Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 18: Bạn, Bạn Gái.
Chương 17
Edit & Beta: Mina
Chân Trì Yên phát run rồi.
Bởi vì ngẩng đầu hơi nhanh, đầu cộc phải mép bàn, “Bang” một tiếng, cô hít một hơi lạnh, ngước mắt nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy đáy mắt anh lóe sáng một cái, có cảm xúc gì đó thoáng qua.
Cô thật sự không nghĩ tới, lúc quay phim còn có thể gặp phải Khương Dịch.
Mặc dù Trì Yên và nam số 2 đều làm nghề diễn viên, nhưng đột nhiên có người cắt ngang, vẫn cảm thấy hơi lúng túng.
Nhất là sau khi Khương Dịch nói câu đó, tất cả mọi người đều đặt sự chú ý lên người bọn họ.
Có tiếng xì xào bàn tán, còn có tiếng cười vụng trộm.
Trì Yên từ dưới mặt bàn đứng dậy, tiện tay chỉnh lại mái tóc hơi lộn xộn, ánh mắt ngó nghiêng đằng sau, một lúc lâu chỉ chỉ chính mình: “…Em sao?”
Khương Dịch liếc nhìn cô: “Em.”
Trì Yên hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Người này quá xấu xa, biết rõ cô không phải sinh viên của anh, vậy mà còn yêu cầu cô lên phía trên vẽ…
Trì Yên không muốn đi lên, chỉ có thể quay đầu nhờ đạo diễn giúp, mà có vẻ đạo diễn quen biết Khương Dịch, cho cô ánh mắt thuận theo tự nhiên, sau đó, đưa tay chỉ chỉ về phía bục giảng.
Ý là bảo cô nhanh chóng đi lên, không được làm chậm tiến độ quay phim.
Hừ, làm chậm tiến độ rõ ràng là Khương Dịch.
Trì Yên bất đắc dĩ xoay đầu về.
Bên cạnh, nam số 2 mắt nhìn thẳng, nghiễm nhiên một bộ dáng học sinh giỏi nghiêm túc nghe giảng.
Mà lối đi nhỏ bên cạnh nam số 2, anh cúi đầu mắt nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng sau nộp bài.”
Mới vừa rồi sinh viên còn đang nhìn bọn họ diễn ngay lập tức tiếng oán than dậy đất, không còn thời gian và tinh thần đặt trên người bọn họ nữa, tiếp tục vùi đầu vẽ tranh.
Phòng học khôi phục yên tĩnh, Trì Yên không dám lề mề, chỉ có thể cầm giấy bút, từ bên kia lối đi nhỏ đi về phía bục giảng.
Khương Dịch không lập tức đi đến đó, ánh mắt anh từ trên người Trì Yên chuyển qua nam số 2, nam số 2 bị anh nhìn mà da đầu tê dại, xoay đầu đi, hơi thẹn thùng giải thích: “Bạn, bạn gái.”
Giọng anh ta không lớn, nhất là trong phòng học rộng lớn, rất nhanh khuếch tán âm thanh, Khương Dịch cách anh ta gần mới miễn cưỡng nghe thấy.
Khóe môi Khương Dịch hơi cong lên, ý vị không rõ: “Ánh mắt không tồi.”
Đến khi miệng nam số 2 cười sắp không được nữa, anh mới nhấc chân đi về phía trước.
Trên bục giảng có một cái bàn lớn, Trì Yên kéo ghế ngồi xuống, đầu óc rỗng tuếch đối mặt với tờ giấy trắng.
Cô không phải sinh viên ngành Y, không hiểu phương diện này, căn bản không biết phải vẽ cái gì.
Trì Yên nâng mi mắt, ánh mắt đảo qua bên dưới một vòng, vừa muốn cắn đầu bút, thắt lưng đã bị chọc nhẹ: “Sao không vẽ?”
Trì Yên sợ ngứa, bất giác xê dịch sang bên cạnh, cô cúi đầu, đối mặt với tờ giấy trắng kia vẫn không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cô biết tai cô chắc chắn đang đỏ ửng, hơi nâng tay trái, cảm giác được thước dạy học chọc ngang hông cô rời đi.
Động tác của anh rất nhỏ, dọc theo bên hông cô vẽ nửa vòng, sau đó trượt xuống chút, dừng ở nửa cm ngang hông cô bị lộ ra ngoài.
Trì Yên thở ra khí nóng, cô rất bực bội, vừa muốn đặt bút xuống đứng dậy lại bị anh ấn vai ngồi xuống.
Mông Trì Yên tiếp xúc thân mật với mặt ghế lần nữa, may mà tiếng động không lớn, sinh viên bên dưới đang bận làm bài tập không thể chú ý tới.
Anh hơi cúi người, Trì Yên xoay tròng mắt, đúng lúc nhìn thấy anh tháo thiết bị tai nghe máy trợ giảng ra, anh mở miệng, giọng rất nhỏ cũng rất thấp: “Bạn học Trì Yên.”
