoại tới hai lần, cô ấy không kìm được hỏi: “Cậu muốn đi dạo phố với điện thoại di động hay là đi dạo phố với mình thế?”

Trì Yên không ngẩng đầu: “Nếu như điện thoại di động có chân, mình cũng muốn dẫn nó đi dạo.”

Cô còn nhớ lần trước đi dạo cùng Tống Vũ, túi lớn túi nhỏ xách về không dưới 10 cái.

Trì Yên dạo phố thật sự chỉ là đi dạo, nhưng Tống Vũ thì không như vậy, không càn quét lớn thì tuyệt đối không bỏ qua.

Tống Vũ tức giận với cô, nhưng cô ấy vừa khẽ mỉm cười, vừa cong đôi mắt, “Sao cứ nhìn điện thoại mãi thế?”


Trì Yên: “Ba giờ bốn mươi rồi.”

Tống Vũ gật đầu.

Trì Yên không nói gì, tắt màn hình điện thoại, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Cậu xem, có máy bay.”

Cô kiểm tra chuyến bay từ Lâm An đi Paris, chỉ có một chuyến lúc hơn ba giờ.

Tống Vũ nhìn theo tầm mắt của cô quả nhiên thấy trên bầu trời trong xanh như nước, một màu xám trắng đang chầm chậm di chuyển, để lại một vệt trắng thật dài.

Quay đầu lại cô ấy thấy Trì Yên đang chống cằm nhẹ nhàng nói: “Thật tốt.”

Cứ như vậy trở thành một đường thẳng, sau này không còn liên quan nữa.

Đương nhiên là tốt rồi.

Hai người ngồi trong quán cà phê một lúc, hơn bốn giờ mới đứng lên.

Vốn là Trì Yên gọi Tống Vũ đi dạo phố cùng mình, kết quả chưa được nửa giờ hai người liền đổi vai.

Trì Yên biến thành tùy tùng đi theo sau Tống Vũ, phụ trách xách chiến lợi phẩm của cô ấy.

Tin tức của Tống Vũ nhanh nhạy hơn so với cô nhiều, Trì Yên chỉ đi theo sau cô ấy hỏi từng câu chuyện mấy ngày nay.

“11 tháng 11 có một lễ trao giải, cậu biết chứ? Trước đây đều là ngày 12 tháng 12, mình nghĩ là người đứng ra tổ chức đang thất tình, vì thế nên tức giận cũng lan tới lễ trao giải, năm nay là lần đầu tiên thay đổi thời gian.”

Tống Vũ nói, đó là giải thưởng Hoàng Ngọc Lan được cho là một giải thưởng tương đối lớn trong nước.

Vừa nhìn vẻ mặt của Trì Yên, Tống Vũ liền hiểu cô không hề biết chuyện này.

Cô ấy kinh hãi tới mức quần áo cũng quên không cầm, dùng tay chỉ chỉ vào trán Trì Yên.

“Trì tiểu thư của tôi ơi, cậu đừng hằng đêm sênh ca với giáo sư Khương nữa, quan tâm tới sự nghiệp của cậu đi được không?”

Trì Yên vô cùng qua loa đáp: “Tớ rất quan tâm mà.”

Quan tâm quái gì!

Tống Vũ quay đầu trả tiền, “Bắt đầu bỏ phiếu từ hai ngày trước rồi, cũng không thấy cậu đăng Weibo kêu gọi phiếu bầu.”

“Tớ không cần lôi kéo.”


Tống Vũ: “…”

Cô ấy dĩ nhiên không có cách nào phản bác.

Số phiếu của Trì Yên thật sự đã rất cao rồi.

Tống Vũ tiếp tục hỏi: “Cậu biết cậu được đề cử vào hạng mục nào không?”

Trì Yên đã lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm.

Nam diễn viên bỏ qua, nữ chính bỏ qua, sau đó đến vai phụ xuất sắc nhất và kỹ năng diễn xuất xuất sắc nhất.

Trì Yên nhìn vào hạng mục kỹ năng diễn xuất xuất sắc nhất thấy tên mình.

Số phiếu cao bất ngờ.

Trì Yên còn chưa kịp kích động, Tống Vũ lập tức khiến cô thức tỉnh: “Có điều kết quả không phải được xác định dựa trên cuộc bỏ phiếu.”

Trì Yên: “…”

Ngẫm lại cũng đúng.

