Cực Võ

Chương 971: Nhất thế kỳ nhân


Đọc truyện Cực Võ – Chương 971: Nhất thế kỳ nhân

Vô Song cứ ngỡ mình gặp Đại Quốc Chủ đích thân đuổi tới nhưng mà hắn không ngờ trước mặt hắn lại là một người hoàn toàn xa lạ.

Người này có thân hình dong dỏng cao, trên người mặc một bộ quần áo bằng lụa mềm, một dạng trang phục nửa giống người Phù Tang nửa không giống, mái tóc đen dài buông ra phía sau, nửa khuôn mặt bên dưới bị che đi bởi một tấm vải đỏ, tấm vải này thậm chí che toàn bộ phần cổ của người này, thoạt nhìn tương đối kỳ dị.

Vô Song nhìn đối phương, thực sự rất rất khó để xác định đối phương rốt cuộc là loại người nào dựa theo nhân tướng học, dĩ nhiên Vô Song có thể chắc chắn đối phương không trẻ gì, đôi mắt của hắn đầy vẻ tang thương.

Đối phương đứng đó nhìn Vô Song sau đó một tay đưa ra vén mái tóc đen dài của mình lộ ra phần tai, đến lúc này Vô Song mới nhìn thấy ở tai của người này có đeo một mảnh ngọc màu xanh lục, một mảnh ngọc không hề phát ra hào quang nhưng lại vang lên những âm thanh kỳ lạ.

Vật này là lần đầu tiên Vô Song nhìn thấy nhưng hắn có thể xác định đây là Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc.

“Ngươi rõ ràng là từ phương hướng khác chạy tới đây, là không muốn liên lụy người khác sao? “.

Giọng nói người này vang lên, giọng nói rất lạ, rất khó nghe hay nói đúng hơn là phần phát âm rất khó nghe, nếu không phải Vô Song đang tập chung thì đúng là khó biết đối phương vừa nói câu gì.

Dĩ nhiên giọng nói không phải là vấn đề, cho dù một quốc gia với nhau thì chưa chắc đã quen được giọng nói của nhau, nhìn thần bí nhân xuất hiện Vô Song không khỏi đáp.

“Ngươi là ai? “.

Người này cũng không trả lời Vô Song, hắn dùng ngón tay nhẹ mân mê Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc rồi nói.

“Lấy ra đi “.

Vô Song hiểu hắn muốn mình lấy cái gì ra, Vô Song cũng không ngại từ ngực lấy ra Bát Chỉ Kính.


So với Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc đang tạo ra thứ âm điệu ma mị thì Bát Chỉ Kính đẹp hơn nhiều, chí ít lúc này nó đang tỏa ra ánh sáng thần thánh, thứ ánh sáng cũng đầy ma mị.

Nhìn thấy Bát Chỉ Kính trong tay Vô Song, ánh mắt của người kia mở lớn, hắn cũng chẳng cần xác định thật giả bởi vì cũng như Vô Song, Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc đã giúp hắn xác nhận từ lâu rồi.

“Rất khá, thực sự rất rất khá, ta không ngờ ngươi có thể cướp được Bát Chỉ Kính từ trong tay Đại Quốc Chủ, cướp được vật trong tay hắn, ngươi khiến lão phu bội phục không thôi “.

Người này rõ ràng đang tán thưởng Vô Song nhưng mà Vô Song thì không cười được, trong giọng nói của hắn rõ ràng không có kính ý với Đại Quốc Chủ nhưng cũng không có địch ý, trong mắt Vô Song thì người này chí ít cùng phe với Đại Quốc Chủ chỉ là Vô Song không nghĩ đến Đại Quốc Chủ rốt cuộc vẫn cần người hợp tác.

Kẻ kia khen ngợi Vô Song một câu, tiếp theo hắn liền động, một chút cũng không báo trước.

Tốc độ của người này chẳng phải Tỳ Sa Môn Thiên có thể so được mà cũng chẳng phải Vô Song có thể so được, chỉ thấy một tia kiếm lóe lên theo sau đó là một vết máu thật dài được vẽ ra.

Thân ảnh kẻ kia đã lướt qua Vô Song từ bao giờ đồng thời trên ngực Vô Song xuất hiện một vết chém thật dài bất quá ngay lúc này cánh tay trái của người này cũng rơi xuống.

Người này như căn bản không cảm thấy cánh tay mình bị rơi xuống vậy, ánh mắt có chút hồ nghi mà nhìn Vô Song.

“Không thể nào, thân thể của ngươi không thể cứng đến mức đó mới phải, một kiếm này hoàn toàn có thể cắt đôi người ngươi “.

Vô Song một tay sờ ngực mình, một tay vẫn nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay bị cắt đứt của đối phương.

