Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 77: Mượn Danh Có Thai Gả Vào Hào Môn.


Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 77: Mượn Danh Có Thai Gả Vào Hào Môn.

Chương 76

Edit: Hướng Dương

Beta: Mina

Người đàn ông này, quả thật ấu trĩ muốn chết.

Trì Yên muốn cười, khóe môi hơi nhếch lên, rất tự giác ghé sát lại hôn nhẹ lên mặt anh một cái, nhỏ giọng nói: “Là anh.”

Lúc Khương Dịch sát mặt lại muốn hôn cô, Trì Yên lại ngồi thẳng xuống ghế.

“Em đói, không có sức lực.”

“Ngoan, hôn một cái không cần đến sức lực.”

“Em không tin anh chỉ muốn hôn một cái.”

Ánh mắt cũng thay đổi mà còn muốn lừa cô.

Trì Yên kéo chiếc ghế xoay, ôm cháo đi tới phạm vi an toàn rồi mới mở nắp hộp giữ nhiệt ra.

Hương cháo lan tỏa, không ngừng quanh quẩn trước chóp mũi Trì Yên.

Cô vừa mới cầm thìa ăn một miếng, liền nghe thấy Khương Dịch hỏi, ngữ khí không được tốt lắm, “Em đề phòng sói đấy à?”

Còn không phải vậy sao?

Trì Yên không nói thẳng, chỉ càng di chuyển ghế tựa về phía sau.

Khoảng cách giữa hai người càng xa hơn.

Khương Dịch nhìn chằm chằm cô vài giây, “Anh còn chưa ăn cơm.”

Trì Yên “À” một tiếng, đưa tay chỉ lên một cái túi khác trên bàn, “Không phải vẫn còn một phần sao?”

Người đàn ông nheo mắt: “Em đút anh ăn.”

Trì Yên suýt nữa thì sặc cháo, ho khan vài tiếng vội vàng rút mấy tờ giấy ăn lau miệng.

“Tay anh không dài…”

Cô còn chưa nói dứt câu, đột nhiên nhớ tới hình như mình từng hỏi Khương Dịch một câu giống như vậy rồi.

Cô vẫn còn nhớ khi ấy chưa tới mấy phút người này đã chứng minh cho cô thấy rốt cuộc tay anh có dài hay không.

Mà hiện tại, cách một chiếc bàn làm việc, Trì Yên nhìn thấy người đàn ông đang cúi đầu cởi bỏ đồng hồ đeo tay, sau đó cởi cả áo vest trên bộ âu phục.

Tiếp đến là caravat.


Trì Yên nuốt nước bọt, trơ mắt nhìn người đàn ông nhếch khóe môi.

“Có dài không?”

Ưu điểm lớn nhất của Trì Yên chính là có tính toán trước.

Biết đường sống của mình không dài, cô cũng không dám ung dung nữa, vội vàng uống nốt chỗ cháo còn lại, giơ tay thủ thế xin tạm dừng.

“Mười phút nữa.”

“3 phút.”

“5 phút…” Trì Yên nhanh chóng nặn ra hai giọt nước mắt, không rơi xuống mà trong veo nơi khóe mắt, lấp lánh.

“Anh trai Khương Dịch, em còn chưa ăn xong.”

Khương Dịch: “…”

Cô nhóc này biết phải làm thế nào gây khó dễ cho anh, một hai câu là có thể khiến mọi sự nóng nảy của anh đều bị mài mòn.

Khương Dịch thở ra một hơi, kìm lại cảm xúc xao động trong lòng, nặng nề phát ra âm thanh qua khẽ răng: “Đã qua một phút rồi.”

Cuối cùng Trì Yên vẫn vượt quá thời gian 5 phút được cho phép, tính toán đâu ra đấy vừa vặn thêm hai lần 5 phút nữa.

Thời gian này mặc dù Khương Dịch cũng định làm tới nhưng lại sợ cô ăn quá nhanh không tốt cho tiêu hóa nên lại ngồi bên cạnh nhìn cô chậm rãi ăn hết một bát cháo và bốn cái bánh bao.

Ăn no sáu phần, Trì Yên không dám tiếp tục ăn nữa.

Mấy hôm tới phải đi thử vai, nữ diễn viên thân hình yêu kiều, một cơn gió cũng hận không thể thổi ngã cô ấy, Trì Yên không dám mang thêm thịt vào người lúc này.

Khi vừa đặt đũa xuống, cô nghe thấy Khương Dịch hỏi: “Sao ăn ít vậy?”

Người đàn ông ngồi trên bàn làm việc, chỉ cách Trì Yên có mấy centimet, hơi vươn tay nắm lấy cằm cô nhẹ nhàng nâng lên một chút.

Trì Yên bĩu môi: “Hết 5 phút rồi.”

Khương Dịch cũng không thèm vạch trần cô.

“Cho em thêm 5 phút, ăn nhiều một chút.”

“Không thể ăn nhiều, em phải duy trì vóc dáng.”

