Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 19: Khéo Hiểu Lòng Người.
Chương 18
Edit & Beta: Mina
Chân cô lộ bên ngoài thời gian không ngắn, vốn cả người đã lạnh, vỏ bút máy làm bằng kim loại vừa chạm vào càng khiến nhiệt độ trên chân cô tiếp tục hạ xuống.
Trì Yên hít một hơi thật khẽ, bởi vì sợ bút máy rơi xuống sàn nhà nên không lập tức thả lỏng hai chân, cô vừa định khom lưng lấy, cổ tay đã bị Khương Dịch giữ chặt.
“Đứng thẳng.”
Giọng anh rất thấp, nghe còn rất nghiêm túc.
Thật sự coi cô là sinh viên sao.
Tay Trì Yên chưa chạm được đến bút máy, cô vẫn duy trì tư thế khom người, ngước mắt nhìn anh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, lúc cô cúi đầu tóc buộc bổng phía sau từ bên tai trượt xuống, quét qua sườn mặt Khương Dịch, Trì Yên tiện tay đẩy bả vai, rút tay phải từ trong tay Khương Dịch ra, sau đó lấy nhanh chóng lấy bút máy đặt lên bàn.
“Cạch” một tiếng, Trì Yên mở miệng: “Em là vợ anh, không phải là sinh viên của anh, loại phạt đứng này không tới phiên em làm.”
Cô mặt không đỏ tim không nhảy, ngay cả giọng nói cũng không khác bình thường.
Nhưng chỉ có Trì Yên biết, lòng bàn tay cô đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Khương Dịch cầm cây bút máy kia lên, trên thân cây bút ám chút nhiệt độ cơ thể trên người Trì Yên, ấm hơn những chỗ khác, anh cầm đầu bút gõ khẽ xuống mặt bàn, cong môi: “Em cũng biết em là vợ anh?”
“Bọn em chỉ đang quay phim, nội dung kịch bản cần.” Trì Yên dừng một giây, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Hơn nữa cũng không hôn thật.”
Khương Dịch không nói lời nào.
Trì Yên nói tiếp: “Anh không thể không cho em đi diễn chứ?”
“Thế nên em diễn trước mặt anh?”
“…Em đâu biết hôm nay quay cảnh trong lớp học của anh.”
Cô biết Khương Dịch là giáo sư viện Y học, nhưng không nghĩ tới sẽ khéo như vậy, mãi mới có cơ hội đến một lần, còn bị anh bắt gặp chính diện.
…Ngay khi cô chuẩn bị quay cảnh thân mật với nam diễn viên kia.
Cẩn thận ngẫm lại, Trì Yên cũng cảm thấy không ổn cho lắm.
Hai tay cô nắm cùng một chỗ, nắm vài cái ngón tay, hơi cúi đầu, còn chưa tìm được từ nào để nói, cửa phòng làm việc bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Có người gọi “Giáo sư Khương”.
Là một nam sinh, trẻ tuổi, hơn nữa tràn đầy tinh thần phấn chấn, nghe giọng nói liền biết.
Khương Dịch liếc cô một cái, sau đó nói “Vào đi”.
Trì Yên lập tức bắt đầu giả vờ, nghiêm túc đứng bên cạnh, một chữ cũng không nói.
Nam sinh này hẳn là đến hỏi kiến thức chuyên ngành, ôm một đống tài liệu, độ dày mắt kính trên sống mũi có thể so với nắp chai bia, vừa nhìn chính là học bá có tình yêu với học tập.
Học bá đẩy gọng kính: “Giáo sư Khương, ngài nhìn cái này xem có vấn đề gì không?”
Cậu ta gọi Khương Dịch như thế, nghe như gọi bác trai trung niên trên bốn mươi tuổi.
Trì Yên mím môi nhịn cười.