Vô Song biết mình không thể nào có tốc độ của đối phương vì vậy hắn chịu một chém này, Vô Song đã từng là cường giả thuần tốc độ, hắn hiểu khoảnh khắc khi chân chính chém vào người đối phương là lúc bản thân nhất định phải chậm lại, mượn cơ hội này Vô Song cũng xuất kiếm.

Một kiếm của Vô Song cắt cụt cánh tay trái của thần bí nhân có điều đây là kết quả Vô Song căn bản không ngờ tới.


Kẻ kia rất mạnh, Vô Song không nghĩ có thể thật sự chặt một cánh tay của đối phương xuống nhưng mà khi kiếm của Vô Song đến thì đối phương căn bản không thèm tránh hơn nữa… Vô Song có cảm giác mình như không phải đang chém vào da thịt con người vậy.

Quả nhiên chỉ có nhìn kỹ lại, phần Vô Song chém căn bản không có máu chảy ra.

Kẻ kia cũng chú ý đến ánh mắt của Vô Song sau đó thản nhiên cười cười.

“Cánh tay đó chỉ là vật trang trí mà thôi, nó đã bị cắt đứt từ nhiều năm trước rồi “.

Lại nói xong một câu với Vô Song, lần này hắn xoay người lại, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn khi nãy.

Lại một lần nữa xuất kiếm, kiếm như muốn lấy đi tính mạng Vô Song, muốn cắt đôi người Vô Song.

Thời khắc hắn xuất kiếm, trên người Vô Song bắt đầu xuất hiện ngập trời ma khí, đến khi thanh kiếm của đối phương một lần nữa chém lên người Vô Song thì Hắc Long Giáp xuất hiện.

Vô Song không mở ra Thất Long cảnh, hắn cũng chẳng lựa chọn ma hóa mà chỉ sử dụng lực lượng của hắc long chính thức tạo một lớp ma long giáp trên người mình.

Ma long giáp của Vô Song rất cứng nhưng mà chưa đủ, chưa đủ để giúp hắn ngăn một kiếm này.

Lưỡi kiếm này tuyệt đối không phải thần binh lợi khí nhưng mà người sử dụng nó thì tuyệt đối cực kỳ đáng sợ, lưỡi kiếm đáng lẽ cắt đôi người Vô Song thì nay bị chặn lại nhưng nó vẫn xuyên qua Hắc Long Giáp, vẫn cắt qua Hắc Long Giáp mà chém vào người Vô Song, dĩ nhiên nó đã không còn đủ lực để cắt đôi người Vô Song nữa rồi.

Vô Song nắm tay lại thành quyền, hắn trực tiếp lựa chọn buông kiếm của mình ra, lấy một tay giữ lấy cánh tay của đối phương nhất quyết không cho hắn rút kiếm ra đồng thời mở ra Kiếm Giới.


Nếu không ma hóa thì thủ đoạn mạnh nhất của Vô Song chính là Kiếm Giới, thủ đoạn duy nhất mà Vô Song có thể đem ra so sánh với đủ trên vượt trên mình về đẳng cấp.

Kiếm Giới mở ra, thần bí nhân lập tức bị khóa chặt lại, lập tức chịu áp lực của Kiếm Giới đè xuống, lần này ánh mắt của đối phương mới dần dần xuất hiện một tia ngoài ý muốn.

Kiếm Giới thì hắn cũng thấy nhiều lần nhưng mà Kiếm Giới của Vô Song lại có cái gì đó cực kỳ đặc biệt chỉ là hắn lại không thể gọi ra Kiếm Giới của Vô Song có cái đặc điểm gì, điều này làm hắn phi thường ngoài ý muốn.

Chịu Kiếm Giới đè xuống, kẻ này như không quản tất cả, cánh tay phải càng thêm phát lực muốn cắt đứt người Vô Song, dĩ nhiên Hắc Long Giáp của Vô Song không phải là đồ chơi, Vô Song cũng sẽ không để yên cho đối phương muốn làm gì thì làm, cánh tay của Vô Song cũng đang nắm lấy tay đối phương, hắn dùng toàn bộ sức mạnh cơ thể mà đẩy tay của đối phương ra đồng thời trong tay Vô Song xuất hiện một làn khí xanh.

Làn khí xanh này không nói cũng biết, đây chính là Bắc Minh Thần Công.

Cận thân chiến đấu như vậy thì Bắc Minh Thần Công chính là lựa chọn tốt nhất dù sao kẻ trước mặt Vô Song rõ ràng đang dùng nội lực, hắn là nhân thể bình thường.

Đối phương không thể chém chết Vô Song, đối phương cũng chẳng thể thoát ra được khỏi tình hình này, chiến cuộc lập tức nghiêng về Vô Song hắn.

Kiếm Giới thành hình vậy liền có kiếm kỹ thuộc về nó.