Vừa dứt lời, Trì Yên đã nhìn thấy tầm mắt của anh quét qua đánh giá mình một lượt từ đầu tới chân, mười mấy giây mới chấm dứt: “Gầy.”

Trì Yên có linh cảm anh sắp nói ra điều không mấy tốt đẹp.

Quả nhiên, Khương Dịch nhíu mày lại: “Ngực cũng nhỏ đi.”


“Cút!”

Trì Yên đá anh một cái.

“Chị Khương Vận và nhiếp ảnh gia đều nói, em có tỷ lệ vàng.”

“Anh kiểm tra một chút.”

Không đứng đắn.

Trì Yên lại muốn giơ chân đá anh nhưng đã bị người đàn ông nhanh hơn một bước ôm từ trên ghế đặt lên bàn làm việc.

Khương Dịch ấn điều khiển từ xa, Trì Yên nhìn thấy đối diện chỗ mình, tấm che cửa sổ đang chậm rãi đóng lại.

Tất cả ánh đèn bên ngoài bị ngăn cách, chỉ còn ánh đèn ấm áp bên trong phòng làm việc.

Áo len của Trì Yên bị đẩy lên từng chút một, đầu ngón tay anh còn vương hơi lạnh, khi chạm vào vòng eo cô lại châm lên ngọn lửa âm ỉ, vừa nóng vừa tê dại.

Điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, Trì Yên vừa quay đầu sang, anh liền ôm eo cô dán sát lên người mình.

“Chuyên tâm chút.”

Áo len bị vén lên tới ngực, quần leggings bị kéo xuống, cả người Trì Yên khô nóng, không có cách nào phân tâm nổi, trước khi anh tiến vào cô chỉ kịp lấy từ trong túi ra một chiếc bao.

“Em chỉ mang theo một cái thôi, anh xem mà làm.”

Ý của Trì Yên là nhắc nhở anh biết tiết chế, mặc dù cách nói uyển chuyển nhưng Khương Dịch là người thông minh, lẽ ra nghe phải hiểu chứ.

Không ngờ người kia gật đầu.

“Hôm nay Cận Thanh vừa đưa cho anh một hộp.”

Trì Yên: “…”

… Lục Cận Thanh!

Sau khi xong việc, Trì Yên không biết mình thiếp đi như thế nào.

Cô mơ màng cảm giác có dòng nước ấm áp lau rửa trên người mình nhưng chẳng buồn mở mắt mà chỉ hừ vài tiếng rồi vùi vào trong lồng ngực anh.

Hình như Khương Dịch nói câu gì đó, Trì Yên cũng không nghe rõ.

Tất cả âm thanh và cảm xúc đều trở nên mơ hồ, cô chỉ cảm thấy giọng nói này rất dễ nghe, ngay đến cả tiếng thở cũng thật dễ nghe.

Dù sao cũng đã ngủ cả buổi chiều, buổi tối Trì Yên không ngủ được bao lâu, lúc tỉnh lại từ trên giường đã là hơn mười một giờ.


Khương Dịch đang chìm trong giấc ngủ, lông mày cũng giãn ra, giảm đi hơn nửa phần cứng rắn.

Trì Yên khẽ nhấc cánh tay đang đặt trên eo mình ra, rón rén rời khỏi giường.

Không thể đi giày cao gót vì sợ đánh thức Khương Dịch, Trì Yên dứt khoát xỏ chân vào đôi giày da của anh, chầm chậm đi ra khỏi phòng.

Phía ngoài văn phòng không bật đèn nhưng tấm che cửa sổ đã được mở ra nên ánh sáng bên ngoài hắt vào, cũng không quá tối.

Trì Yên đi tới bên cạnh bàn cầm điện thoại lên, xem qua một loạt tin nhắn mới.

Hầu như đều là tin của Khương Vận nói tới chuyện công việc.

Ví dụ như Weibo của Từ Tĩnh tạm thời giao cho công ty quản lý giữ, hay ví dụ như đã có không ít phóng viên tìm tới chỗ ở, quán bar của Vương tổng vây kín lối.

( Ngủ một giấc thật ngon, bắt đầu từ ngày mai chẳng còn chuyện gì nữa rồi. )

Dường như Khương Vận không hề coi đây là một chuyện to tát.

Trì Yên sớm đã không còn buồn ngủ nữa liền nhắn tin hỏi cô ấy có đang ngủ không.

Rất nhanh, Khương Vận đã nhắn lại: ( Tiểu Trì, thời gian em trả lời tin nhắn thật sự rất thú vị đó. )

Trì Yên liếc nhìn đồng hồ.

Quả thật là thú vị… Sau hơn ba tiếng đồng hồ, nửa đêm mới trả lời tin nhắn.

Trì Yên: ( Vừa nãy ngủ thiếp đi. )

( Không cần giải thích, chị có thể hiểu được. )

Trì Yên thật sự cũng không giải thích nữa, hỏi chuyện công việc: ( Tại sao đều vây lấy Vương tổng? )

( Từ Tĩnh chuốc rượu Vương tổng, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì em nên biết chứ? )

Đương nhiên Trì Yên biết.