Trì Yên quay đầu nhìn anh.
“Ở trong lớp học của anh, cùng bạn trai thân mật là có ý gì?”
Anh như cố ý nghiến răng hai từ “Bạn trai”.
Trì Yên cầm bút vẽ loạn mấy chấm tròn trên giấy, bởi vì không dám lớn tiếng nên giọng hơi run: “Bọn em chỉ đang quay phim.”
Lời vừa nói ra, cô liền cảm giác thước dạy học đang dừng trên eo cô, đẩy nhẹ vạt áo dưới tiếp tục di chuyển lên trên vài cm.
Trì Yên sợ run người: “Khương Dịch, anh làm gì vậy…”
Hơi nâng mắt, có thể nhìn thấy bên dưới phòng học có vài máy camera, cô duỗi tay cầm tay anh: “Có máy quay…”
“Trên đây không có.”
Trì Yên: “…Không có cũng không được.”
Cô nói rất nhỏ rất khẽ, tay cũng lạnh.
Khương Dịch không trêu cô nữa, rút thước dạy học từ dưới vạt áo của cô ra, sau đó ngay khi Trì Yên muốn thu tay về lại cầm lấy tay cô: “Khi nào quay xong?”
Trì Yên mặt không đổi nói: “Nếu không phải anh quấy rối, nói không chừng sớm đã quay xong.”
Khương Dịch cúi người thấp hơn, vạt áo Trì Yên lại bị vén lên, tay anh vươn vào: “Anh còn có thể tiếp tục…”
Cách một lớp vải, Trì Yên kéo tay anh, cô đứng dậy, bởi vì động tác hơi mạnh, cái ghế ma sát với nền nhà tạo thành tiếng động không nhỏ.
Vốn sinh viên đang làm bài tập không hẹn mà cùng nhìn về phía bọn họ.
Trì Yên hoảng sợ: “Khương… giáo sư Khương, em vẽ xong rồi.”
Mắt Khương Dịch nhìn tờ giấy kia đè dưới tay cô, trừ một đống chấm đen lộn xộn ra thì không còn gì cả.
“Em vẽ cái gì đây?” Anh cong môi nhìn cô, như cười như không dẫn theo thâm ý: “Tan học đến phòng làm việc của anh.”
Trì Yên: “…”
“Đi xuống trước đi.”
Trì Yên tự động xem nhẹ câu trước của Khương Dịch. Quay phim xong cô sẽ trực tiếp phủi mông chạy lấy người là được, cô không phải là sinh viên của anh, đến phòng làm việc của anh làm gì chứ.
Trì Yên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng vuốt phẳng vạt áo chạy xuống dưới.
Mặc dù bị chậm trễ giữa chừng nhưng sau đó quay phim cũng coi như thuận lợi.
Đạo diễn thấy Trì Yên và nam số 2 đứng chung một chỗ vô cùng có cảm giác CP (Couple), thậm chí ngay khi bắt đầu đã muốn để bọn họ có cảnh hôn thật sự.
Trì Yên cảm giác Khương Dịch còn đang nhìn cô chằm chằm, cộng thêm cô cũng không thích lắm, cho nên cực kỳ uyển chuyển chỉ ra cảnh ái muội không cần phải hôn thật.
Đạo diễn cuối cùng không kiên trì nữa.
Trì Yên quay xong, hôm nay sẽ không còn phần diễn của cô.
Tan học, người trong đoàn làm phim đi lẫn trong đám sinh viên ra cửa, đúng lúc Trì Yên ra ngoài liền bị người phía sau đẩy, may mà có người đỡ mới không té ngã.
Cô quay đầu nói: “Cảm ơn…”
Người đàn ông đẹp trai dịu dàng, nhìn cô khẽ mỉm cười: “Cẩn thận chút.”
Là Lục Chi Nhiên.
Mặc dù bọn họ cùng đoàn làm phim nhưng trước đây chưa từng cùng xuất hiện.
Trì Yên cong môi, tìm không được lời nào, dứt khoát theo dòng người đi ra, đến hành lang vắng ngoài phòng học, Lục Chi Nhiên vẫn còn đặt tay trái trên cánh tay cô, chưa từng rời khỏi.
Tống Vũ đi ra sớm, ôm hai chai nước khoáng chạy tới: “Yên Yên, lấy nước cho cô này…”
Tay đưa tới, lúc này cô ấy mới phát hiện Lục Chi Nhiên đứng bên cạnh Trì Yên.
Tống Vũ chỉ lấy hai chai nước, hơn nữa Lục Chi Nhiên là tiền bối, tình huống như vậy hơi lúng túng, cô ấy đang do dự có nên đưa chai nước của mình cho Lục Chi Nhiên không, Trì Yên đã mở miệng: “Tôi không khát, chai nước đưa cho Lục…”
Trì Yên vẫn bị vướng xưng hô trong cổ họng, nhưng rất nhanh đã có người tới giúp cô… Một sinh viên nữ đến tìm Lục Chi Nhiên xin chữ ký.