Huyết nhãn mở ra, từ trong huyết nhãn vô biên vô tận huyết kiếm xuất hiện để rồi chúng bắt đầu ngưng hình.

Huyết khí ngưng vân, phá vân làm mắt.

Huyết khí như vũ, ngưng vũ làm kiếm.

Thập kiếm ngưng, Bách kiếm ngưng, Thiên kiếm ngưng.

Vô Song một hơi tạo ra ba thanh Thiên Kiếm liên tục, lấy thần bí nhân làm trung tâm mà chém xuống, Vô Song muốn xem kẻ này rốt cuộc làm thế nào?.

Thần bí nhân cơ hồ cũng bị ấn tượng bởi Kiếm Giới của Vô Song, hắn lúc này không khỏi mở miệng.


“Kiếm Giới được lắm, quả thật cũng xứng đáng để ta lặn lội từ phương xa đến đây “.

“Ngươi trước hỏi ta tên là gì vậy nay ta liền nói danh tính cho ngươi nghe, lão họ Trịnh tên Hạo Thiên “.

Trịnh Hạo Thiên, cái tên này xa lạ vô cùng, cái tên này khiến Vô Song chẳng có một chút xíu ấn tượng nào, hắn có thể đảm bảo là mình chưa nghe bao giờ nhưng mà rất nhanh Trịnh Hạo Thiên sẽ khắc ba chữ này vào đầu Vô Song.

Trịnh Hạo Thiên căn bản không tránh không né, chỉ thấy trên đầu hắn xuất hiện một vầng bán nguyệt, một vầng bán nguyệt như sáng rọi cổ kim.

Đây là Giới của Trịnh Hạo Thiên, Nguyệt Giới.

Việc tiếp theo hắn làm lại càng thêm kinh khủng, Vô Song đột ngột cảm thấy một cảm giác nguy hiểm cùng cực xuất hiện, một cảm giác đến từ lưỡi kiếm của đối phương, cứ như nếu Vô Song không bỏ tay ra thì cơ thể hắn sẽ bị trảm làm đôi vậy.

Vô Song rốt cuộc vẫn lựa chọn tin vào cảm giác của mình, lập tức buông tay Trịnh Hạo Thiên ra, lập tức nhảy bật về phía sau, dùng toàn bộ tốc độ mà lùi lại.

Quả nhiên ngay sau khi Vô Song lùi lại thanh kiếm của đối phương như có thêm vài vạn cân cự lực mà bổ xuống, lưỡi kiếm cắt thẳng ra một đường trên mặt đất, một đường rãnh dài phải hơn 10m.

Một thanh kiếm vốn cực kỳ bình thường nhưng lúc này lại như bốc cháy, vô biên vô tận sát khí ẩn bên trong, sát khí của nó căn bản không thua kém gì sát khí trong Kiếm Giới của Vô Song thậm chí còn mạnh hơn.

Trịnh Hạo Thiên một đòn chém hụt cũng không tỏ ra có bao nhiêu nuối tiếc, Nguyệt Giới trên đầu hắn phát ra thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, thân ảnh Trịnh Hạo Thiên lập tức biến thành hư vô, như ánh trăng dưới nước, căn bản không thể chạm đến.

Khi lần thứ hai Trịnh Hạo Thiên xuất hiện, hắn đã đứng ở một vị trí khác, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi công kích của Vô Song.

Trịnh Hạo Thiên rõ ràng không phải Hợp Đạo Cảnh cường giả, Vô Song có thể lấy mạng ra đảm bảo, Vô Song có thể đảm bảo Trịnh Hạo Thiên chỉ là đế vị, cảnh giới võ học cũng chưa chắc cao hơn Lý Thương Hải bao nhiêu nhưng mà kẻ này có cái gì đó khủng bố không thể diễn tả, có thứ gì đó vượt xa tất cả đế vị cao thủ khác.

Vô Song đang quan sát Trịnh Hạo Thiên thì Trịnh Hạo Thiên cũng quan sát Vô Song, ánh mắt của hắn híp lại, cũng chẳng biết đang nghĩ gì, Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc lại vang lên những âm thanh kỳ dị, theo gió mà bay thật xa, thật xa.

Trịnh Hạo Thiên dĩ nhiên vượt xa các đế vị khác, hắn thậm chí có thể coi là nghịch thiên đế vị, có thể lấy cảnh giới đế vị đánh một trận cùng Hợp Đạo Cảnh cường nhân bởi vì Trịnh Hạo Thiên cũng là một kỳ nhân, hắn từng được gọi là Bách Thế Kỳ Nhân… đáng tiếc hiện tại hắn chỉ còn là Nhất Thế Kỳ Nhân mà thôi nhưng mà cũng quá đủ rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.