Bước kế tiếp, đương nhiên là đắp chăn đấu cờ tỉ phú rồi.

Khương Vận: ( Đúng rồi, ngày mai dì Phùng trở về Pháp. )

Trì Yên không trả lời.

( Chỉ là nói với em một tiếng thôi, bà ấy gọi điện cho em mà không được. )

Số điện thoại của Phùng Tân Lam lúc này vẫn còn lặng lẽ nằm trong danh sách đen của cô, Trì Yên cũng không có ý định bỏ chặn.

Nói chuyện vài câu, Trì Yên và Khương Vận cũng kết thúc cuộc trò chuyện đêm khuya.

Hai giờ sáng, Trì Yên mới ngủ lần thứ hai, chất lượng giấc ngủ có thể coi là hài lòng, nếu như không nói tới chuyện mới sáng sớm ngã ngửa khỏi giường.

Cả mông đau ê ẩm, Trì Yên còn chưa tỉnh táo hẳn, đưa tay dụi mắt mấy lần mới lên tiếng: “Khương Dịch, anh bế em lên đi.”

Không ai đáp lại.

Trì Yên xoa xoa giữa trán, rửa mặt xong mặc lại quần áo, mở cửa cũng không thấy Khương Dịch ở bên ngoài.

Điện thoại vẫn ở đó, máy tính đang bật, hẳn là đi họp rồi.


Trì Yên cầm điện thoại của mình xem giờ, đã hơn mười giờ sáng.

Không ngoài dự đoán của Khương Vận, quả nhiên trên Weibo có tin tức.

Liên quan tới việc Từ Tĩnh và đại cổ đông Vương tổng qua đêm tại khách sạn, sáng sớm đã bị phóng viên chặn ngay ở cửa phòng.

Khi tin tức này mới được tung ra đại đa số cư dân mạng đều quan tâm, ủng hộ một bên.

Mấy ngày sau khi thấy một tin tức mới, bọn họ lại đổi sang ủng hộ bên khác.

Gió chiều nào theo chiều ấy.

Hôm nay hướng phát triển của dư luận tuyệt nhiên đã ngược lại hoàn toàn so với hôm qua.

Ngày hôm qua những người còn bất bình thay Từ Tĩnh thì tới hôm nay đều im lặng, yên tĩnh như mất trí nhớ.

Trì Yên có liên quan, mỗi phút trang cá nhân đều có tới mấy trăm bình luận cổ vũ cô, tin tưởng cô, mắng những kẻ dám công kích cô…

Không thiếu lời nào.

Qua internet, dường như mỗi người đều không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì về lời mà mình đã nói.

Trì Yên nhìn thấy một người gần đây nhất vào trang cá nhân của cô để công kích, tiện tay vào xem trang chủ Weibo của người đó.

Cũng được coi là một nhân vật có tiếng, chuyên môn lấy tên cô ra diss, fan cũng gần năm mươi nghìn.

Sốt dẻo nhất chính là một tin hôm nay vừa mới đăng lên, số lượt chia sẻ cũng sắp đạt hàng chục nghìn, liên quan tới chuyện của cô và Khương Dịch.

Đại khái ý tứ chính là, cô dùng thủ đoạn gì lừa Khương Dịch lên giường, sau đó mượn danh có thai gả vào hào môn. Không tốt đẹp được mấy ngày sẽ bị nhà họ Khương đuổi ra khỏi cửa.

Điều quan trọng chính là cũng không thiếu người phụ họa theo.

Trì Yên mở bình luận ra đọc, vốn dĩ muốn bình luận trả lời, nhưng suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn thu tay lại.

Cô xem như mắt không thấy tim không đau thoát ra ngoài, vừa lúc có người đăng Weibo.

Kết quả hai bài mới nhất đều khiến cô kinh ngạc không ít.

Đều là Khương Dịch đăng.

Bài đăng đầu tiên là chuyển tiếp tài khoản Weibo bôi đen mà cô vừa mới xem, chỉ viết một câu: ( Điều 246 của Bộ Luật Hình sự. ) (*)

Mà bài đăng gần đây nhất là do tự anh phát…

( Cho tới giờ, đều là tôi lừa cô ấy lên giường; là tôi cầu hôn.

Về chuyện con cái, cô ấy muốn khi nào thì sẽ là khi đó.

Còn có một điều cuối cùng, mỗi ngày tôi đều muốn cô ấy dựa dẫm vào tôi. )

• 09/04/2018 – 10/07/2018 •

(*) Tóm tắt: Tội công khai/ ngang nhiên sỉ nhục, phỉ báng, bịa đặt điều không đúng về người khác. Tình tiết nghiêm trọng, nặng thì ít nhất ba năm tù, nhẹ thì giam ngắn hạn, giam lỏng hoặc tước quyền lợi chính trị… 

Search đọc điều 246 bên mình mà hốt hoảng nên phải đi search tiếng Trung. :”3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.