Khương Dịch mở tài liệu dày cộp kia ra, trên trang giấy có cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh, Trì Yên cũng cúi đầu liếc nhìn, bởi vì khoảng cách không quá gần, lại còn chằng chịt chữ, cô không thể hiểu viết về cái gì.
Trì Yên nhàm chán nhìn chỗ khác, hơi cúi đầu, vừa vặn trông thấy học bá lại đẩy gọng kính, nhìn cô xấu hổ cười cười.
Cô giật giật khóe môi, định nở một nụ cười thân thiện lại nghe thấy bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nam.
“Đôi mắt.” Mí mắt Khương Dịch chưa từng nâng một lần: “Nhìn tôi.”
Chắc là nói nam sinh kia.
Bởi vì lúc nói ra, Khương Dịch cầm bút viết vài nét chữ trên giấy, sau đó đẩy về phía trước: “Trở về sửa lại lần nữa.”
Nam sinh kia lập tức ôm tập tài liệu vào trong ngực, gật đầu liên tục với Khương Dịch, sau đó lại không khống chế được nhìn sang Trì Yên.
Khương Dịch cầm bút gõ gõ mặt bàn.
Nam sinh lập tức thu hồi ánh mắt, nói cám ơn sau đó ôm đống tài liệu bước nhanh ra cửa.
Bởi vì đi hơi gấp, cửa cũng không đóng cẩn thận, lắc lư a lắc lư (*), cuối cùng vẫn để lại một kẽ hở hẹp.
(*) Để nguyên convert, thấy cụm này cứ cute thế nào ấy… (/◔ ◡ ◔)/
Khương Dịch đứng dậy đi tới cửa, Trì Yên nghĩ anh muốn rời đi, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhấc chân đi theo.
Chưa đến nửa phút, cô vừa vòng qua bàn làm việc, đã nghe thấy tiếng đinh chốt cửa.
Phòng làm việc yên tĩnh đến kim rơi cũng có thể nghe thấy, lúc này nghe có chút chói tai.
Trì Yên vốn đang thích thú xoay xoay ngón trỏ bỗng dừng lại, phòng bị nhìn sang: “Anh khóa cửa làm gì…”
Cô còn chưa hỏi xong, bởi vì cô nghe thấy tiếng cửa chớp sau lưng hạ xuống, giọng cô liền bị khuếch tán.
Trong nháy mắt ánh sáng trong phòng làm việc tối xuống không ít, Trì Yên giậm chân tại chỗ, sáng tối giao nhau tạo thành những vệt cắt.
Trì Yên nuốt nước miếng, nhìn Khương Dịch rủ mắt cầm điều khiển đi đến, cô lui về phía sau nửa bước, bỗng chốc đụng phải mép bàn.
Khương Dịch cúi người đặt điều khiển xuống bàn sau lưng Trì Yên, cánh tay thuận tiện chống bên người cô, ôm cô vào trong ngực: “Em nói anh khóa cửa làm gì?”
Trì Yên cố gắng co người lại tới mức nhỏ nhất, thắt lưng ngả ra sau, ngay khi muốn tiếp xúc thân mật với mặt bàn đã được lòng bàn tay anh đỡ lấy.
“Buổi chiều còn phải quay phim không?”
“Không có… Có có có!” Trì Yên phản ứng lại, gấp gáp nói: “Em có, phải quay cả buổi chiều.”
Khương Dịch híp mắt liếc cô.
Trì Yên bị anh nhìn đến không còn sức lực: “Em thật sự có…”
“Vậy thì tốc chiến tốc thắng.”
“Không cần… A!”
Trì Yên chưa dứt lời, tay anh đỡ thắt lưng cô đã men theo vạt áo dưới của cô đi vào, theo làn da nhẵn mịn của cô trượt lên trên, sau đó cởi khóa cài nội y của cô.
