Đọc truyện Cưng Chiều Ba Ba Của Bảo Bảo – Chương 8: Mệt Mỏi
Một tháng cứ qua đi.
Hôm nay là ngày lễ kỉ niệm hai năm cưới của vợ chồng chị Vũ Hạ.
Tình cảm hai người rất tốt vẫn mặn mà như khi cưới.
Hai vợ chồng chị sắp xếp đi du lịch một chuyến.
Chị gọi điện thông báo cậu không cần phải đi làm hôm nay nghỉ bán hàng .
Cậu chúc chị và anh nhà đi du lịch vui vẻ rồi cúp máy.
Ném điện thoại lên gối.
Cậu chùm chăn lên đầu mệt mỏi ngáp.
Cậu lại buồn ngủ rồi.
Cũng không rõ tại sao cậu gần đây ngủ nhiều.
Cậu bình thường ngủ bảy tám tiếng là quá đủ.
Ngủ hơn nữa cậu sẽ nhức đầu nhưng bây giờ ngủ quá vẫn có thể ngủ tiếp.
Kèm theo đó là sự mệt mỏi khiến cậu ỉu xìu.
Một tuần trở lại đây cậu vác than xác mệt mỏi đi làm.
Chị Vũ Hạ nghĩ cậu có khi bệnh kêu cậu đi khám.
Nhưng có lẽ do đi làm mệt vậy nên cậu bỏ qua không nghĩ đến bệnh viện .
Quán trà sữa đóng cửa không bán hàng.
Cậu không cần phải đi làm.
Cậu hôm nay phải ngủ một trận cho đã.
Nhưng giờ phải lấp bụng trước.
Cậu cảm thấy rất đói bụng.
Nhắm mắt thiếp đi.
Tỉnh lại đã đến chiều.
Đúng lúc Tiểu Húc điện tới .Cậu bắt máy, giọng tiếng tiểu Húc oang oang bên tai khiến cậu phải nhíu mi!
Lý Tiểu Húc:
” A loooooo! Hôm nay vui vẻ không bạn tốt của tôi?”
Hạo Nhiên :
“Tớ không! Tớ vừa dậy! Cậu gọi tớ có chuyện gì sao?”
Lý Tiểu Húc nhìn đồng hồ kim chỉ đã đến năm giờ chiều không thể tin hỏi:
” Cậu ngủ từ sáng đến giờ sao?”
Hạo Nhiên:
“Ừ!! Mà cũng không hẳn tớ có tỉnh mấy lần!”
Lý Tiểu Húc hét lên:
“Không hẳn ! Tớ nói này cậu là heo sao? Không đúng! Cậu còn hơn cả heo! Cậu ngủ gì mà lắm thế! Bà bầu còn chưa có đến nỗi ngủ như cậu đâu!………….vv zzz….! ( Một chàng dài)”
Phải một lúc lâu sau không nghe thấy Hạo Nhiên trả lời cậu.
Lý Tiểu Húc:
“Hạo Nhiên ! Alo? Cậu còn đó chứ?”
Hạo Nhiên:
“Tớ đây!” ( ngáp)
Lý Tiểu Húc:
“Cậu……! ( cạn lời).
Không nói chuyện này nữa! Tối nay hai chúng mình đi ăn thịt nướng nhé! Thịt xiên chú Vương cạnh đường Zz ấy!”
Hạo Nhiên:
“Cậu gọi điện cho tớ ngoài rủ đi ăn với đi chơi còn có thể làm việc gì khác không? Mặt cậu cũng đã bầu bĩnh lắm rồi!”
Lý Tiểu Húc :
” Cậu quản tớ có béo hay không! Tớ mặc kệ cậu tóm lại sáu giờ tối gặp mặt chỗ cũ.
Không gặp không về!Thế nhá ! Tớ cúp máy đây mẹ tớ đang gọi !”
Lý Tiểu Húc không cho Hạo Nhiên cơ hội trả lời đã rụp cái cúp máy.
Đến nhanh phóng cũng nhanh.
Một lèo gió cuốn mây trôi .
Hạo Nhiên:
” 。。。! Cậu đã đồng ý đi sao?
Thật hết cách cậu chỉ có người bạn này!”
Cậu đứng dậy bước vào phòng vệ sinh.
Ngắm nhìn khuôn mặt trong gương.
Do mệt mỏi đôi mắt đo đỏ.
Ngủ nhiều bọng mắt cũng sưng đỏ.
Đây đâu còn là cậu của trước đây.
Chàng thanh niên với khuôn mặt tràn đầy sức sống đâu rồi.
( Thở dài) Không nghĩ nhiều thêm.
Hạo Nhiên chuẩn bị đi cùng tiểu Húc.