Trì Yên và Tống Vũ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Ngoại hình của Lục Chi Nhiên không tồi, tính cách cũng tốt, gần như ai đến cũng không cự tuyệt, ký liên tục cho vài người, lúc sau quay đầu, nhìn thấy trên ghế dài bên cạnh nhiều thêm một chai nước, đè lên nửa tờ giấy A4, chỉ có một hàng chữ.
( Vất vả rồi, chúng tôi đi trước. )
Nét chữ thanh tú, không biết ai là người viết trong hai người bọn cô.
·
Trì Yên để lại chai nước cho Lục Chi Nhiên, sau đó, vốn dự định cùng Tống Vũ đi căn – tin trường học ăn cơm trưa.
Cô đã tốt nghiệp Đại học vài năm, lần này coi như có cơ hội quay về lần nữa.
Còn một tiếng nữa mới đến giờ ăn cơm, lúc này chắc chắn người trong căn – tin không nhiều, Trì Yên tính toán ổn thỏa, kết quả mới kéo Tống Vũ ra khỏi giảng đường, ngay sau đó gặp phải một nữ sinh viên.
Nữ sinh kia hiển nhiên không biết cô là ai, rất nhiệt tình ngăn cô lại: “Bạn học này, giáo sư Khương sợ cậu tìm không được phòng làm việc của thầy, vì vậy bảo tôi dẫn bạn đi.”
Trì Yên: “…”
Tống Vũ có ấn tượng sâu sắc với gương mặt của Khương Dịch, cô ấy còn nhớ chuyện mấy hôm trước đấy, nhìn về phía Trì Yên cười ái muội một tiếng, sau đó làm một động tác khóa môi.
“Yên tâm, cái gì tôi cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy.”
Trì Yên buồn bực nói không lên lời, chỉ có thể mặc cho nữ sinh viên kia dẫn cô qua đó.
Cửa vẫn là nữ sinh viên gõ gõ, ba tiếng, người đàn ông ngồi trong phòng trả lời bằng hai từ: “Vào đi.”
Trì Yên gần như bị cô ấy đẩy đi vào.
Khương Dịch còn đang cúi đầu lật xem báo cáo, biết các cô vào, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
Hiếm khi thấy anh đeo kính, đôi mắt dưới mắt kính kia vẫn tinh xảo đẹp mắt, nửa phút trôi qua anh mới tạm thời để tập giấy kia sang một bên, nhìn về phía hai cô gái.
“Giáo sư Khương, luận văn của em…”
“Qua.”
Nữ sinh nghe vậy, miệng như kéo tới tận mang tai, nhìn qua như hận không thể nhào tới ôm anh như ôm gấu bông.
Nhưng ai cũng biết giáo sư của bọn họ không gần nữ sắc, suy nghĩ này tồn tại trong não của cô ấy chưa đến hai giây lại bị chính cô ấy bóp chết trong trứng nước.
“Vậy, giáo sư Khương… Em đi về trước?”
“Ừ, lúc ra ngoài nhớ đóng cửa lại.” Khương Dịch cầm bút máy gõ khẽ lên mép bàn vài cái: “Cảm ơn.”
Trì Yên có một loại dự cảm bất an.
Nữ sinh kia bước đi như bay, chưa đến nửa phút, cô nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên.
Lúc này Khương Dịch mới ngước mắt nhìn cô: “Qua đây vài bước.”
Trì Yên thật giống như bị giáo sư nhắc nhở sinh viên, vô cùng nghe lời đi lên phía trước vài bước.
Cô đứng ngay cạnh bàn làm việc của Khương Dịch, điều hòa trong phòng làm việc mở không cao, ánh mặt trời lại không chiếu đến đây, vốn Trì Yên mặc áo không dày, cánh tay và chân đều lộ ra ngoài hơn nửa, cô vô thức xoa xoa tay.
Khương Dịch nhìn lướt cô từ đầu đến chân: “Lạnh không?”
Người đàn ông này, trình độ tỉ mỉ quả thực vượt quá tưởng tượng của cô.
Trì Yên bắt đầu bội phục anh, thì giữa hai chân bỗng chợt lạnh.
Bút máy của anh sượt qua đùi cô, những ngón tay của anh cầm bút máy màu đen, càng nổi bật ngón tay thon dài, sạch sẽ.
Trì Yên phản xạ có điều kiện khép chặt hai chân, chân cô thon dài, hơn nữa rất thẳng, lúc khép chặt không để lộ một khe hở, cây bút máy cứ như vậy bị cô kẹp giữa hai chân.
Nhìn thế nào cũng thấy ái muội.
Khương Dịch thuận tiện buông tay: “Kẹp chặt.”
• 04/02/2018 – 02/07/2018 •