Động tác của Khương Dịch rất nhẹ nhàng, như cố ý thăm dò trên người cô, ngón tay đi qua chỗ nào, chỉ cần Trì Yên có nửa điểm phản ứng khác thường, anh sẽ lập tức dừng lại, sau đó rũ mắt nhìn cô.
Anh đeo kính, đôi mắt sau mắt kính càng sâu hơn bình thường, lúc nhìn cô đầu lông mày chau lại, đường cong thanh nhã đẹp mắt.
Trì Yên hơi nóng, máu toàn thân như bị dẫn dắt, sôi sục, hung hăng dâng trào trong cơ thể cô, cô cảm nhận được tay Khương Dịch từ sau lưng vòng qua trước người, sau đó dọc eo cô khẽ đẩy lên trên.
“Khương Dịch…”
Trì Yên gọi anh, anh đã ôm cô đặt lên bàn, cúi đầu hôn cô, từ khóe môi xuống cằm, sau đó đến vành tai, khẽ “Ừ” một tiếng.
“…Anh bỏ tay ra.”
Khương Dịch trả lời ngắn gọn, hơn nữa vô cùng đứng đắn: “Không bỏ.”
Trì Yên thật sự hết cách với anh, hai chân cô trực tiếp tiếp xúc với mặt bàn lạnh buốt, cô cọ cọ vài cái về phía trước, đến khi hai chân đụng phải ống quần tây hơi lạnh của anh.
“Không phải anh thích sạch sẽ sao? Em còn chưa tắm…”
“Không phải.”
Trì Yên hoàn toàn không tìm ra lời nói.
Cô chưa có sự chuẩn bị, nhưng sâu trong đáy lòng lại không muốn chống cự dục vọng.
Cũng không biết nóng thế nào, trán cô bắt đầu đổ mồ hôi.
Anh hôn xuống cần cổ cô, Trì Yên hơi ngẩng đầu, mặt đỏ tim đập dồn dập nhìn chằm chằm trần nhà mấy lần, hai tay khẩn trương nắm ống tay áo của anh, chỉ vài giây, tay Khương Dịch đã từ dưới váy thăm dò đi vào.
Trì Yên rùng mình một cái, cùng lúc đó, chuông điện thoại di động trong lòng bàn tay cô vang lên.
Nhạc chuông vui nhộn, Trì Yên thở hắt một hơi, vừa muốn duỗi tay nghe điện thoại đã bị Khương Dịch giữ chặt: “Đừng nhận.”
“Không được… Trì Nhiên gọi.”
Trì Yên nói giọng hơi run, cô nghiêng nghiêng đầu: “Em nghe điện thoại trước đã.”
Khương Dịch nâng mặt lên, trên môi anh còn có một tầng ánh nước, đáy mắt tối đen như mực hiện lên sóng nước trong veo, anh cầm điện thoại, giúp Trì Yên ấn nghe điện thoại.
Tay Trì Yên bị anh cầm, chỉ có thể dùng tư thế này nói chuyện với Trì Nhiên.
Vì để dễ phân biệt, cô cài đặt nhạc chuông riêng cho Trì Nhiên, phòng trừ ngày nào đó cậu ấy gọi mà cô không nghe thấy.
Cô điều chỉnh hô hấp, trả lời Trì Nhiên: “Alo?”
“Chị… Chị có thể đến bệnh viện một chuyến không?”
Mặt Trì Yên liền biến sắc: “Có phải ông nội…”
“Không phải, là em không cẩn thận đụng vào người ta.” Trì Nhiên đè thấp giọng: “Em không dám nói với người khác trong nhà, chị, chị nhanh đến đây đi!”
Trì Yên liếc trộm Khương Dịch.
Khương Dịch không nhìn cô, dường như ánh mắt rơi trên một chậu cây cảnh nào đó, một lúc lâu cũng không rời đi.
Đường cong gò má anh căng mịn, nhìn quả thật đủ thanh tâm quả dục.
Trì Yên không biết anh nghe thấy Trì Nhiên nói không, cắn môi dưới mở miệng: “Bệnh viện nào?”