Trì Yên tiếp tục kéo xuống phía dưới, thấy phía cuối danh sách là không ít diễn viên kỳ cựu có kỹ năng diễn xuất, số phiếu ít ỏi.

Cái vòng giải trí này chính là như vậy, ai có nhân khí cao thì số phiếu sẽ cao, mấy năm lại có một nhóm, thời gian nhân khí nổi tiếng cũng không dài.

Người này ngã xuống lại có một người khác nổi lên.

Làng giải trí chưa bao giờ thiếu một minh tinh dựa vào giá trị nhan sắc để đạt được chiến thắng.

Trì Yên cất điện thoại đi, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.

“Yên Yên, cậu cảm thấy xác suất giành được giải thưởng này là bao nhiêu?”

Trì Yên quay đầu nhìn cô ấy, nói rõ ràng: “Không.”

“…”

Tống Vũ chỉ tiếc mài sắt không nên kim, muốn buông một câu nói tục mà kết quả mắc ở trước cửa miệng nửa ngày vẫn không tuôn ra được, kìm nén nói: “Cậu đúng là cá mắm không có giấc mơ!”

Trì Yên cười cười không nói gì.

Từ trước tới giờ cô luôn nhìn nhận bản thân một cách thành thật, so với tiểu hoa đán cùng độ tuổi, kỹ năng diễn xuất của cô cũng được xem là xuất chúng, nhưng ném vào một loạt lão đại thần thì cũng không tới cô làm tiểu nha hoàn bưng trà rót nước.

Đặc biệt là trong khi [ Người Dẫn Đường ] còn chưa chính thức phát sóng, chỉ dựa vào một bộ phim thần tượng tình cảm, làm sao có thể giành được giải thưởng này… Trì Yên chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung.

Đúng là nằm mơ.

*

Thời gian Trì Yên ở trong nước tự do tự tại đã bắt đầu đếm ngược.


Mỗi một ngày qua đi, Trì Yên đều xé một con số trên tờ lịch.

Bất giác tháng mười cũng chỉ còn lại một tờ cuối cùng, rốt cục cũng không bị xé bỏ.

Ngày mai sẽ là ngày 31 tháng 10.

Khương Vận đặt vé máy bay là rạng sáng và tối ngày 31, vốn dự định sẽ đi chuyến buổi tối, kết quả đúng dịp không khéo, chuyến bay tối bắt đầu dừng bay từ hôm nay.

Nói cách khác tối hôm nay phải đi sân bay, không còn lựa chọn nào khác.

Trì Yên ở nhà tức giận nửa ngày, hiếm khi tùy hứng một lần, 3 giờ chiều gọi điện cho Khương Dịch.

Cô rất ít khi gọi cho Khương Dịch trong giờ làm việc, hầu như là nhắn tin, xác nhận anh không có công việc mới gọi điện qua.

Vì thế lần này khi chuông điện thoại của Khương Dịch vang lên, toàn bộ phòng họp lập tức rơi vào một bầu không khí quỷ dị.

Không ai nói gì, chỉ có chuông điện thoại một mực kêu.

Thư ký bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Khương tổng, điện thoại…”

Khương Dịch đương nhiên biết là có điện thoại.

Anh xoa xoa trán, “Tan họp, buổi chiều nghỉ nửa ngày.”

Có người thăm dò hỏi: “Tiền thưởng này…”

“Cứ vậy mà phát…”

Nói xong cầm điện thoại đứng dậy, nhạc chuông vẫn kêu tới khi ra đến cửa.

Vừa mở cửa ra, anh ấn nút nghe, giọng nói dịu dàng khác hẳn kiểu lạnh nhạt trong lúc tham gia cuộc họp: “Ngoan, trở về ngay đây.”

Toàn bộ người trong phòng họp đều kinh ngạc há miệng.

Sau một hồi yên tĩnh, tiếng bàn tán không ngớt.

“Vừa nãy là Khương tổng nói chuyện sao?”

“Ngoan?”

“Không phải là trúng tà chứ?”

“…”

Đang nhiệt tình thảo luận, cửa đột nhiên bị gõ gõ mấy lần.

Khương Dịch đứng ở cửa, nheo mắt, ngón tay gõ lên cánh cửa mấy cái.

“Ai nói thêm một câu nữa tiền thưởng cuối năm sẽ giảm một nửa.”

• 09/04/2018 – 10/07/2018 •


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.