Cực Võ

Chương 970: Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc


Đọc truyện Cực Võ – Chương 970: Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc

Lý Thương Hải biết những điều mà Vô Song không thể biết còn Vô Song cũng biết những điều mà Lý Thương Hải không biết.

Giờ phút này Vô Song ngồi đây, bản thân hắn cũng bắt đầu thấy lạnh gáy sau khi nghe về Cổ Tịch của Lý Thương Hải.

Vô Song cũng sẽ không tin về Bát Kỳ Đại Xà, sinh vật này có tồn tại đã là điều Vô Song không tin, nó có thể sống lại thì Vô Song càng không tin nhưng mà Vô Song lại tin vào một thứ, một thứ gọi là đại thế.

Đại thế còn được người Trung Quốc gọi với cái tên long mạch, dĩ nhiên nhắc đến long mạch thì lại phân chia làm rất nhiều vấn đề.

Muốn kiến quốc nhất định phải có long mạch nhưng mà long mạch mỗi vương triều lại khác nhau, cái này dựa vào tài năng của mỗi bậc quân vương, dựa vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Đất Trung Nguyên rất rộng, phi thường rộng, nếu cả Trung Nguyên có một đầu hoàng long đang say ngủ, một đầu long mạch lớn nhất đại diện cho toàn bộ Trung Nguyên thì đầu long mạch này chính là bất khả xâm phạm, không có ai có thể hàng phục được, không có một vị quân vương nào chưởng khống được nó.

Sức người có hạn, cho dù là Nhân Hoàng tái thế cũng chẳng thể nuốt lấy toàn bộ long mạch của Trung Nguyên mà tạo thành một đầu Đại Hoàng Long, đây là điều chắc chắn.

Vô Song cũng không tưởng tượng ra được là người nào, là thứ sức mạnh nào có thể trấn áp được long mạch của toàn bộ Trung Nguyên, mỗi hoàng đế trong lịch sử Trung Quốc bất kể ra sao cũng chỉ có thể chiếm được một phần long mạch, tuyệt chẳng thể ôm toàn bộ vào người.

Việc của Trung Nguyên là thế nhưng Phù Tang thì sao?, theo Vô Song thì Phù Tang không giống.

Phù Tang không so được với Trung Nguyên, chí ít là về cương thổ cùng địa vực.

Trung Nguyên có đại thế của Trung Nguyên thì dĩ nhiên Phù Tang cũng phải có nhưng chắc chắn đại thế của Trung Nguyên lớn hơn nhiều so với đại thế của Phù Tang.


Vấn đề lúc này là liệu đại thế của Phù Tang có đủ lớn để không ai trấn áp được không?, nó có đủ để sức người không thể nắm giữ được không?.

Vô Song không tin vào Bát Kỳ Đại Xà nhưng mà nếu đại thế của cả Phù Tang có hình thù của Bát Kỳ Đại Xà thì Vô Song có lẽ sẽ tin.

Anh Đinh Thiên Hoàng thân là Thiên Hoàng, đứng đầu toàn bộ Phù Tang vậy dĩ nhiên phải có đại thế của chính mình, đại thế của một hoàng triều nhưng trong mắt Vô Song thì đại thế của Anh Đinh Thiên Hoàng cũng sẽ không quá mạnh.

Không quan trọng Anh Đinh Thiên Hoàng tài năng ra sao, làm người như thế nào nhưng rõ ràng trong cái thời đại này thì Thiên Hoàng phải chịu sự kiềm chế rất lớn của phủ Đại Tướng Quân tức nhà Tokugawa, một hoàng triều mà “vua” chịu sứ áp chế của “thần” thì đại thế có thể lớn đến mức nào?.

Từ câu chuyện của Lý Thương Hải, Vô Song có cảm giác mục tiêu của Đại Quốc Chủ chính là Đại Thế của cả Phù Tang.

Việc này thực sự nghe cực kỳ vô lý nhưng không phải là không được.

Nếu Phù Tang bị tróc ra đại thế thì ngày đất nước này bị diệt không còn xa thậm chí không phải là do bàn tay con người làm mà là sức mạnh thiên nhiên, đương nhiên nếu Đại Quốc Chủ tróc ra đại thế của Phù Tang sau đó mang đại thế Thiên Hoàng thay vào thì Phù Tang tạm thời sẽ không bị diệt nhưng toàn bộ yếu tố địa lợi của quốc gia này chỉ sợ hoàn toàn sẽ mất đi.

