Đọc truyện Cưng Chiều Ba Ba Của Bảo Bảo – Chương 13: Bơ
Tiểu Húc thấy Hạo Nhiên đi ra.
__ Cậu ra rồi à? Không sao rồi chứ?
__Ừ! Tớ ổn! Cậu đáp lại.
Tiểu Húc yên tâm nói:
__ Vậy thì tốt rồi!
__ Hàng đã giao tới tay rồi chứ? Hạo Nhiên hỏi.
Lý Tiểu Húc :
__ Ngon ngẻ rồi! Việc đã vào tay tớ sao lại không hoàn thành cơ chứ!! ha ha!!
Mặc Dạ Thần đen mặt nhìn hai người cười cười nói chuyện với nhau cứ coi như hắn là không khí vậy.
Từ khi nào một người được vạn người chú ý như hắn lại không có cảm giác tồn tại ở đây như vậy.
Nếu mấy người bạn hắn biết còn không chê cười châm chọc hắn sao.
Hắn nghe thấy cậu nhóc đối diện quan tâm hỏi han bảo bối Nhiên Nhiên của hắn như thế khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Trong lòng suy nghĩ chỉ muốn giấu đi bảo bối nhà mình .Chỉ mình hắn được phép quan tâm cậu.
Nhưng bây giờ hai người tựa như không quen biết thế này hắn khó lòng mà hành động.
Hắn và cậu hiện tại là hai đường thẳng song song vậy.
Nếu như bây giờ hắn nói với cậu :
__ Tôi là người đã làm cậu đêm đó ở quán Bar G.
Liệu cậu có giận hắn hay không.
Cậu sẽ không xông lên đấm cho hắn một trận chứ? Xuất phát từ những lo lắng đó hắn mới không nói ra.
Giờ nhìn thấy hai người thân thiết như vậy mà hắn và cậu lại chẳng có quan hệ gì ngoại trừ đêm đó.
Hắn cảm thấy vị chua chua trong lòng bốc lên.
Hắn khó chịu trừng cậu nhóc đối diện như muốn khoét lỗ trên người cậu ta.
Thấy người đàn ông đi theo sau tiểu Nhiên đi ra vẫn luôn đứng bên cạnh lạnh mắt nhìn chằm chằm cậu .Cậu rùng thân mình một cái.
Cậu đã đắc tội gì với hắn ta sao? Tiểu Húc không nhịn được tò mò hỏi Hạo Nhiên:
__ Anh ta là ai vậy?
Hạo Nhiên:
__ Tớ vừa quen anh ta ở trong toa let.
Tớ suýt nữa thì ngã may mắn có anh ta đỡ.
Tiểu Húc nghe cậu suýt ngã lồng lộng lên:
__ Cậu phải cẩn thận chứ!!
__ Cậu lại không cẩn thận như thế.
Tớ đã nhắc cậu bao nhiêu lần rồi!!….! bla…! bla……
Hạo Nhien: 。。。
Cậu không ngại nghe tiểu Húc càm ràm nhiều lời bởi vì cậu ấy cũng là muốn nhắc nhở muốn tốt cho cậu thôi.
Nhưng ở đây còn có người mà.
Lo lắng tiểu Huc lại xổ một chàng dài bất hủ ở đây làm trò cho thiên hạ.
Cậu vội vàng ngắt lời :
__ Được rồi tiểu Húc! Tớ không phải vẫn rất tốt sao?? Không có chuyện gì rồi! Chúng ta đi về thôi!
Cậu quay sang nói với Mặc Dạ Thần:
__ Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi .
__ Hai chúng tôi còn có việc! Xin phép đi trước
Dứt lời kéo tiểu Húc đi về.
Tiểu Húc còn đang càm ràm , môi mép liếm thoắng bất ngờ bị cậu kéo đi.
__ Cậu kéo tớ làm gì!? Tớ còn chưa nói xong mà!!!!!!!
Hạo Nhiên:
__ Về nhà rồi nói tiếp !!
Lý Tiểu Húc
__ 。。。。。
__ Chuyện nào ra khoản nấy! Cậu phải nhớ kĩ mình đang có cục cưng, bảo bối nuôi của tớ!! “!!!!!
Hạo Nhiên:
__ ok! ok! Tớ nhớ được chưa! “
Hai người nhanh chóng ra khỏi công ty rồi trở lại tiệm trà sữa.