Đến nơi.
Cậu nhìn thấy tiểu Húc đang ngồi cạnh ghế đá bên đường chờ cậu.
Hạo Nhiên:
“Cậu tới sớm quá đấy?”
Lý Tiểu Húc :
“Là cậu đến muộn thì có!Đi thôi chúng ta đi ăn thịt nướng!! ô zeeeeeee! Lâu lắm rồi không ăn rồi! Thèm ghê!”
Hạo nhiên:
“。。。。Hai hôm trước không phải vừa ăn sao?”
Lý Tiểu Húc đáp:
“Đâu có giống nhau! Một ngày không ăn thèm ba thu!”
Hạo Nhiên:”。。。”
Một lúc sau cuối cùng hai người các cậu cũng đến nơi.
Quán thịt dê nướng này cực kỳ ngon.
Chỉ mở vào lúc sáu giờ tối.
Quán bao giờ cũng đông như kiến không có chỗ ngồi con phải chen chúc sang bên cạnh quán khác.
Cũng may quán bên cạnh là bạn của ông nên cũng không trách .
Các cậu là khách quen ở đây.
Chủ quán cũng không xa lạ gì.
Hôm nay hai người các cậu đến sớm chiếm chỗ trước.
Gặp chú Vương hai cậu chào hỏi rồi tìm chỗ ngồi.
Ông chủ Vương cười cười nhìn các cậu.
Lý Tiểu Húc :
“Chú Vương nướng cho tụi cháu 20 xiên thịt dê cay nha!”
Chú Vương:
“Có ngay! Các cháu đợi chú.Hôm nay không cần tăng ca sao?”
Hạo Nhiên:
“Tụi cháu hôm nay được nghỉ !”
Chú Vương:
“Vậy sao? Được dịp nghỉ ngơi hẳn là đi chơi với người yêu chứ?”
Hạo Nhiên:
“Tất nhiên đi chứ chú!! ( Cậu ha ha cười)”
Lý Tiểu Húc:
“Cậu có thể giả dối hơn nữa! ( liếc mắt khinh bỉ)”
Hạo Nhiên:”。。。。”
Mùi Thịt dê nương thơm phức.
Một lát sau thịt dê nướng lên bàn,màu sắc bắt mắt khiến người ta thèn rỏ rãi.
{ Mị chưa đi ăn thịt nướng bao giờ không biết miêu tả ra sao!!! )
Lý Tiểu Húc nhanh tay cầm xiên thịt nướng lên cho vào miệng nhồm nhoàm ăn.
Hạo Nhiên không biết hôm nay cậu bị gì.
Thịt nướng trên bàn nhìn ngon mắt như vậy nhưng sao cậu tháy không có khẩu vị.
Ngược lại cậu thấy có cảm giác vị trào.
Lý Tiểu Húc nhìn thây Hạo Nhiên không ăn bèn hỏi:
“Hạo Nhiên? Sao cậu không ăn đi?”
Hạo Nhiên không muốn ăn .
“Cậu ăn đi!
Lý Tiểu Húc nhìn mười chín xiên thịt nướng trên bàn nuốt nước miếng.
“Cậu định để tớ tự xử sao?”
Hạo Nhiên chống tay đỡ cằm hỏi :
“Tơ có lòng tốt muốn nhường cậu không thích sao?”
Tiểu Húc hai mắt đều phát sáng như đèn pha ô tô :
“Đấy là cậu nói đấy nhé!”
Cậu ngồi được không bao lâu cảm thấy hơi buồn nôn.
Cố nhịn lại cản giác khó hiểu cầm chai nước lọc uống dằn xuống cơn buồn nôn này giục tiểu Húc ăn nhanh.
Một lát sau.
Trên bàn sạch sẽ.
Tiểu Húc quét sạch thịt nướng đang ngồi ôm bụng .
“Ợ~~~~”
Tiểu Húc xoa xoa bụng :
“Tớ nói này tiểu Nhiên! Hôm nay cậu bị gì vậy? Mọi khi đớp như cẩu mà.
“
Hạo Nhiên hớp một ngụm trà đá, khinh bỉ cậu ta :
” Cậu là đang nói chính mình đi? Bao nhiêu thịt cậu ăn vào cũng không đủ bịt miệng cậu sao? Cậu nhìn đi , hai mươi xiên thịt cũng bị cậu cho vào bụng sạch sẽ rồi còn không biết xấu hổ nói tớ sao?
Lý Tiểu Húc không quan tâm Hạo Nhiên đang khịa mình.
Cậu ta lo lắng nói.
“Có thời gian cậu nên đi khám đi! Ngay cả thịt cũng không muốn ăn.
Dạo này cậu sa sút lắm! Gầy xuống rồi!”