Thiên Thời – Địa Lợi – Nhân Hòa từ nay về sau chỉ còn Thiên Thời cùng Nhân Hòa.

Cái sự thay thế này gần giống như đầu voi đuôi chuột vậy, đại thế của Thiên Hoàng căn bản không gánh được cả Phù Tang nhưng nó vẫn sẽ giúp Phù Tang kéo dài hơi tàn.

Đại Quốc Chủ muốn đại thế của cả Phù Tang làm gì thì Vô Song không rõ nhưng mà hắn biết chắc mục đích cũng chẳng tốt lành gì, chí ít nếu nó thành công thì cả Phù Tang sẽ phai chịu tai ương ngập đầu.


Một vấn đề nữa phải nói, Hoàng Kiếm – Kusanagi thì chắc chắn đang ở trong tay Đại Quốc Chủ, giờ khắc này chỉ sợ cũng sẽ có Thiên Hoàng vì hắn mở đường, vì hắn cầm thanh kiếm này.

Ma Kiếm – Muramasa vốn thuộc về Quỷ Vương – Nobunaga thì lúc này Nobunaga rõ ràng đang ở đây chịu lệnh Đại Quốc Chủ.

Thánh Kiếm – Masamune là vật tư hữu của Ieyasu và Ieyasu hiện tại rất có thể cũng đang ở trong tay Đại Quốc Chủ.

Ba người sở hữu ba thanh kiếm hơn nữa có thể nói là ba ngườii tốt nhất để sử dụng Tam Chủng Thần Binh.

Vô Song sau câu chuyện này liền có thể mường tượng ra rất nhiều điều nhưng mà cũng có nhiều điều hắn chưa rõ vì vậy hắn lên tiếng hỏi Lý Thương Hải.

“Cô cô, người có biết tác dụng chân chính của những thần binh này hay không? “.

Lý Thương Hải nghe vậy liền nhíu nhíu mày rồi chậm rãi lắc đầu, nàng quả thật không rõ tác dụng của những thần binh này.

“Cái này cô cô thật sự không biết, cũng không có gì để nói với ngươi, Tam Chủng Thần Khí thì đã mất tích vài trăm năm chưa từng xuất hiện, Muramasa cô cô có nhìn thấy vài lần nhưng đây là báu vật của nhà Tokugawa, nào có cho người chiêm ngưỡng, Masamune thì càng không phải nói, nó cũng nhiều năm không xuất hiện, theo cái chết của Ieyasu thì Masamune cũng biến mất, đến cả nhà Tokugawa cũng không mảy may biết tung tích của nó đang ở đâu “.

“Điều duy nhất mà cô cô biết có lẽ là một truyền thuyết khác, truyền thuyết kể rằng khi nắm được một trong Tam Chủng Thần Khí thì sẽ có cách cảm ứng được hai thần khí còn lại “.

Lý Thương Hải không nói thì thôi, nàng nói lập tức làm Vô Song có cảm giác bất an càng thêm nặng nề.


Vô Song đang cầm Bát Chỉ Kính trong tay, hắn căn bản không thể cảm nhận tự tồn tại của hai đại thần khí khác nhưng chẳng thể nói cái chức năng này không tồn tại, dù sao Vô Song đối với Bát Chỉ Kính một chút chút cũng không biết.

Ngay lúc này Bát Chỉ Kính trong ngực Vô Song nhè nhẹ xoay tròn, nó tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt.

Nhìn thấy lồng ngực Vô Song phát sáng, Lý Thương Hải lập tức tỏ ra bất ngờ, Vô Song thì lại cảm thấy sự bất an càng ngày càng nặng.

Vô Song lấy tay đưa vào ngực, khi bàn tay hắn khẽ chạm vào Bát Chỉ Kính thì cả cánh tay Vô Song run lên.

Thời khắc Vô Song lấy Bát Chỉ Kính ra ngoài, Bát Chỉ Kính phát sáng, thứ ánh sáng chiếu rọi hư không, chiếu thẳng lên thiên không.