Trì Nhiên rất nhanh nói tên bệnh viện.
Trì Yên ngước mắt lần nữa, lần này rốt cuộc nhìn thấy Khương Dịch có chút phản ứng.
Anh quay mặt lại, cong môi, nhưng đáy mắt lạnh nhạt, hình như bị chị em bọn họ chọc giận không nhẹ.
Trì Nhiên cúp điện thoại, lát sau, Khương Dịch mới đặt điện thoại xuống, anh không nói chuyện, nâng khóe mắt nhìn cô như cười như không.
Trì Yên kiên trì mở miệng: “Em phải đến bệnh viện một chuyến, Trì Nhiên gặp chút việc…”
Loại việc này bị người ta cắt ngang, không cần nghĩ cũng biết tâm tình người trong cuộc tồi tệ như nào.
Khương Dịch tháo mắt kính, ung dung cụp càng kính lại đặt trên mặt bàn: “Vậy còn anh?”
Anh không biểu hiện vẻ mặt gì nhưng Trì Yên có thể cảm nhận được anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, đôi mắt cong lên: “Anh tự mình giải quyết đi…” Trì Yên rời tầm mắt: “Dù sao chắc chắn không phải lần đầu tiên.”
Trì Yên thật sự hơi vội, thấy Khương Dịch buông lỏng cổ tay, cô nhanh chóng từ trên mặt bàn nhảy xuống, bàn tay thò ra sau cài khóa nội y, không ngờ đầu ngón tay đổ mồ hôi, không cài được.
Cô quay đầu mắt nhìn Khương Dịch: “Em không cài được áo…”
Anh vén vạt áo cô lên, hiển nhiên chưa từng làm việc này, giằng co hồi lâu mới cài được, anh thả vạt áo của cô xuống, sau đó vuốt phẳng vạt áo giúp cô: “Anh đưa em đi.”
“Anh không cần làm việc?”
“Tan làm.”
Trì Yên không nói gì nữa, hôm nay cô đi cùng đoàn làm phim nên không lái xe, cũng không muốn gọi taxi phiền phức, như đuôi nhỏ đi theo sau lưng Khương Dịch ra khỏi cổng trường.
Trước kia cô cũng thường xuyên đi theo sau lưng Khương Dịch, khi đó rất nhiều sinh viên lui tới, cô lại không hay nói chuyện, chỉ ngẫu nhiên sẽ đáp lại học trưởng lớn hơn Khương Dịch một hai tuổi, sau đó vô thức trốn sau lưng Khương Dịch.
Học trưởng kia bắt chuyện với cô mấy lần, đến ngày thứ ba đột nhiên không thấy đâu nữa, mặc dù Trì Yên không có nhiều ấn tượng về anh ta, nhưng dù sao vẫn nhớ có một người như thế.
Đến ngày thứ tư, Trì Yên có hỏi Khương Dịch xảy ra chuyện gì, ngắn ngủi vài ngày, tựa như bốc hơi khỏi trường học, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Lúc đó Khương Dịch đang luyện tập khâu miệng vết thương, mí mắt cũng không nâng lên: “Anh thấy anh ta có vẻ rất nhàn, vì vậy đề nghị giáo sư dạy anh ta thêm vài giờ.”
Trì Yên cắn đầu bút hỏi anh: “Sao anh biết anh ta rất nhàn?”
“Hầu như mỗi ngày đều quấy rầy em, còn không nhàn?”
Khi ấy Trì Yên nghĩ, anh trai này mặc dù hơi lạnh nhạt với cô, nhưng rất khéo hiểu lòng người.
Mà bây giờ, anh trai Khương Dịch khéo hiểu lòng người, biến thành giáo sư Khương khéo hiểu lòng người.
Quả nhiên… Thế sự khó liệu.
• 05/02/2018 – 02/07/2018 •