Bỏ lại Mặc Dạ Thần đứng ở đó vẫn còn đang hỗn độn trong gió.
Hắn bị bơ đi triệt để.
Hắn gặp lại cậu, cậu lại không nhớ hắn.
Biểu tình hắn trở nên lạnh lẽo.
Hắn bước về phía phòng họp.
Hôm nay vốn dĩ có cuộc họp.
Hắn chỉ là đi toa let rồi quay lại nhưng không ngờ gặp được cậu nên đã đi khá lâu.
Hắn hiện tại tâm tình không tốt chút nào!!!! Vậy thì xả thôi!!!!!!!
——–giải phân tách——
Trong phòng họp.
Vẫn như mọi khi, các vị quản lí tinh anh trong nghề đều đã tụ họp ở đây.
Cuộc họp diễn ra được một nửa thì sếp đi toa let..
Hôm nay , lần đầu tiên sếp tổng đi vệ sinh lâu như vậy mà chưa trở lại.
Đây lại là đề tài nóng hôi hổi để bát quái, tiêu khiển.
Quản lí Đinh cười giả lả ghé về phía quản lí Mao đầu trọc có vài sợi tóc hiếm hoi trên đỉnh đầu ngay bên cạnh mình nói:
__ Ta Mao!!!! Ông nói xem rốt cuộc xếp tông của chúng ta tại sao đi toa let lâu như vậy?
Quản lý Mao Trừng mắt:
__Ông câm miệng cho tôi! Ai cho ông gọi tôi là Ta Mao! Đã nói với ông bao nhiêu lần rồi trước mặt người khác ông giữ một chút thể diện cho tôi đi!
__ Tôi cảnh cáo ông! Ông mà còn gọi tôi bằng cái tên ghê tởm này đừng trách tôi liều mạng với ông!!!!!
Phải nói cái tên Ta Mao đều xuất phát cái bộ đầu của ông.
Ông cũng hết cách mà.
Tóc ông rụng tự nhiên không cần dao kéo.
Ngày nào ông cũng ngắm nhìn những sợi tóc trơ trọi trên đỉnh đầu ông cũng muốn khóc ròng ròng.
Đêm nào ông cũng thấy ưu thương nước mắt có thể thấm ướt hết gối.
Cũng vì chỉ vài cọng tóc trên đỉnh đầu mà quản lý Đinh không lúc nào không gọi ông là “Ta Mao” không thì cũng là “Mao lão đầu”.
Ông ta thật đáng ghét.!!
Cảnh cáo hắn xong.
Quản lý Mao chỉnh lại chiếc cà vạt hơi lệch ở cổ rồi tằng hắng nói tiếp:
__ Còn về chuyện thằng nhóc đó đi đâu làm gì thì liên quan gì với chúng ta!
Quản lí Đinh khinh bỉ nhìn hắn :
__ Giả trang cũng không tồi !!
Ông tiếp tục nói:
__ Mọi khi bát quái trong công ty còn thiếu phần của ông sao? Lại còn nói là không liên quan đến chúng ta.
__ Cái đồ giả dối nhà ông tôi còn hiếm lạ sao?
Quản lý Mao:
__ Ông bớt châm chọc tôi đi!! Ông thì khá hơn tôi ở chỗ nào.
Thấy hai vị quản lý ngươi một câu ta một câu.
Các vị quản lý khác thú vị ngồi xem kịch.
Chuyện hai người này hay châm chọc có ai là không biết.
Được xem kịch miễn phí ai lại không xem.
Cũng chẳng có ai bảo họ dừng lại.
Ngay cả An Phỉ cũng vậy.
Anh cũng thấy thú vị vô cùng vậy thì tại sao lại phải nhắc nhở họ tổng tài đáng kính đã đứng ở cửa phòng họp cơ chứ.
Anh mỉm cười tà ác chuẩn bị xem trò hay sắp bắt đầu.
Thật ra, hắn xem cũng nhiều nhưng chỉ cần nghĩ tới cảnh họ bị chỉnh thê thảm hắn cũng thấy không tồi chút nào.