Đừng nói Vô Song sợ ngây người mà cả Lý Thương Hải cũng sợ ngây người, nàng không tin được mà nhìn chằm chằm vào vật trong tay Vô Song.

“Bát… Bát Chỉ Kính?, Vô Song ngươi dĩ nhiên lại có Bát Chỉ Kính trong tay? “.

Vô Song thì nào nghĩ được như Lý Thương Hải, hắn lập tức đứng bật dậy, hắn rốt cuộc cảm giác được có một thứ đang tiến đến đây.

Vô Song chưa từng có cảm nhận này trước đây nhưng mà cứ như có ai đang thì thầm vào tai Vô Song… đang nói cho hắn một vật khác đang tiến tới, một người cầm thần khí khác đang đuổi tới.

Vô Song thậm chí còn rõ ràng thứ thần khí kia tên gọi là gì, nó gọi là Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc.

Vô Song căn bản không có thời gian giải thích cho Lý Thương Hải, hắn lập tức hét lên một tiếng.

“Cô cô, người bảo vệ mọi người, nhất định phỉa bảo mọi người rời đi, sự việc có biến “.


Vô Song nói xong, mặc kệ Lý Thương Hải có hiểu hay không, hắn cầm lấy Bát Chỉ Kính một mạch phóng ra ngoài cửa sổ, theo đúng cáo lỗ hổng mà Minato tạo ra.

Bát Chỉ Kính… thứ này Vô Song căn bản không thể bỏ xuống được, không có nó Vô Song không dám ma hóa, không có ma hóa… hắn căn bản không có một chút cơ hội nào làm đối thủ với Đại Quốc Chủ.

Vô Song dùng tốc độ cực nhanh, một chân đạp lên mặt nước rồi dùng hết toàn bộ sức lực mà chạy theo hướng ngược lại, chạy ngược về Bồng Lai.

Đặt chân đến Bồng Lai, Vô Song cũng vẫn mặc kệ tất cả mà chạy, hắn không thể phán đoán chủ nhân của Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc đang từ phương hướng nào chạy đến nhưng mà hắn biết rất gần rất gần rồi.

Người này cho Vô Song một thứ áp lực kinh hồn, thậm chí trong suy nghĩ của Vô Song thì người này chính là Đại Quốc Chủ, ngoại trừ Đại Quốc Chủ ra ai có thể sở hữu Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc?, ai có thể dựa vào Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc mà truy tung ra Bát Chỉ Kính rồi đuổi đến đây.

Tốc độ của Vô Song nhanh nhưng mà hắn cảm thấy tốc độ của đối phương còn nhanh hơn, thế là Vô Song khi chạy tới Quỷ Lâm thì triệt để dừng lại sau đó khoanh chân điều hòa hô hấp.

Vô Song cũng không biết rằng ở nơi Thạch Thành xa xôi, sau khi sắp xếp cùng an bài xong cho Thiên Hoàng, Đại Quốc Chủ cũng đang nhìn về phía Quỷ Lâm, hắn cảm nhận được Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc cùng Bát Chỉ Kính đều đang hiện hữu ở Quỷ Lâm.

Giờ khắc này không còn là một thân vải thô như trước mà là hoàng bào, trên người Đại Quốc Chủ mặc hoàng bào mang theo sự uy nghiêm khôn cùng, ánh mắt của hắn mở thật lớn như đang cố gắng muốn biết diễn biến ngoài kia ra sao.

Giờ khắc này sau lưng Đại Quốc Chủ lại có một thân ảnh quen thuộc, nàng là Biện Tài Thiên.

Biện Tài Thiên im lặng mà đứng, nửa người cúi về phía trước, một câu cũng không nói, mã đến khi Đại Quốc Chủ mở miệng nàng mới dám gật đầu bất quá trong ánh mắt của Biện Tài Thiên cũng mang theo vẻ nghi hoặc không thôi, nàng nghe rõ mồn một hai chữ mà Đại Quốc Chủ nói.

Đại Quốc Chủ nói “đến rồi”.

Khi mà Đại Quốc Chủ nói hai chữ này, Vô Song cũng ngẩng đầu lên nhìn trời, hắn cũng cảm thấy chủ nhân của Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc đến rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.